Chương 1390 Áo Ngọc Hàn Thi
Sau đó tôi dùng hết sức lực toàn thân xông lên trên: “Mau, tìm đồ che cái cửa hang này lại.”
“Làm sao vậy?” Lão Yên vừa tìm đồ khắp nơi, vừa hỏi.
Tôi dùng tốc độ cực nhanh giải thích: “Rắn, đều là rắn, mau lên, đừng chần chừ, mau lên!”
Nhưng trong mộ thất này chẳng có cái gì, cuối cùng tôi đặt ánh mắt lên trên chiếc quan tài, Lão Yên vội vàng bảo tôi đừng làm loạn, chiếc quan tài này nối liền với cơ quan, một khi chúng tôi đụng vào, cơ quan sẽ khởi động, trong gian mộ thất nho nhỏ này, chúng tôi sẽ không thể chạy thoát được.
Tôi cắn răng nói: “Cơ quan chúng ta còn có thể né tránh, nhưng còn rắn… Lão Yên, không phải là tôi dọa ông, nhưng một khi những con rắn đó bò lên, mấy người chúng ta sẽ không một ai có đường sống!”
Lão Yên nghe vậy gần như không chút nghĩ ngợi, lập tức gọi Toàn Địa Thử cùng ông ấy cùng nhau dời quan tài, mà hai người khác vẫn đứng ở tại chỗ cũ như vừa rồi tôi dặn dò.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi làm mấy tư thế với bọn họ, bọn họ đều gật đầu với tôi.
“Nha Tử, anh đi bảo vệ giáo sư Hứa.”
…
Sau khi sắp xếp xong, tôi quay đầu nhìn về phía Nha Tử, anh ta còn nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi không có thời gian giải thích, lập tức bước lên giúp hai người Lão Yên dời quan tài.
Chiếc quan tài này vô cùng dày đặc, cho dù ba chúng tôi cùng chuyển cũng vô cùng khó khăn, nhưng mà những người khác còn có chuyện khác phải làm, vì vậy ba người chúng tôi cứ từ từ dịch chuyển.
Cạch…
Khi dời đi khoảng mười cm, một tiếng răng rắc truyền tới, tôi vừa nghe đã biết là cơ quan nối với đáy quan tài đã bị kéo mở.
“Chị Thu!”
Tôi gọi một tiếng, cô Thu đáp lại một câu yên tâm, tôi bèn không để ý tới tình huống phần đáy quan tài nữa, sau đó chúng tôi tiếp tục dời quan tài.
Lửa, khắp nơi đều là lửa.
Mới chỉ trong một phút, xung quang đã dấy lên những ngọn lửa hừng hực, giống như chúng tôi chuyển dời quan tài là một cái ngòi lửa, dời tới đâu thì lửa sẽ bốc lên vậy.
“Trường An…” Lão Yên gọi một tiếng.
Tôi lắc đầu với ông ấy, bây giờ chúng tôi không thể bỏ cuộc, tuyệt đối không thể bỏ.
Cơ quan này không có chuyện lớn gì, nhưng lại có thể làm rắn ở bên dưới tỉnh lại.
Rắt là động vật máu lạnh, gặp lửa sẽ xao động bất an, tôi tin tưởng một khi lửa này cháy lên, thì cũng là lúc bọn nó tỉnh lại!
Tay rất nóng, tôi biết nếu tiếp tục như vậy, nhất định cái tay này sẽ bị thương không nhẹ, nhưng mà không còn cách nào khác, là thật sự không còn cách nào khác.
Nhất định phải đóng miệng hang lại trong thời gian nhanh nhất.
Đây là một kế liên hoàn, nếu chúng tôi không xuống lầu, nhìn thấy rắn ở dưới hố trước, mà động vào quan tài trước, như vậy khi chúng tôi đối phó với ngòi lửa, thì những con rắn này sẽ bò lên, đến lúc đó chúng tôi sẽ chết không có chỗ chôn.
Suy cho cùng Lưu Khứ vẫn rất hiểu tâm tư của kẻ trộm mộ, gặp được quan tài phản ứng đầu tiên chính là sẽ mở ra.
May mà lần này tôi không lỗ mãng.
“Lão Yên, Toàn Địa Thử tiền bối, đều kiên trì một lát, còn có nửa mét, rất nhanh thôi.”
Tôi cắn chặt răng nói, bọn họ đã thở gấp như trâu, bởi vì bọn họ không so được với tôi, mặc dù thể lực của bọn họ rất tốt, nhưng mà sức chịu đựng đã giảm xuống, nhiệt độ như này là khiêu chiến vô cùng lớn với bọn họ.
Lão Yên cười ha ha, nói thằng nhóc này, cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ không kéo chân sau của cậu đâu.
Tôi chật vật cười với ông ấy một cái, sau đó cũng chuyên tâm nâng quan tài.
Cách nửa mét, chỉ là chúng tôi bước ra một bước mà thôi, nhưng đối với chúng tôi bây giờ, khoảng cách này lại làm chúng tôi hơi sụp đổ… Rốt cuộc là xa bao nhiêu vậy.
Bởi vì hơi nóng và sức nặng của quan tài, mồ hôi nhỏ liên tiếp từng giọt từ trên trán tới khóe mắt tôi, cuối cùng lại nhỏ đến cằm, chảy xuôi theo cổ chui vào trong cổ áo, làm cho người ta vô cùng không thoải mái.
Nhưng mà chúng tôi đều phải nhịn lại!
Giọng nói bình tĩnh của cô Thu làm tôi hơi an tâm hơn một chút, dưới sự xử lý của cô ấy, nhất định rất nhanh sẽ có thể dập tắt được ngọn lửa, đến lúc đó quan tài cũng đã đè lên cửa hang, ít nhiều gì chúng tôi cũng có thể thả lỏng được một chút.
“Trường An, sắp rồi, cẩn thận.” Lão Yên cắn răng, thở hổn hển dặn dò.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cửa hang đã gần trong gang tấc, nhưng tiếng động vật bò sát bò sàn sạt cũng đã ở ngay bên tai tôi.
Sắc mặt tôi biến đổi, nhìn về phía Lão Yên, ông ấy hiểu ý của tôi, nhưng lại không có cách nào, không có ai có thể rảnh tay ra.
“Để tôi!” Tôi nhắm mắt lại, cắn răng nói.
Tôi đang đối diện với cửa hang, chỉ có tôi, mới có thể tạm thời áp chế được những con rắn này, sau đó để quan tài thuận lợi chặn ở bên trên.
Lão Yên nhìn tôi một cái, không có ngăn cản, chỉ bảo tôi cẩn thận.
Tôi ừ một tiếng, sau đó ra hiệu ông ấy chống đỡ, rồi buông một tay ra, một cái tay khác trĩu xuống, tôi khó khăn lắm mới ổn định được thân mình, mấy người Lão Yên cũng thở gấp nặng nhọc.
Sau đó tôi móc huyết ngọc bên trong cổ ra, đúng vậy, chính là huyết ngọc.
“Cậu muốn làm cái gì?” Lão Yên hét lên một câu, có thể bởi vì ông ấy vừa hụt hơi, áp lực chỗ chúng tôi chợt tăng lên, vì vậy ông ấy chỉ có thể đè lời sau đó xuống, tiếp tục ra sức nâng quan tài.