Chương 1391 Áo Ngọc Hàn Thi
****1:
Cách dùng huyết ngọc là cô Tứ nói cho tôi, có thể áp chế được độc vật trong một thời gian ngắn.
Bởi vì căn cứ vào truyền thuyết, huyết ngọc vốn không phải có màu sắc này, mà là ngâm trong máu kỳ lân trong khoảng mười năm, mới làm cho một khối ngọc vốn toàn thân trong suốt trở thành một khối huyết ngọc như này, cũng bởi vậy mà khối ngọc này trở thành bảo vật.
Khi trước Lưu Hàn Thu muốn cướp lấy cũng là để ông ấy vào mộ có thể dễ dàng hơn một chút, được cấp trên của ngành cho phép mà thôi.
Những điều này đều là cô Tứ nói với tôi, cô ấy nói cô ấy phải đi rồi, vì vậy rất nhiều chuyện phải dặn dò trước, tránh cho chúng tôi chịu khổ mà không dám kêu.
Mùi của máu kỳ lân có thể áp chế độc vật trong thiên hạ, nhưng cũng sẽ căn cứ vào sự khác biệt của các chất độc mà có được hiệu quả khác nhau.
Mà sở dĩ Lão Yên tức giận, là bởi vì sử dụng huyết ngọc phải dựa vào máu của bản thân để dẫn dắt!
Vì vậy, tôi đặt huyết ngọc lên mặt đất, sau đó bảo Nha Tử ném dao găm của tôi qua đây, trực tiếp cắt một dao trên cánh tay, màu chảy ra từ cánh tay, bọc lấy huyết ngọc ở giữa, dần dần huyết ngọc như sống lại, tôi mơ hồ có thể nhìn thấy máu chảy ở trong đó.
Tôi lại cầm huyết ngọc lên, ra hiệu mấy người Lão Yên tăng thêm sức lực.
Lão Yên nhìn vết thương trên cánh tay tôi, sắc mặt đã sầm xuống, nhưng mà tôi thật sự đã không còn sức để nói chuyện, bèn đặt tâm trạng của ông ấy sang một bên.
May mà, ông ấy biết nặng nhẹ, không tranh cãi với tôi vào lúc này.
Rầm!
Khoảng cách mười cm cuối cùng đã dùng hết tất cả sức lực của chúng tôi, dưới sự trấn áp của huyết ngọc, tiếng sàn sạt biến mất không ít, đợi khi quan tài rầm một tiếng, chạm vào mặt đất, cuối cùng tôi cũng thở phào một hơi.
Tạm thời an toàn rồi…
Tôi dựa lên quan tài, sức lực vừa rồi nháy máy đã biến mất chẳng còn, tôi chỉ cảm thấy đầu vô cùng choáng váng.
“Làm liều!”
Lão Yên tát một cái lên mặt tôi, đầu óc mới hơi mê mang của tôi lập tức bị ông ấy đánh tỉnh lại.
Tôi cười hì hì: “Tóm lại là giữ được mạng rồi.”
Lão Yên đáp lại câu này của tôi bằng một cái tát khác, tôi không biết tại sao ông ấy lại tức giận như vậy, tôi nghi hoặc nhìn ông ấy.
Ông ấy chỉ vào tôi, tay run tới không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu có biết hậu quả của việc dùng máu tươi của bản thân nuôi huyết ngọc không? Rốt cuộc cậu có từng nghĩ, tại sao nó vẫn luôn bị vứt xó trong mật thất của 701 không được dùng tới không.”
Tôi càng không hiểu hơn, đây không phải là thứ Lão Yên đưa cho tôi sao?
Có lẽ ông ấy cũng nhìn ra được suy nghĩ của tôi, mở miệng nói: “Đúng vậy, tôi đưa cho cậu, nhưng mà không bảo cậu dùng bừa, chỉ có vào lúc cậu chắc chắn nhất định mình sẽ chết mới có thể dùng, cậu hiểu không?”
Khi xác định sắp chết?
Tôi cười khổ một tiếng, nói thật sự đến lúc đó sợ là đã muộn rồi.
Lão Yên thấy tôi hồ đồ ngu xuẩn, tức tới hoàn toàn không nói nên lời, cuối cùng phất tay áo trực tiếp xoay người đi không nhìn tôi nữa.
Tôi cầu cứu nhìn về phía Toàn Địa Thử, người sau cũng bất lực nhìn về phía Lão Yên, nói tình huống vừa rồi thật sự rất nguy cấp, Trường An làm không sai.
“Sai?” Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói cậu ấy sai à? Chỉ là…”
Tôi lập tức hiểu được ý của ông ấy, lắc đầu nói: “Thầy, tôi là người kế nhiệm tương lai của 701, vì vậy tôi càng không thể ích kỷ vì tư lợi, chỉ lo bản thân mình có thể sống hay không được.”
Lão Yên bỗng xoay người nhìn về phía tôi, một lúc lâu sau hốc mắt ông ấy đỏ lên, nói ông ấy cũng không biết năm đó dãn tôi từ Ba Âm Quách Lăng về rốt cuộc là tốt hay là xấu, nếu như khi đó tôi vẫn là một tên lính nhỏ thì có bây giờ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Là chuyện tốt.” Tôi gật đầu, cho dù đã trải qua cái gì, tôi đều có thể bày tỏ chắc chắn, đây thật sự là chuyện tốt.
Bởi vì nếu như chỉ là lính, cộng thêm lúc ấy mấy người đội trưởng Trần đều chết hết, cuộc sống sau này tôi thật sự không biết sẽ trải qua như thế nào.
“Hơn nữa…” Tôi nhìn về phía Lão Yên: “Kẻ thường vốn vô tội, chỉ vì có ngọc bích mà trở thành có tội, sau khi tôi vào 701, Lưu Hàn Thu còn có thể tìm được được tôi có mang “Tinh Quan Yếu Quyết”, ông cảm thấy nếu tôi còn ở lại bộ đội, ông ta có thể không ra tay giết người sao?”
Tôi là thành viên của 701, suy cho cùng Lưu Hàn Thu còn sẽ kiềm chế lại một chút, nhưng nếu như tôi chỉ là một binh lính bình thường thì sao?
Có lẽ vừa gặp mặt, tôi đã bị Lưu Hàn Thu chỉnh cho không còn một mảnh vụn.
Lão Yên thở dài, lúc này cô Thu cũng đã dập tắt tất cả lửa, cô ấy đi qua, ngạc nhiên nói: “Trường An, sao cậu tính ra được vị trí của cơ quan vậy?”
Cô ấy bội phục nói cơ quan như này cho dù là cô ấy cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra, bởi vì quá tinh vi, cho dù cô ấy có thể nhìn ra, vậy cũng cần phải có thời gian nhất định.
Tôi nhún vai, nói bởi vì tôi không coi thứ này là cơ quan để giải mà thôi.
“Là sao?” Hiển nhiên cô Thu càng có hứng thú với cái này hơn.
Lão Yên trừng cô ấy một cái, sau đó vẫn tức giận tới băng bó vết thương cho tôi, rõ ràng là nói năng chua ngoa nhưng lại rất mềm lòng. Tôi nhìn ông ấy, trong lòng thả lỏng hơn không ít, nếu như Lão Yên cứ tức giận như vậy, tôi cũng không chống đỡ nổi.