← Quay lại trang sách

Chương 1389 Áo Ngọc Hàn Thi

Nha Tử có hơi uất ức, nói anh ta không giỏi về mấy thứ cong cong quẹo quẹo này mà.

Thật ra tôi biết không phải là anh ta không giỏi, từ khi anh ta đi tới đội khảo cổ Yến Kinh tôi đã phát hiện ra, thật ra anh ta vô cùng thích hợp.

Nhưng mà anh ta không muốn, anh ta thà rằng làm một người đơn thuần, cho dù như vậy sẽ chịu một ít đối đãi không công bằng.

Vì vậy tôi chỉ cười, nói bởi vì một khi có người khác can thiệp vào, 701 sẽ không còn là 701 bảo vệ kho báu quốc gia kia nữa.

Nha Tử ò một tiếng, rõ ràng là còn muốn hỏi nữa, nhưng lại bị ánh mắt của giáo sư Hứa dọa dừng lại.

“Nếu không mở quan tài, vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Lão Yên kéo chủ đề của chúng tôi trở lại.

Tôi chỉ vào cầu thang kia, nói Lưu Khứ đã làm rõ ràng như vậy, nếu chúng tôi không đi xuống một chút, vậy có phải là có lỗi với sự nhiệt tình của ông ấy quá không?

Lão Yên cũng cười nói: “Cậu nói cũng đúng! Nếu đã như vậy, vậy chúng ta xuống đi, cũng để cho ông ấy biết, loại chuyện cố làm ra vẻ huyền bí này vẫn nên đừng làm mới tốt.”

“Tôi đi xuống trước, Nha Tử, anh ở bên trên tiếp ứng, còn những người khác…” Tôi nhìn mọi người, sau đó ra mấy dấu tay.

Chúng tôi vô cùng ăn ý, vì vậy tôi chỉ làm mấy dấu tay bọn họ đã biết được phải làm cái gì, đồng loạt làm dấu tay không vấn đề gì với tôi, sau đó thì đi tới nơi tôi nói.

Lúc này tôi mới yên tâm, ném balo trên người cho Nha Tử, chỉ cầm theo một khẩu súng và một con dao găm, giơ đèn pin lên đi xuống theo cầu thang.

Cả đường đi đều vàng son lộng lẫy, đến chỗ cầu thang này phong cách lại thay đổi, trở thành cầu thang làm bằng gỗ, cũng đúng, lấy trình độ khi đó hẳn không thể nào dùng thứ mềm như vàng làm thành cầu thang được.

Tôi vừa bước lên cầu thang đã có tiếng cót két cót két truyền tới, giống như lúc nào chiếc cầu thang này cũng có thể bị đứt.

Đèn pin ở đây chiếu sáng không được xa, giống như đã bị thứ gì đó hút mất ánh sáng!

****0:

Không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi đã đi tới bậc cuối cùng của cầu thang, nhưng mà tôi không đi về phía trước nữa.

Bởi vì tôi biết đi tiếp nữa sẽ có nguy hiểm... Bố trí như này, nếu nói Lưu Khứ không làm cơ quan gì ở bên trong, tôi cũng sẽ không tin!

Tôi dùng đèn pin chiếu một vòng quanh cầu thang, sau đó đã phát hiện ra một chuyện, diện tích của bên dưới này giống với bên trên, chẳng qua bên trong lại không có thứ gì, mà ở chính giữa có một cái hố to.

Kích thước của cái hố này khoảng năm mét vuông, tôi nhìn mà chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhưng lại không biết có cái gì ở bên trong.

“Trường An?”

Giọng nói của Nha Tử truyền tới từ bên trên, tôi vội đáp lại một tiếng, nói mình không sao. Anh ta à một tiếng, sau đó mở miệng bảo tôi một khi phát hiện ra có gì không đúng thì lập tức đi lên, không thể một mình đi mạo hiểm.

Tôi tùy tiện đáp lại một tiếng, sau đó vẫn quyết định đi về phía trước thêm hai bước.

Vừa bước xuống cầu thang, tôi lập tức cảm thấy dường như mình đã đi tới một thế giới khác, thậm chí ngay cả nhiệt độ xung quang cũng có sự khác biệt.

Lạnh, không chỉ là lạnh, bên trong còn mang theo chút khô nóng!

Hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt này làm tôi cảm thấy cơ quan cảm giác của mình xảy ra vấn đề rồi, nhưng không bao lâu sau, tôi đã biết đây không phải là ảo giác của tôi, mà là cảm giác thật sự.

Mà thứ mang lại hai loại cảm giác này cho tôi, chính là cái hố to trước mặt.

Tôi từ từ đi về phía trước, ánh sáng của đèn pin chiếu vào trong đáy hố.

“Shitt…” Tôi kinh hãi, sau đó đột nhiên tắt ngay ánh đèn.

Rắn, toàn là rắn! Chúng nó quấn quanh khắp nơi ở đáy hố, không động đậy, giống như đang ngủ đông. Tôi sợ đánh thức chúng nó, một khi đánh thức, toàn bộ những con rắn này trườn ra, đừng nói là còn sống, chỉ sợ ngay cả chạy chúng tôi cũng không thể chạy thoát được.

Tôi sững sờ tròn hai phút, lúc này mới hít sâu vào một hơi, sau đó từ từ lui lại.

Không thể kinh động tới chúng nó, nhất định không thể.

Đây là phản ứng trong lòng tôi, mặc dù tôi không biết hết tất cả những con rắn kia, nhưng màu sắc sặc sỡ trên thân chúng nó lại để tôi biết được những thứ này đáng sợ bao nhiêu.

Trong tự nhiên đều càng đẹp thì càng độc, màu sắc sặc sỡ trên người những con rắn này làm tôi biết rõ, dưới tình huống không có huyết thanh, bị cắn một cái thì sẽ phải bỏ mạng.

Cuối cùng tôi lại dẫm lên cầu thang, âm thanh vừa rồi nghe vào còn cảm thấy vô cùng bình thường, bây giờ lại làm tôi vô cùng khẩn trương.

Hết lần này tới lần khác, lúc này tiếng dò hỏi của Nha Tử lại truyền tới từ bên trên.

Tôi không thể đáp lại anh ta, vì vậy tôi chỉ có thể từ từ đi lên trên.

“Trường An, cậu xảy ra chuyện gì rồi?” Giọng nói mang theo lo lắng của Nha Tử truyền tới, tôi chỉ cảm thấy đau đầu, sau đó chợt nghĩ ra một ý, tôi ném dao găm lên trên, ra hiệu với anh ta rằng tôi không sao.

Nhưng không nghĩ tới tôi vừa ném lên, Nha Tử lại càng nôn nóng hơn: “Cậu đợi tôi, tôi lập tức xuống cứu cậu.”

Vừa nghe thấy lời này của anh ta, đầu tôi như muốn nổ tung, cũng không để ý tới tiếng cót két cót két nữa, lập tức ngẩng đầu lên đáp lại một câu: “Đừng xuống dưới!”