Chương 1394 Áo Ngọc Hàn Thi
Đương nhiên, mặc dù chết trong nháy mắt, nhưng thân thể của người chết vẫn sẽ bị gặm cắn, cho đến khi chỉ còn chừa lại xương cốt.
Hơn nữa trước khi bị đẩy vào hố rắn, bọn họ cũng sẽ bị sắp xếp phải nhìn hố rắn đủ năm ngày.
Trong năm ngày này, phạm nhân sắp chịu hình phạt biết được bọn họ sắp phải đối mặt với cái gì, sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn, đợi khi bọn họ bị đẩy xuống, đoán chừng toàn thân đã bị dọa cho mềm nhũn.
Nhưng mà cũng vô dụng, vào thời khắc bị rắn cắn kia, người đó sẽ lập tức tỉnh táo lại, sau đó trăm ngàn loại độc khác nhau đồng thời phát tác, khi chết không có một người chịu hình nào là không vặn vẹo.
“Vậy nên nói... sĩ phu được cho là được Lưu Khứ coi trọng kia, đã chết bởi loại cực hình này?” Tôi run rẩy nói.
Trong quan tài không hề có thi thể, như vậy liệu có phải thi thể ở trong hố rắn Ba Lí Đồ không?
Giáo sư Hứa nói rất có khả năng, hơn nữa nếu hố rắn đã không bị đóng chặt, nhưng vậy chứng minh sau khi “sĩ phu” bị đẩy xuống, những con rắn này đã bị cưỡng chế ngủ đông.
“Nếu như tôi đoán không sai, nhất định bên trong vô cùng lạnh đúng không?” Giáo sư Hứa nhìn tôi.
Tôi gật đầu, nói đúng là vô cùng lạnh, nhưng mà... Còn có một loại cảm giác khô nóng.
Giáo sư Hứa vừa nói vậy, tôi mới phản ứng lại, không nghĩ tới cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia là bởi vì để bầy rắn ngủ đông.
Nhưng mà cảm giác khô nóng kia thì sao? Đó là chuyện gì?
“Khô nóng?” Hiển nhiên giáo sư Hứa cũng không nghĩ tới chuyện này.
Tôi gật đầu, nói đúng vậy, chính là nóng.
Mặc dù cảm giác nóng đó không quá rõ ràng, nhưng mà tôi thật sự có thể cảm nhận được.
Giáo sư Hứa nhìn về phía Lão Yên, dường như là muốn hỏi ông ấy có biết đây là tình huống gì không? Người sau lại như đang đầu óc trên mây, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, bảo tôi hình dung tỉ mỉ lại loại cảm giác nóng ran đó.
“Cái này...” Tôi chỉ cảm thấy ông ấy hỏi thật kỳ lạ, nóng còn có thể như thế nào?
Nhưng Lão Yên nhất quyết muốn tôi nói ra rõ ràng, bao gồm cả mức độ nóng, còn có suy nghĩ chính xác khi đó của tôi.
Tôi a một tiếng, ông ấy vừa nhắc như vậy tôi đúng là đã nghĩ ra: “Khi đó, tôi chỉ cảm thấy trong lòng bực dọc, vốn tôi cũng không muốn đi xem trong hố này có cái gì, đã muốn trở lại, nhưng không biết tại sao toàn thân nóng lên, sau đó tôi đã đi xuống dưới, sau đó mới cảm thấy cái lạnh.”
Ban đầu quả thật tôi đã lơ là cái nóng, bởi vì cảm giác nóng trên cầu thang không quá rõ ràng, nhưng bây giờ tôi mới nhớ ra, khi ở trên cầu thang không cảm nhận được một chút lạnh nào.
Chỉ có cảm giác nóng...
Lão Yên xoa cằm, sau đó nhanh chóng nói chuyện với giáo sư Hứa mấy câu, trong đó có một ít thậm chí tôi còn nghe không hiểu.
“Bầy rắn đã tỉnh rồi.” Lão Yên nhìn tôi với vẻ mặt quái lạ, từ từ nói: “Khi cậu đi vào, bầy rắn đã tỉnh rồi.”
Cái gì?
Tôi lập tức cảm đấy sởn cả gai ốc, nhưng lại không tin tưởng, chỉ cảm thấy thật vô lý, nhiều rắn như vậy, nếu như đã tỉnh rồi, tôi còn có thể sống mà đi lên sao.
Lão Yên chỉ huyết ngọc trên người tôi, nói dù sao tôi cũng có huyết ngọc bảo vệ, cộng thêm... cộng thêm khi đó bởi vì bầy rắn vừa mới tỉnh lại, tính công kích còn chưa quá mạnh.
Là như vậy sao?
Tôi nhìn Lão Yên, người sau gật nhẹ đầu, sau đó vẻ mặt càng kỳ lạ hơn: “Chúng ta trở về mộ thất đi.”
Trở lại mộ thất?
Tôi nhìn Lão Yên, vừa rồi người dẫn chúng tôi chạy là ông ấy, bây giờ người bảo chúng tôi quay lại mộ thất cũng là ông ấy.
“Có phải tôi xảy ra chuyện gì rồi không?” Tôi không ngốc, đương nhiên có thể đoán ra được là tại sao.
****
Lão Yên nhìn tôi, nhưng lần này ông ấy cũng không giấu giếm tôi bất cứ điều gì nữa: "Ừm, cho dù bọn chúng không có tấn công cậu, nhưng cậu lại đi tới ngay lúc bọn chúng chúng vừa mới tỉnh dậy, cho nên cậu cũng bị trúng độc.”
"Không thể nào." Tôi lập tức lắc đầu, bởi vì toàn thân trên dưới của tôi không hề cảm thấy có chút khó chịu nào, hơn nữa tôi cũng không nhận bất cứ đòn tấn công nào thì sao có thể xảy ra vấn đề như vậy được?
Giáo sư Hứa cũng tiếp lời Lão Yên, nói đúng là như vậy, Trường An, rắn độc trong hố rắn độc Ba Lí Đồ hoàn toàn khác với rắn độc trong ấn tượng của chúng tôi. Thậm chí chỉ trong khoảnh khắc thì tôi cũng có thể đã hít phải khí độc. Vì vậy, lúc này chúng tôi cần phải quay trở về tìm Vua Rắn.
Vua Rắn?
Giáo sư Hứa lại gật nhẹ đầu, nói là chỉ có máu của Vua Rắn mới có đủ khả năng giải độc ở trên người chúng tôi.
"Huống hồ, uống chút máu của Vua Rắn cũng có thể cường thân kiện thể, cho nên cậu cứ coi như đang phân một chén canh cho chúng tôi đi." Lão Yên cười nói.
Ông ấy đang cố gắng giảm bớt áp lực lên tôi.
Bởi vì chỉ có một mình tôi trúng độc, hiện tại còn muốn mọi người quay về mạo hiểm, khiến tôi hoàn toàn không thể làm ra được loại chuyện như vậy.
Tầm mắt của tôi xoay chuyển từ trên người của Lão Yên đến giáo sư Hứa: “Mọi người nắm chắc mấy phần xác định tôi bị trúng độc?”
Giáo sư Hứa liếc mắt nhìn tôi, sau đó lộ ra vẻ có chút không đành lòng mà nói: “Mười phần!”
Mười phần... Nếu ở trong những khả năng khác thì tôi còn có thể không cần quay về, nhưng ở mức độ như vậy, tôi cũng không thể cầm mạng của mình ra nói đùa được.