← Quay lại trang sách

Chương 1392 Áo Ngọc Hàn Thi

Vì vậy tôi để mặc ông ấy băng bó vết thương cho mình, cho dù ông ấy cố ý ra tay nặng một chút, nhưng tôi cũng biết ông ấy như vậy là vì tốt cho tôi, vì vậy tôi không chút để ý.

“Cô Thu, tôi nghiên cứu về chòm sao!” Tôi nhìn về phía cô Thu đã gấp không thể chờ ở bên cạnh, từ từ nói.

Hắc Linh Tinh Quan nghiên cứu chòm sao, tất cả bài binh bố trận, còn có một ít cơ quan, đều có thể dùng chòm sao để giải thích.

Bởi vì Trung Quốc thời cổ đại, chu thiên tinh tú vô cùng được người đời tôn sùng, nhân lực vật lực các triều đại tiêu phí trên việc nghiên cứu tinh tú nhiều không đếm xuể. Vì vậy dẫn tới rất nhiều thứ liên quan, đặc biệt là xây dựng lăng mộ sẽ có liên quan cực lớn với chòm sao.

“Cái này được bố trí dựa theo biến hóa của Bắc Đẩu Thất Tinh, vì vậy tôi biết nhất định sẽ xuất hiện thứ gì đó ở những vị trí này, nhưng không nghĩ tới lại là lửa…” Tôi thở dài.

Ngàn tính vạn tính vẫn sai mất một nước.

Bởi vì là lửa, cô Thu tốn không ít thời gian để dập tắt, vì vậy dẫn tới không có cách nào qua giúp đỡ chúng tôi.

“Đúng thật là thần kỳ.” Cô Thu cảm khái từ tận đáy lòng.

Tôi lắc đầu, thật ra không có gì mà cảm khái, chỉ là lĩnh vực chúng tôi giỏi không giống nhau mà thôi.

Giống như cô Thu giỏi về binh khí, nếu để tôi đi nghiên cứu cái này, sợ là tôi sẽ điên đầu mất.

“Đi thôi.” Lão Yên băng bó xong vết thương cho tôi, sau đó lại bảo tôi cam đoan không được dùng huyết ngọc tùy tiện nữa.

Tôi lập tức kéo ông ấy lại, hỏi ông ấy dùng máu nuôi huyết ngọc sẽ làm sao?

Vừa rồi ông ấy đã nói một nửa, kết quả đến cuối cùng vẫn không nói ra, điều này làm tôi có hơi hoảng sợ.

Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Thì ra cậu còn biết hỏi, tôi tưởng là cậu hoàn toàn không quan tâm chứ.”

Tôi gãi đầu, sao có thể không quan tâm, tốt xấu gì cũng là mạng của mình, cho dù tôi không sợ chết, nhưng mà cũng sẽ không lấy mạng mình ra làm trò đùa.

Lão Yên nhìn huyết ngọc bị tôi nằm trong tay, sau đó vỗ vai tôi: “Sau này mười lăm mỗi tháng, cậu phải dùng một bát máu nuôi sống huyết ngọc, nếu không ngọc này sẽ tính là đã chết.”

Nghiêm trọng như vậy?

Tôi có hơi không dám tin, khối huyết ngọc này lại thật sự có linh tính?

Lão Yên hừ một tiếng, nói nếu không cậu cho rằng tại sao chúng tôi vẫn luôn không dùng tới huyết ngọc?

Tôi lập tức hiểu được ý của ông ấy, mỗi tháng một bát máu, cái này không giống như trong tiểu thuyết, mỗi tháng một bát máu sẽ vô cùng ảnh hưởng tới sức khỏe của tôi.

Nhưng chuyện đã như này, cũng không còn biện pháp nào khác.

Vì vậy tôi chỉ sầu não mấy giây, rồi lắc đầu nói: “Vậy Lão Yên, sau này nhất định ông phải làm nhiều đồ ăn bổ máu cho tôi đấy.”

Bầu không khí đang nghiêm túc biến mất chẳng còn theo câu nói này của tôi, tôi thấy dáng vẻ của Lão Yên dường như là rất muốn đánh tôi một trận, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn nhịn lại.

Sau đó tôi nhìn về phía ông ấy, cười nói: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa đi.”

Chưa đi?

Lão Yên càng thêm kinh ngạc, hỏi tôi có phải là nói sai rồi không?

Tôi ừ một tiếng, nói: “Đúng vậy, là chưa đi, bởi vì đám rắn bên dưới sẽ nói cho chúng ta một ít chuyện chúng ta muốn biết.”

Ông ấy nhìn tôi, tôi mỉm cười, không giải thích, mà đỡ lấy quan tài leo lên, sau đó mượn một thứ của Nha Tử - Bút đao kim cương.

Nha Tử nhìn tôi, hỏi tôi có tác dụng gì?

“Đương nhiên là có tác dụng lớn.” Tôi nhìn chằm chằm vào quan tài, trong lòng suy tính mấy phen, rồi đưa ra một quyết định to gan.

Nha Tử không hỏi nữa, mà lấy bút đao kim cương ở bên hông ra đưa tôi, tôi cầm lấy bút đao kim cương, loại cảm giác khó chịu kia vẫn vô cùng rõ ràng.

Quả nhiên thứ này đã nhận chủ, nếu nói lần trước là ảo giác của tôi, vậy lần này tuyệt đối là đúng.

Thế là tôi ném bút đao kim cương lại ngực Nha Tử: “Được rồi, hay là anh làm đi, thứ này không thích tôi.”

Nha Tử rất đắc ý, nói đương nhiên, đây chính là bảo bối của anh ta!

Tôi xua tay, tỏ ý anh ta có thể rồi, sau đó khua tay múa chân về phía quan tái, bảo anh ta mở quan tài ra, sau đó đục một cái lỗ ở dưới đáy quan tài.

“Lỗ?” Nha Tử sững sờ, nói thế này là phung phí của trời.

Tôi nhún vai, cũng không còn cách nào khác, bởi vì thứ có thể dễ dàng đào ra một cái lỗ cũng chỉ có bút đao kim cương, dùng thứ khác không chỉ sẽ lãng phí thời gian, còn không nhất định sẽ thành công.

Nha Tử hơi không hài lòng nhìn tôi, thấy tôi không đổi lại suy nghĩ, bèn cầm bút đao kim cương lên bắt đầu mở quan tài.

Quan tài từ từ mở ra, quả nhiên, bên trong không có thi thể, nhưng vẫn đặt không ít vàng bạc châu báu, chẳng trách sẽ nặng như vậy.

Tôi ra hiệu Nha Tử đẩy hết vàng bạc châu báu ra, rồi bảo anh ta đào một cái lỗ rộng khoảng hai ngón tay.

“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?” Nha Tử nhìn tôi một cái.

****2:

Trong đầu tôi đang suy nghĩ mấy chuyện, bị anh ta cắt ngang như vậy, lập tức cảm thấy đầu óc rối loạn, thế là tôi trừng anh ta, bảo anh ta đừng thừa lời.

Nha Tử nhún vai, bút đao kim cương chỉ tùy ý vạch mấy cái, một lỗ thủng hình tròn không to không nhỏ đã xuất hiện ở trước mặt tôi.