Chương 1401 Áo Ngọc Hàn Thi
Tôi cau mày, trong mộ thất có chôn một hố rắn, một đầu là lối đi dẫn đến một nơi không xác định và một mộ thất không có bất cứ thứ gì… Điều này thật sự có chút kỳ lạ.
Lão Yên đứng bên cạnh tôi rồi nói có lẽ đây là hố bồi táng.
Hố bồi táng?
Tôi nhìn chằm chằm vào mộ thất trống rồi hỏi: "Nếu là hố bồi táng, vậy còn quan tài và vật bồi táng đâu? Không, đây chắc chắn không phải là hố bồi táng."
“Vậy là cái gì?” Lão Yên nhìn thấy dáng vẻ đã liệu trước của tôi thì lộ ra vẻ hứng thú.
Tôi chỉ vào một góc của mộ thất và ra hiệu cho Lão Yên nhìn.
Lão Yên thấy vậy thì sắc mặt cũng thay đổi, sau đó trực tiếp kéo tôi lui lại rồi hét lớn: “Tên nhóc nhà cậu muốn tìm chết sao, thấy được thứ này rồi mà cậu còn đứng đó làm gì?”
"Không vội." Tôi xua tay, ý bảo ông ấy không cần kéo tôi đi.
Nhưng Lão Yên lại tỏ ra rất suốt ruột, nói rằng cái thứ kia là vật ám chỉ điềm xấu, mà trong sự nghiệp trộm mộ của ông ấy, chỉ cần gặp phải thứ đồ như vậy thì đều sẽ có người phải trả giá bằng mạng sống của mình thì mới có thể che chở những người khác rời đi.
Tôi ra hiệu cho Lão Yên không cần phải để ý đến tôi, tôi phải cẩn thận nhìn kỹ đã rồi hẵng nói.
Ở trong góc của mộ thất thực chất là một cây linh chi…
Nhưng linh chi ở trong lăng mộ lại không hề giống với thứ được giấu ở trong núi sâu rừng già, cái sau là một loại thuốc bắc luôn có giá trên trời, nhưng cái trước lại là vật ám chỉ điềm xấu.
Bởi vì linh chi ở trong mộ thất được tạo ra bằng cách hấp thụ chướng khí trong lăng mộ, điều đó có nghĩa là gian mộ trống này vốn là một nơi khác chứa đầy chướng khí.
Lúc chúng tôi giết chết Vua Rắn, Vua Rắn đã phá mở gian mộ thất này, ngay lúc chúng tôi không có chút phòng bị nào thì chướng khí bỗng nhiên xông tới, cho dù chúng tôi có đánh bại được Vua Rắn thì e rằng cũng phải chết trong tay chướng khí.
Vì vậy, loại linh chi này xem như đã cứu chúng tôi một mạng.
"Ngụy biện!"
Lão Yên tức muốn hộc máu: "Chướng khí vẫn còn tồn tại, nên linh chi rất có khả năng sẽ phóng thích chướng khí bất cứ lúc nào. Trường An, chúng ta đi từ đường mộ đi.”
Nhưng dáng vẻ này của lão Yên lại khiến tôi cảm thấy có chút kỳ quái, dường như ông ấy trông có vẻ rất sợ hãi cái linh chi này, thậm chí có chút khác với ông ấy của trước kia.
Toi lộ ra vẻ nghi hoặc rồi nhìn về phía Lão Yên: "Ông nói đúng, nó sẽ giải phóng chướng khí, nhưng cho dù nó có giải phóngChương khí thì chúng ta vẫn có thuốc giải độc do Côn Bố để lại mà, cho nên thứ này đối với chúng ta cũng không tính là gì."
Lão Yên thấy tôi nói cũng không hiểu nên trực tiếp muốn kéo tôi đi.
Tôi nhìn ông ấy rồi thấp giọng nói: “Trước đây có phải ông đã từng thua thiệt ở trong tay của nó rồi đúng không?”
Vừa rồi ông ấy cũng có nói, nói rằng lúc ông ấy đi trộm mộ đã từng gặp phải thứ này và đều phải có người hi sinh trả giá thì mới có thể cứu được chiến hữu của mình ra ngoài.
Nếu lão Yên vẫn còn sống, như vậy đã chứng minh có người đã chết dưới tay linh chi để cứu ông ấy, đồng thời người này còn vô cùng quan trọng.
Bằng không, bao năm qua tuy có rất nhiều chiến hữu đã hy sinh mạng sống ở trong mộ, nhưng đều không có khả năng khiến Lão Yên đột nhiên thay đổi sắc mặt như thế.
Lão Yên há to miệng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, nói đúng là như vậy, mà đây cũng là khúc mắc của ông ấy, cho nên ông ấy không muốn gặp lại linh chi.
"Trường An, nếu cậu muốn biết thì tôi sẽ nói cho cậu, nhưng chúng ta phải cách xa nấm linh chi một chút, được không?" Trong giọng nói của lão Yên có chất chứa một tia khẩn cầu.
Tôi không còn cố chấp nữa, với sự giúp đỡ của ông ấy mà di chuyển ra xa nấm linh chi một chút, rồi đợi ông ấy kể lại chuyện cũ.
"Ai, cũng không tính là chuyện chấn động lòng người, chỉ là vì người đó mà thôi." Lão Yên nói, trên vẻ mặt buồn bã đó xen lẫn một tia tiếc nuối.
Lúc đó ông ấy chỉ mới hai mươi tuổi, vì có một thân bản lĩnh trộm mộ nên rất nổi tiếng trong phái Mô Kim và thường xuyên tham dự vào một số lăng mộ lớn.
Nhưng trên thực tế, với thân phận của ông ấy thì không cần phải thường xuyên tiến mộ, chỉ cần ông ấy dùng bản lĩnh của mình mở một gian hàng và bán hết tất cả các đồ vàng mã ra ngoài là được, nhưng ông ấy không muốn, ông ấy hi vọng là mình có thể tự tay mang những bảo bối này ra ngoài.
Theo lời của ông ấy nói, chỉ khi tự tay mình mang ra thì ông ấy mới có tình cảm, sau đó mới có thể đi nói chuyện làm ăn với người ta.
Đây là một thói quen kỳ lạ, nhưng thói quen này không phải là trọng tâm lần này, trọng tâm là những gì ông ấy đã làm sau này.
Khi đó, nhờ sự giúp đỡ của cha, ông ấy đã gặp được con gái của một ông chủ làm ăn khác. Cô gái này là hòn ngọc quý ở trên tay của ông chủ, mặc dù đã luyện tập kỹ năng trộm mộ từ khi còn nhỏ nhưng cô ấy lại gần như không bao giờ xuống mộ, chỉ khi chắc chắn rằng mọi thứ trong mộ đều nằm trong kiểm soát thì cô ấy mới có thể được dẫn xuống để học hỏi kiến thức.