← Quay lại trang sách

Chương 1393 Áo Ngọc Hàn Thi

“Chị Thu, đưa bình rượu cho tôi.” Tôi chẳng quay đầu lại mà hô một tiếng về phía sau.

Cô Thu vừa đưa cho tôi vừa không vui nói: “Lần trước cậu mượn rượu chỗ tôi còn chưa trả lại đâu.”

“Lần này sẽ trả hết cho chị luôn!” Tôi mỉm cười.

Tôi vẫn không quay đầu lại, nhận lấy bình rượu, vẩy một vòng quanh cái lỗ, sau đó nắm phi đao trong tay, đồng thời bảo mọi người lui về phía sau.

Lão Yên nhìn tôi một cái, bảo tôi đừng làm bừa.

Nhưng không còn thời gian nữa, bởi vì con rắn đầu tiên đã thè lưỡi chui ra từ trong lỗ, tôi nhắm trúng bảy tấc của nó, trực tiếp phi phi đao qua.

Không lệch một chút nào, máu rắn bắn ra xung quanh quan tài, sau đó nó tắt thở.

Rắn này ở đây chung quy sẽ là một tai họa, tiếp theo chúng tôi vẫn sẽ đi lại ở trong mộ này, lỡ đâu gặp phải nữa, nhất định sẽ là chuyện vô cùng khó giải quyết, vậy thì chẳng bằng nhân lúc bây giờ giải quyết nó luôn.

Lão Yên lập tức biết được tôi đang làm cái gì, ông ấy trực tiếp xông qua, khi nhìn thấy rắn sắc mặt lập tức trở nên không tốt: “Rút lui!”

Cái gì?

Tôi quay đầu nhìn ông ấy, bởi vì có con rắn thứ hai ngăn cản, phía sau không có rắn tiến lên. Tôi đang muốn hất rắn ra thì nghe thấy giọng nói sợ hãi của Lão Yên, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Lão Yên nhìn tôi, tức giận nói: “Trường An, cậu không muốn sống nữa à?”

Tôi có hơi vô tội, nhưng ông ấy đã nhanh tay nhanh mắt dùng một ít vàng bạc châu báu chặn kín cửa hang lại, từ đầu đến cuối đều không dám đụng vào con rắn đó.

Tôi không hiểu nhìn ông ấy, nhưng ông ấy đã kéo chúng tôi lui vào trong con đường bên hông của mộ thất, cho đến khi chạy được khoảng năm sáu mét ông ấy mới thở hổn hển hỏi tôi rốt cuộc có biết vừa rồi là nơi nào không?

Nơi nào?

Đương nhiên là tôi biết, tôi còn chạy xuống nhìn thấy hố rắn, sao lại không biết được?

Lão Yên thở ra một hơi: “Có phải hố rắn cậu nhìn thấy rộng khoảng năm mét vuông, xung quanh vô cùng trống không, bên trong có rất nhiều chủng loại rắn, nhưng mỗi con rắn đều chứa kịch độc, hơn nữa đều đang ngủ không?”

Tôi há to miệng, sao ông ấy giống như đã tự mình nhìn thấy vậy…

“Hố rắn độc Ba Lí Đồ?” Giáo sư Hứa đột nhiên nói tiếp, sau đó đến gần quan sát trên dưới tôi, hỏi tôi có đụng vào rắn không, hay là khi ở bên dưới có bị rắn cắn trúng không?

Tôi hoang mang há miệng, sau đó lắc đầu, ông ấy bỗng thở phào một lơi, cơ thể căng thẳng cũng mềm xuống.

Ông ấy vỗ vai tôi: “Trường An, sau này vẫn nên cẩn thận hơn một chút mới tốt.”

“Rốt cuộc hố này là cái gì?” Tôi nhíu mày.

Lão Yên chỉ nhìn màu sắc của rắn đã xác định được tên của hố này, chứng tỏ nhất định ông ấy biết vô cùng chi tiết, bởi vì con rắn đầu tiên chui ra hoàn toàn không có chỗ đặc biệt nào, chỉ là một con ngũ bộ xà bình thường, xếp hạng không quá cao trong các loại rắn độc.

Lão Yên muốn nói lại thôi, sau đó nói nơi này không an toàn, đợt lát nữa lại giải thích.

“Vẫn nên nói đi.” Suy nghĩ của giáo sư Hứa lại tương phản với Lão Yên, ông ấy nhìn về phía tôi, khen ngợi cho dù tôi không biết lai lịch của hố rắn này, lại cũng phản ứng được nhanh như vậy, nếu không có lẽ bây giờ chúng tôi đã nguy hiểm rồi.

Tôi cười hì hì, ít nhiều gì cũng có chút ngại ngùng, bởi vì tôi hoàn toàn không biết hố rắn Ba Lí Đồ này là cái gì, chỉ căn cứ vào màu sắc của rắn để xác định mà thôi.

Lão Yên nhìn giáo sư Hứa, hơi bực bội nói: “Nếu ông đã muốn nói, vậy ông nói với cậu ta đi, nhưng trong một phút phải nói xong, chiếc quan tài đó không ngăn được đám rắn này đâu.”

Giáo sư Hứa cũng không vòng vo nữa, mà nhìn tôi nghiêm túc giải thích: “Hố rắn Ba Lí Đồ, là tên của một loại hố rắn độc.”

Đối với lời giải thích như lời thừa này, tôi nhịn lại không phàn nàn, bởi vì tôi biết ông ấy sẽ không nói lời thừa, hẳn đây là để dễ giải thích hơn mà thôi.

Thời gian một phút không dài, trừ câu đầu tiên có vẻ hơi dư thừa ra, những lời khác của giáo sư Hứa đều vô cùng ngắn gọn.

Thì ra thật ra hố rắn Ba Lý Đồ là một loại cực hình!

Người hiểu rõ lịch sử đều biết, khi xưa ái phi Đát Kỷ của Thương Trụ Vương đã xây dựng một loại cực hình, tên là Sái Bồn, ném những người mắng chửi ông ấy vào hố rắn, làm cho người đó sống sờ sờ bị vạn rắn gặm cắn mà chết.

Đát Kỷ lòng dạ độc ác, bên trong đám rắn kia gần như không có rắn độc, vì vậy người bị đẩy xuống chỉ có thể sống sờ sờ bị cắn chết, loại cảm giác đó thật sự làm người ta vô cùng sợ hãi, đây cũng là nguyên nhân mà Đát Kỷ bị gọi là yêu phi không ai dám trêu chọc.

Bởi vì cực hình cô ta có thể nghĩ ra thật sự quá nhiều, ví dụ như còn có hình Bào Lạc nổi danh.

Hố rắn Ba Lí Đồ này cũng là như vậy, chẳng qua bên trong đều là rắn độc, hơn nữa còn là rắn kịch độc được tìm tới từ khắp cả nước.

Những con rắn này cũng không hề sống yên ổn với nhau, chúng nó gặm cắn nhau, có con chết, có con sống, thậm chí có con còn giao phối, sau đó sinh ra đời sau biến dị, độc trên người những con đời sau đó căn bản không thể giải được.

Vì vậy một khi người bị ném vào, thì sẽ lập tức độc phát người chết vào giây phút bị cắn.