Chương 306 Đầm lầy hắc ám, hay cho một từ ngẫu nhiên, Lam Vũ chiến đấu Thường Ngạo.
Quân Di và Cẩm Niên bị truyền tống quay về giao đấu tràng.
Sở Cuồng Nhân vội vàng đi đến trước mặt Quân Di, nhìn đối phương thất khiếu chảy máu, ý thức mơ hồ thì ánh mắt không khỏi lạnh đi.
Hắn liếc nhìn Cẩm Niên một cái, ánh mặt vô cùng lạnh lùng, khiến đối phương bị dọa đến run lên, không nhịn được ngã xuống đất.
“Đây là trận đấu, ngươi muốn làm gì...”
Sở Cuồng Nhân không để ý đến đối phương, trực tiếp thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, nhanh chóng chữa trị thân thể Quân Di.
“Chưởng môn, thật xin lỗi...” Được Sở Cuồng Nhân nâng đỡ, Quân Di nỉ non một câu, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi, hôn mê bất tỉnh.
Xuân Phong Hóa Vũ Thuật có thể chữa trị vết thương trên cơ thể, nhưng cầm âm không chỉ gây ra vết thương trên thân thể mà còn gây ra ảnh hưởng lớn đến tinh thần.
Đối với vấn đề này, Xuân Phong Hóa Vũ Thuật không thể triệu liệu được nhiều.
Sở Cuồng Nhân đỡ lấy Quân Di, mặc dù đối phương đã hôn mê bất tỉnh, nhưng hắn vẫn từ tốn nói: “Ngươi đã làm rất tốt rồi.”
“Chưởng môn, Quân Di thế nào?”
Đám người Mộ Dung Hiên, Kim Phi Yến lập tức xông tới.
“Chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi, không có gì đáng ngại, Phi Yến, ngươi đưa nàng về nghỉ ngơi trước đi.” Sở Cuồng Nhân giao Quân Di cho Kim Phi Yến.
Khán giả phía dưới đang bàn tán xôn xao.
“Huyền Thiên Tông thua ư?”
“Người của Huyền Thiên Tông mà cũng thua, từ khi bắt đầu trận đấu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nhỉ, người của Thiên Vương cung quả nhiên lợi hại.”
“Thật ra cũng không thể nói là thua được, chỉ có thể nói Huyền Thiên Tông không gặp may, lại rút được địa điểm thi đấu là nơi đó.”
Người của Lệnh Hồ gia, Lôi Chuẩn tộc cũng đang quan sát trận đấu.
Nhìn thấy Huyền Thiên Tông thua, không nhịn được cười ha ha.
“Người của Huyền Thiên Tông rốt cuộc cũng thua một trận, thật khiến lòng người hả hê.”
“Đúng vậy, ai bảo bọn hắn đắc ý.”
“Sông có khúc người có lúc, ta biết ngay là Huyền Thiên Tông không thể nào luôn luôn chiến thắng mà, quả nhiên là thua rồi.”
...
“Sở chưởng môn, có thể tiếp tục trận tiếp theo rồi.” Thiên Vương cung chủ nói, khóe miệng không nhịn được lộ ra nụ cười đắc ý.
“Tiếp tục đi.” Sở Cuồng Nhân nói.
“Thường Ngạo, trận tiếp theo ngươi lên đi.”
Thường Ngạo, là Thiếu Đế của Thiên Vương cung, cũng là thiên kiêu xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Thiên Vương cung, thực lực không hề yếu hơn Thương Thiên.
Xem ra, Thiên Vương cung không có ý định cho Huyền Thiên Tông có bất cứ cơ hội nào chuyển bại thành thắng, muốn thắng luôn hai trận liên tiếp.
“Công tử, trận tiếp theo không thể có bất cứ sai sót nào, để ta đi.”
Lam Vũ từ tốn nói.
Ba ván hai thắng, bọn họ mà thua một trận nữa thì vô duyên với chức vô địch.
“Ừm.” Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.
Hắn vẫn khá tự tin vào thực lực của Lam Vũ.
Hai người Lam Vũ, Thường Ngạo đi vào trong vòng sáng.
Lần này, hai người xuất hiện ở một vùng đầm lầy, bốn phía tràn ngập khí độc, không chỉ có thể, bên trong khí độc còn ẩn chứa một luồng hơi thở hắc ám cực kỳ tà ác, khiến lòng người bất an.
Dường như phát hiện ra Thần Thánh Quang Minh của Lam Vũ, những luồng khí hắc ám này tựa như bị đun sôi, kịch liệt dậy sóng.
Những luồng khí hắc ám này điên cuồng chảy về phía Lam Vũ, giống như muốn đuổi nàng ra khỏi nơi này.
Mà kèm theo công kích của luồng khí hắc ám kia, còn có đạo vận của Thường Ngạo, đó là một loại hơi thở bành trướng bá đạo.
Đạo vận này có chút giống Bá Thể Thánh tộc, nhưng khí thế đường hoàng hơn, giống như đế vương cao cao tại thượng.
Lông mi Lam Vũ cau lại, huy động Thần Thánh Quang Minh đến cực hạn, dị tượng Đạo Thể hóa thành hàng vạn đạo quang huy tỏa sáng, tuôn ra khắp bốn phía.
Hắc ám chi khí, đạo vận của Thường Ngạo lập tức bị đánh lui.
Nhưng Lam Vũ cũng không hề lạc quan.
Hắc ám chi khí từ khắp bốn phía cuồn cuộn không dứt đang ăn mòn nàng, Thường Ngạo thì ở một bên nhìn chằm chằm, tùy lúc hành động.
Hắn không vội vàng công kích, rõ ràng là đang đợi Lam Vũ tiêu hao thể lực một lúc, sau đó thừa thế xông lên đánh bại đối phương.
Trên đấu trường.
Sở Cuồng Nhân cười.
Hắn bị chọc giận quá hóa cười.
Mà người xung quanh khi nghe thấy tiếng cười của hắn thì cảm thấy run lên, rõ ràng đang giữa ban ngày, ánh nắng chiếu xuống chói chang, nhưng mọi người lại cảm thấy không khí xung quanh lạnh như băng, khiến người ta nổi cả da gà.
“Hay cho một từ ngẫu nhiên.”
“Đầu tiên là Hồi âm khoáng mạch, sau đó có đầm lầy chứa đầy hơi thở hắc ám, không phải làm tăng thực lực của đệ tử Thiên Vương cung thì cũng là làm suy yếu thực lực của đệ tử Huyền Thiên Tông ta, hay cho một từ ngẫu nhiên.”
Giọng nói của Sở Cuồng Nhân càng ngày càng lạnh lẽo.
Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn ngồi yên tại chỗ không hề động đậy.
Thế nhưng Thập Tam Thái Thú lại cảm thấy thà đối phương tức giận như lúc nãy thì tốt hơn.
Bây giờ đối phương càng bình tĩnh, càng không biểu lộ bất cứ ý kiến gì, ngoài mặt thì có vẻ không sao cả, nhưng bên trong đã sớm sóng cuộn gió gào, trời long đất lở.
Tại đầm lầy trong bí cảnh Vạn Tượng.
Lam Vũ đang chìm trong khổ chiến, thực lực của Thường Ngạo cũng không mạnh hơn Thương Thiên, nhưng có hắc ám chi khí ở khắp nơi áp chế, chiến lực của Lam Vũ không thể phát huy trăm phần trăm được, vẫn luôn ở thế hạ phong.
“Phiền phức.”
Lam Vũ nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy, không đợi đến lúc bị Thường Ngạo đánh bại, nàng đã bị hắc ám chi khí từ khắp nơi tiêu hao hết linh lực.
Vừa nghĩ đến đây, linh lực trong người Lam Vũ lập tức vận chuyển đến mức cực hạn, thần uy vô tận bạo phát, “Quang Minh Chi Chước!!!”
Ngọn lửa màu trắng bùng lên, đốt cháy hắc ám chi khí.
Một lượng lớn hắc ám chi khí bị Quang Minh Chi Chước đốt trụi, khí độc vốn dĩ đang nồng đậm trong nháy mắt đã mỏng hơn rất nhiều.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt Thường Ngạo thoáng thay đổi: “Không ngờ ngươi lại không tiếc gì mà hao tổn linh lực lớn như vậy để xua tan hắc ám chi khí, nhưng hắc ám chi khí ở đây luôn cuồn cuộn không dứt, chẳng mấy chốc sẽ lại dày đặc lại thôi, ngươi làm vậy cũng chỉ uổng công.”
“Chỉ cần trước khi hắc ám chi khí hội tụ lại đây, đánh bại ngươi là được rồi.” Lam Vũ từ tốn nói.
“Hả, bây giờ ngươi còn thừa bao nhiêu linh lực mà dám nói ra lời như vậy?” Thường Ngạo cười xùy.
“Đủ rồi!”
Lam Vũ không nhiều lời nữa, xuất ra toàn lực công kích Thường Ngạo.
Quang Minh Chi Chước, Thần Thánh Quang Vũ, Bất Động Quang Minh Quyền...
Các chiêu thức đánh ra lưu loát, chỉ công không thủ!
Dưới loạt đấu pháp này, Thường Ngạo hoàn toàn bị áp chế, chỉ có thể cố gắng chống cự, không có cơ hội phản kích nào.
Cuối cùng, Lam Vũ nắm lấy cơ hội, cầm Quang Minh Quyền Trượng trong tay nện xuống người Thường Ngạo, lực lượng khổng lồ bùng phát, đánh đối phương bay vào đầm lầy.
“Thành công không?”
Lam Vũ thầm nghĩ.
Một kích này của nàng, đến Vô Thượng Chí Tôn cũng khó có thể ngăn cản.
“Ha ha, đáng tiếc, thật là đáng tiếc.”
Lúc này, Thường Ngạo từ trong đầm lầy vọt ra, chỉ thấy bên trong quần áo rách rưới có thêm một chiếc nội giáp màu đen.
Chính cái giáp này, đã giúp hắn gánh đi phần lớn uy lực.
“Thánh Khí phòng ngự!”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc, nếu như không có Thánh Khí này, một kích vừa rồi của ngươi thực sự đã đánh bại ta rồi.”
Thường Ngạo cười nói, tiếp theo hắn đột nhiên đánh ra một quyền, đạo vận bàng bạc bạo phát, Lam Vũ đã không còn bao nhiêu linh lực lập tức bị đánh vào trong đầm lầy.
Ở nơi đó, hắc ám chi khí vô cùng nồng đậm.
Chỉ trong nháy mắt, hắc ám chi khí điên cuồng tràn vào trong cơ thể Lam Vũ, linh lực đã không còn bao nhiêu, nàng hoàn toàn không thể nào chống cự lại được, hắc ám chi khí trong cơ thể nàng mạnh mẽ công kích, phá hư thân thể của nàng.
“Trận chiến này, là ta thắng, Huyền Thiên Tông bại!”
Thường Ngạo cười cười.
Mà ngay khi hắn đang chờ truyền tống ra ngoài, chào đón thắng lợi, trong đầm lầy đột nhiên lóe lên một luồng bạch quang.
Thường Ngạo biến sắc, “Xảy ra chuyện gì vậy, luồng đạo vận nồng đậm linh lực như thế này, nàng không thể nào có được lực lượng như vậy.”
Oanh!!!
Trong đầm lầy tuôn ra từng đợt bọt nước!
Một trường mâu màu trắng lập tức bắn ra từ trong đầm lầy!