← Quay lại trang sách

Chương 1402 Áo Ngọc Hàn Thi

Cô gái này có tính cách tốt, là một người hoạt bát, vui vẻ và thường xuyên chọc cho Lão Yên cười to, tình cảm giữa hai người cũng nhanh chóng nảy sinh nên chuyện của bọn họ đã được đàm phán thành công với sự giúp đỡ của các trưởng bối hai bên.

Chỉ trong vòng nửa năm, ngay cả ngày cưới cũng đã được ấn định.

Nhưng lão Yên còn trẻ nên khinh cuồng, nói rằng ông ấy nhất định phải tự mình xuống mộ và mang ra một món bảo vật độc nhất vô nhị làm quà đính hôn cho vợ sắp cưới của mình.

Trưởng bối hai bên chỉ coi đó là trò đùa chứ không coi trọng chuyện đó. Ai biết rằng Lão Yên thực sự đã tìm được một ngôi mộ lớn, vốn là mộ táng của một vị Đế vương thời tiền Tần và lên kế hoạch đánh cắp tất cả đồ trang sức mà Hoàng hậu mang theo ở trong đó ra.

Các vị trưởng bối hai bên không coi trọng việc này nhưng chuyện này lại bị vợ sắp cưới của ông ấy phát hiện, vợ sắp cưới của ông ấy nói là cô ấy cũng hi vọng bản thân có thể tận mắt nhìn thấy vật đính hôn được mang từ trong mộ ra.

Lão Yên ỷ vào bản lãnh của mình mà muốn đưa cô ấy theo cùng, thậm chí còn mang theo rất nhiều cao thủ.

Một nhóm người cứ như vậy xuống mộ!

Dưới sự lên kế hoạch tỉ mỉ của Lão Yên, vật đính hôn đã được trộm ra ngoài dưới tình huống hy sinh rất ít, nhưng trên đường trở về thì bọn họ đã gặp phải một gốc linh chi.

Nó tương tự như linh chi mà chúng tôi nhìn thấy lúc này, cũng là một loại độc vật được tạo ra bằng cách hấp thụ chướng khí.

Nhưng dù sao năm đó Lão Yên vẫn còn trẻ, mặc dù rất có bản lĩnh nhưng kinh nghiệm lại thiếu. Ông ấy vui vẻ nói với vợ sắp cưới của mình rằng linh chi này có giá trị rất lớn, nếu mang ra ngoài bán đi là có thể có thể tổ chức cho cô ấy một đám cưới mà ngay cả phu nhân của quân phiệt cũng phải ghen tị.

Vừa dứt lời, ông ấy đang định đi hái thì bị vợ sắp cưới của mình ngăn lại.

Sắc mặt của vợ sắp cưới rất khó coi, cô ấy bảo Lão Yên dẫn theo các anh em của mình rời đi trước.

Nói đến đây, Lão Yên móc ra một điếu thuốc rồi hít sâu hai hơi: “Làm sao tôi biết đây thực chất là cây thuốc độc chứ? Đồng thời ngay lúc tôi muốn hái nó xuống thì nó đã sắp trưởng thành rồi. Nếu chướng khí bị phóng xuất thì không một ai trong chúng tôi có thể sống sót, nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy… Cô ấy am hiểu dược lý nên cô ấy đã nói là mình sẽ ở lại để giúp chúng tôi vây chướng khí ở trong lăng mộ. "

“Tôi không biết cô ấy đã dùng cách gì, nhưng sau khi chúng tôi ra khỏi lăng mộ thì toàn bộ linh chi đều sụp đổ, chướng khí có nồng độ phi thường cao cứ thế tràn ra, nhưng lại không có rời khỏi lăng mộ, chỉ là cô ấy…”

Lão Yên nói đến đây thì nghẹn ngào: “Cuối cùng cô không thể đi ra được nữa, thậm chí ngay cả thi thể của cô ấy mà tôi cũng không thể mang ra khỏi mộ được.”

Lão Yên nói xong lời cuối cùng đã không còn phát ra được bất cứ âm thanh nào nữa, nói là những năm này sở dĩ ông ấy không kết hôn, một là vì thân phận chủ nhiệm của 701, cái còn lại chính là vợ sắp cưới năm đó đã chiếm một vị trí rất lớn trong lòng ông ấy, khiến ông ấy không có cách nào có thể nhường ra một khộng gian cho người khác, đơn giản là không muốn làm hại người ta…

****

Tôi nhìn dáng vẻ suy sụp của ông ấy, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân tại sao vừa rồi ông ấy lại sợ hãi như thế.

Gặp phải cảnh tượng tương tự như vậy, khó trách ông ấy lại sợ hãi.

“Sẽ không đâu.”

Tôi cười nói: “Ông yên tâm đi, đây không phải năm đó, loại linh chi này cũng không phải linh chi năm đó!”

Đúng là như thế, loại linh chi này sinh ra bằng cách hấp thụ chướng khí, nhưng sau khi tôi quan sát kỹ thì khoảng cách trưởng thành của nó vẫn còn rất sớm, ít nhất cũng phải đến tận nửa năm nữa.

Nói một cách chính xác chính là lúc cây linh chi này mới sinh trưởng được một nửa thì chướng khí đã bị tiêu hao hầu như không còn, từ đó làm cho cây linh chi này chỉ có thể vĩnh viễn duy trì trạng thái này mà tồn tại ở bên trong lăng mộ.

"Thật không?" Lão Yên cau mày.

Tôi gật nhẹ đầu, tôi biết thật ra bản thân cũng có thể nhìn ra được ông ấy đang tỏ ra rất nghiêm túc, chẳng qua là do tâm ma quấy phá nên lúc này mới khiến ông ấy cho rằng cây linh chi này đã trưởng thành và sẽ phát ra chướng khí đáng sợ.

Mặc dù lão Yên tin tôi nhưng ông ấy vẫn tỏ ra có chút do dự, nói là nếu đã có đường mộ, không bằng chúng tôi đi đường mộ sẽ tốt hơn, ít nhất sẽ an toàn hơn.

Tôi lắc đầu, nói rằng chưa chắc đã an toàn, đường mộ kia hoàn toàn được dùng để mê hoặc chúng tôi mà thôi.

Lão Yên ngừng nói, sau đó cười khổ một tiếng: "Trường An, rốt cuộc cậu cũng đã trưởng thành, những chuyện này cậu cứ xemđó mà làm, tôi sẽ không can thiệp vào nữa."

"Lão Yên, tôi không có..." Tôi muốn giải thích.

Nhưng Lão Yên lại xua tay, nói rằng thực ra ông ấy rất hài lòng, nếu năm đó lúc ông ấy bằng tuổi tôi mà có thể trầm ổn giống như tôi thì có lẽ vợ sắp cưới của ông ấy cũng sẽ không chết không có chỗ chôn như vậy.

Tôi không biết nên nói như thế nào, sợ rằng chuyện này đã trở thành một nỗi đau nhức vĩnh viễn ở trong lòng của ông ấy, cho dù tôi có muốn an ủi thì cũng không tìm được lời nào.