← Quay lại trang sách

Chương 1400 Áo Ngọc Hàn Thi

Đột nhiên có một đôi tay đỡ lấy, là của lão Yên, mà trên người của ông ấy cũng bị thương. Cũng đúng, sợ rằng vừa rồi lúc Vua Rắn nổi điên, mọi người trong tòa mộ đều bị liên lụy cả.

Tôi mỉm cười với ông ấy: “Tay nghề thiện xạ của tôi khá tốt phải không?”

Lão Yên gật nhẹ đầu nhưng không nói gì, chỉ trực tiếp đỡ tôi dậy và đặt tôi dựa vào người Vua Rắn.

Sau đó, ông ấy lấy con dao găm ra rồi chạm vào từng tấc một, cuối cùng là đâm dao găm vào phần bụng của Vua Rắn.

Đinh...

Ngay khi vảy va chạm với con dao găm đã phát ra một âm thanh giòn tan, Lão Yên cười hắc hắc, nói rằng ông ấy lại quên mất chuyện của cái vảy này.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Sau đó, ông ấy lập tức gọi Nha Tử một tiếng, chỉ thấy đối phương lẩm bẩm nói: "Bút đao kim cương lại trở thành máy cắt thịt rồi."

Anh ta nói thì nói như thế, nhưng động tác thì không hề dây dưa dài dòng chút nào mà đâm bút đao kim cương vào phần bụng của con rắn, chỉ trong một lát là đã thấy một viên mật rắn to bằng nắm tay được anh ta lôi ra.

Lão Yên tiếp nhận mật rắn rồi lại lấy dịch máu từ chỗ bảy tấc của con rắn, sau đó trộn nó với túi mật rắn rồi trực tiếp đưa cho tôi.

Tôi cho mật rắn vào miệng, một cỗ mùi tanh nồng nặc khiến tôi suýt chút nữa đã phải phun ra.

"Ăn cho hết, không được lãng phí dù chỉ một chút!" Lão Yên nghiêm khắc nói.

Tôi chỉ có thể chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa mà nuốt toàn bộ túi mật rắn xuống, sau đó lại dưới sự bức bách của lão Yên mà nuốt nửa bát máu rắn xuống, cuối cùng mới dùng nước súc miệng.

Nhưng cỗ mùi tanh hôi thối đó làm sao có thể loại bỏ được, tôi cố chịu đựng cảm giác buồn nôn đó xuống rồi hỏi Lão Yên xem cách này có thực sự hiệu quả không?

"Bách độc bất xâm."

Lão Yên chỉ vào Vua Rắn nói: "Vua Rắn ở hố rắn Ba Lí Đồ được hình thành từ những trận chém giết đồng loại một vòng lại một vòng, cho nên trên người nó có rất nhiều độc tố. Nếu người không bị trúng độc uống phải thì trong vài phút sẽ bị độc chết, nhưng một khi đã trúng độc mà uống được thì nó lại trở thành thuốc giải độc cực kỳ tốt.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến nó, nhưng tôi biết lão Yên sẽ không làm hại tôi.

Chẳng qua là do mùi tanh nồng nặc này thực sự khiến tôi không thể chịu nổi, giống như có thứ gì đang thối rữa ở bên trong miệng vậy.

"Lão Hứa, Toàn Đại Thử, mọi người mau tới đây đi." Lão Yên gọi một tiếng.

Nhưng không có ai trả lời...

****

Lúc này tôi mới cảm thấy kỳ lạ, Toàn Đại Thử và giáo sư Hứa vẫn luôn đứng đợi ở bên trong lối đi, cho nên nếu bọn họ nhìn thấy Vua Rắn đã chết thì lẽ ra phải trực tiếp đi ra mới đúng, nhưng bây giờ lúc lão Yên gọi bọn họ thì bọn họ vẫn không hề có một chút phản ứng nào.

Tôi lập tức quay đầu lại thì thấy cửa vào của lối đi đã bị sập xuống một nửa, nhưng khi thông qua một nửa lối đi còn lại để nhìn sang thì tôi lại không thấy bóng dáng của đám người Toàn Đại Thử và giáo sư Hứa.

"Có phải là đã xảy ra chuyện rồi không?" Tôi vừa nói xong thì đã bị Nha Tử trừng mắt nhìn, sau đó anh ta mang theo vết thương khắp người chạy về phía lối đi, cuối cùng đứng trước lối đi và rũ toàn bộ bả vai xuống.

Đây là động tác buông lỏng của anh ta, nói như vậy hẳn là đám người giáo sư Hứa không có xảy ra chuyện.

Quả nhiên, khi một hòn đá lăn ra khỏi lối đi, bóng dáng của Toản Địa Thử xuất hiện ở cửa hang. Ông ấy thò đầu ra rồi phi phi phi mấy tiếng, sau đó mới lên tiếng: “Mẹ kiếp, đúng là một khi con Vua Rắn này phát điên, ngay cả một con chuột như tôi cũng không thể trốn thoát."

“Ha ha, nhóc Nha Tử, cậu đứng đây làm gì, sợ tôi làm thịt thầy của cậu sao?” Ông ấy vẫn còn tâm tư nói đùa, như vậy hẳn là không có gì đáng ngại.

Toản Địa Thử bò ra khỏi lối đi trước, trên người xuất hiện mấy vết bầm tím, nhưng so với chúng tôi thì đây cũng chỉ là vết thương ngoài da.

Điều đáng kinh ngạc là giáo sư Hứa đi theo ông ấy ra ngoài lại không hề nhìn thấy một vết xước nào trên cơ thể.

Ngoại trừ bụi bặm khiến ông ấy trông có chút chật vật ra.

"Nhìn đi, thầy của cậu không phải vẫn còn rất tốt sao?"

Nha Tử không nói gì mà chỉ im lặng cúi đầu với Toản Địa Thử một cái, tôi hiểu ý của anh ta, đây là vì Toản Địa Thử đã bảo vệ giáo sư Hứa.

Lão Yên cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cởi chiếc bình trống ở trên người xuống rồi đổ đầy một bình máu rắn, sau đó vỗ nhẹ vào chiếc bình rồi mới nói rằng lần này thì tốt rồi, nếu chẳng may chúng tôi gặp phải một số chuyện không thể giải quyết được thì cứ đổ máu rắn lên đó, nói không chừng còn có thể độc chết đối phương.

Tôi quan sát mộ thất đã bị đụng thành phế tích và phát hiện có một mộ thất nằm ở hướng đối diện với lối đi trước đó, đây là do đầu của Vua Rắn đâm mạnh mà ra, những tảng đá đổ nát một nửa chất thành đống ở ngay chỗ chính giữa trong mộ thất kia đã che mất hình dáng ban đầu của nơi này.

“Chúng ta nghỉ ngơi trước đã.”

Tôi xua tay, sau đó di chuyển thân thể đến cửa của mộ thất kia rồi ngồi xuống nhìn vào bên trong.

Trống rỗng, cái gì cũng không có....