← Quay lại trang sách

Chương 337 Nhập biển sâu, làm càn chính là các ngươi, đóng Lân Vương lên cột

“Ta đã nói, ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta!”

Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói, năm ngón tay như một ngọn núi lớn bóp cổ tên đại tướng Lân tộc kia, khiến hắn ta không cách nào động đậy.

Trong mắt hắn ta tràn đầy hoảng sợ nhìn Sở Cuồng Nhân.

Phải biết, hắn ta cũng là một vị Vô Thượng Chí Tôn, nhưng ở trước mặt Sở Cuồng Nhân, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.

Thực lực này, vượt xa tưởng tượng của hắn ta, trước đó hắn ta biết mình không phải đối thủ của Sở Cuồng Nhân, nhưng không ngờ lại thất bại thảm hại như vậy!

“Chết đi!”

Sở Cuồng Nhân bóp cổ tên đại tướng Lân tộc kia, ánh mắt lóe lên, năm ngón tay hơi dùng lực, một cỗ cự lực kinh khủng lập tức bạo phát!

Trong tiếng ầm vang, tên đại tướng Lân tộc này đã nổ thành một đoàn huyết vụ!

Hắn bóp chết một vị Vô Thượng Chí Tôn giống như đang chơi đùa vậy.

Ngay sau đó, hắn lại vỗ ra một chưởng, bên bờ biển, vài đầu Hải thú lập tức nổ tung.

Thực lực vô cùng kinh người khiến tất cả Lân tộc kinh dị.

Mà Thần Hoàng Tiểu Hồng quanh quẩn trên không trung, há miệng phun ra từng đoàn hỏa diễm rơi xuống đám binh lính Lân tộc, thiêu chúng thành tro tàn.

Sở Cuồng Nhân đi đến bên cạnh lồng giam, kiếm chỉ ngưng tụ, vài đạo kiếm khí bắn ra, xé rách lồng giam, xiềng xích trong tay chưởng môn và trưởng lão Tuyết Phong tông cũng bị chém vỡ, mấy người lấy lại tự do.

“Đa tạ chưởng môn.”

Chưởng môn Tuyết Phong tông chắp tay nói, sau đó ông ta nhìn về phía mấy trăm ngàn thi thể bên bờ biển, trong mắt lộ ra phẫn nộ, bi thương.

Sở Cuồng Nhân thấy thế, thản nhiên nói: “Chuyện của Lân tộc, ta sẽ xử lý, nơi này giao cho các ngươi khắc phục hậu quả, ta sẽ để Thần Hoàng ở lại đây giúp đỡ các ngươi, mặt khác, Huyền Thiên tông cũng sẽ phái người đến đây.”

“Vâng, đa tạ chưởng môn.”

“Không cần khách khí.”

Sở Cuồng Nhân nhìn mặt biển cuộn sóng, trong mắt bắn ra một đạo hàn quang, đưa tay bắt một tên binh lính Lân tộc còn chưa chết, băng lãnh nói: “Dẫn ta đến Lân tộc, tìm vua của các ngươi!”

“Vâng, vâng.”

Tên binh lính Lân tộc kia không dám phản kháng, sợ hãi gật đầu.

...

Đáy biển, một tòa cung điện kim bích huy hoàng.

Lân tộc đang cử hành yến hội, mà trên yến tiệc đều là tướng lãnh của Lân tộc, thậm chí là một số tộc trưởng các bộ tộc của Lân tộc.

Giống như Nhân tộc có trăm dòng họ, thì ở Lân tộc cũng có rất nhiều chi nhánh, mà bây giờ, người nắm quyền mạnh nhất trong Lân tộc là tộc Kim Lân.

Tộc Kim Lân trở thành Vương thất trong Lân tộc, họ là Bắc Minh.

Lân tộc chi vương đương nhiệm là Bắc Minh Bằng!

Trên yến tiệc, mỹ nhân ngư nhảy múa, hiến tửu, ăn uống linh đình, các khách mời chuyện trò vui vẻ, cảnh tượng phồn thịnh.

Mà lúc này, một tên Lân tộc bỗng nhiên hoảng sợ vọt vào.

“Báo cáo vương, Bạch Lân tướng quân đã chết!!”

Đám Lân tộc không khỏi sợ hãi.

Bạch Lân tướng quân là tướng quân rất nổi danh trong Lân tộc, hắn ta đột nhiên tử vong khiến không ít người trong Lân tộc chấn kinh.

“Ừm, ta đã biết.”

Lân Vương nghe vậy, lại không có chút kinh ngạc nào, thản nhiên nói: “Để thập tam tướng quân Hoàng Lân chuẩn bị tốt, phái người tiếp tục tiến công đến các thế lực phụ thuộc ở ven biển của Huyền Thiên tông, chỉ cần một ngày Sở Cuồng Nhân không giao Tam Xoa Kích và bảo vật Đế cấp ra, thì cứ giết cho ta, đến khi hắn giao ra mới thôi.”

Nghe thấy vậy, mọi người trong Lân tộc hai mặt nhìn nhau.

Một lão giả Lân tộc đứng dậy nói: “Vương, tùy tiện khai chiến với Sở Cuồng Nhân như vậy, có phải quá mạo hiểm rồi không?”

“Mạo hiểm? A, cho dù Sở Cuồng Nhân có năng lực lớn, chẳng lẽ còn dám xâm nhập đáy biển, đến địa bàn của Lân tộc ta gây sự?”

Lân Vương buồn cười nói.

Ông ta vô cùng nắm chắc thắng lợi trong trận chiến này.

Lân tộc thâm cư dưới đáy biển, ngay cả Thánh Nhân tới đây, chiến lực cũng bị áp lực khủng bố dưới đáy biển hạn chế một nửa lực lượng.

Mà Lân tộc lại có thể phát huy một trăm phần trăm lực lượng ở đây, từ xưa đến nay, chưa có ai có thể chống lại Lân tộc dưới đáy biển.

Một đám Lân tộc suy tư, cũng cảm thấy có lý.

Yến hội tiếp tục.

Dường như cái chết của Bạch Lân tướng quân chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn đối với mọi người, thảo luận một chút liền bỏ qua.

Lúc đám người này đang cười nói với nhau...

Oanh!!

Toàn bộ cung điện bỗng nhiên chấn động!

“Đã xảy ra chuyện gì?!”

“Tại sao lại đột nhiên sinh ra chấn động như vậy, chẳng lẽ xảy ra động đất sao?”

“Không có khả năng, nhiều năm như vậy đều không có dị động, tại sao bây giờ lại đột nhiên xảy ra động đất chứ, sai người đi xem một chút.”

Một đám Lân tộc hốt hoảng nhìn bốn phía.

Lúc này, một lão giả bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lân Vương, nhìn thấy lão giả này, Lân Vương có chút kinh ngạc, “Trưởng lão, sao ngươi lại đến đây?”

Lão giả này, là trưởng lão trong vương cung của Lân tộc.

Cũng là một vị Thánh Nhân.

Lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm bên ngoài vương cung, ánh mắt vô cùng thâm thúy, “Hắn tới, hạ lệnh để tất cả tu sĩ Lân tộc từ Tôn giả cảnh trở xuống lập tức rời khỏi vương cung, còn những người khác, ở lại đây cùng ta ngăn địch.”

“Người nào tới?” Lân Vương có chút nghi ngờ.

“Ngươi chọc tới người nào, còn muốn ta nói sao?”

Trưởng lão Lân tộc lườm Lân Vương một cái, rồi từ tốn nói.

Nghe thấy vậy, đồng tử Lân Vương co rụt lại, “Chẳng lẽ là Sở Cuồng Nhân? Làm sao hắn dám xuống đáy biển?!”

“Ngoại giới có lời đồn, chưởng môn Huyền Thiên tông là một tên điên hành sự không theo lẽ thường, hắn có làm ra chuyện này cũng không kỳ quái.” Trưởng lão Lân tộc từ tốn nói.

Lân Vương đầu tiên là chấn kinh, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, “Nếu hắn đã tới, vậy không thể tốt hơn, tác chiến dưới biển sâu, không ai vượt qua Lân tộc, hôm nay hãy để người này... Có đến mà không có về đi!!”

Bên cạnh, trong mắt trưởng lão Lân tộc cũng lộ ra một đạo lãnh quang.

Lúc này.

Một bộ thi thể binh lính Lân tộc bị ném vào yến hội.

Bên ngoài vương cung Lân tộc, một bóng người mặc bạch y nhanh chóng hạ xuống, quanh người hắn có một lồng khí vô hình, nước biển bốn phía đều bị lồng khí này ngăn cách, căn bản không ảnh hưởng đến Sở Cuồng Nhân chút nào.

Đây chính là bảo vật mà không lâu trước Sở Cuồng Nhân mới lấy được... Tị Thủy Châu!

Sở Cuồng Nhân đi vào cung điện kim bích huy hoàng của Lân tộc, trên người có kiếm chi đạo vận lưu chuyển, tràn ngập một cỗ lẫm liệt chi thế.

“Nhân tộc, ngươi tới nơi này làm gì?!”

Một vị tướng quân Lân tộc quát lạnh một tiếng.

“Tới đây làm ngư dân, giết mấy con cá!” Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói, trên người có cỗ kiếm khí vô cùng sắc bén phun ra ngoài, nước biển bốn phía lăn lộn, tên võ tướng Lân tộc vừa lên tiếng hỏi đã bị kiếm khí xé rách tại chỗ.

Kiếm khí trùng điệp bao phủ ra, tràn ngập hơn phân nửa vương cung.

Toàn bộ vương cung đều bị bao phủ trong cỗ uy hiếp tử vong này, kiếm khí đi đến đâu, người của Lân tộc đều bị chém giết!

Huyết dịch lẫn vào nước biển, trong nháy mắt đã nhuộm hơn mười dặm vùng biển thành một mảnh đỏ như máu, vô số Lân tộc hoảng sợ chạy trốn.

“Sở Cuồng Nhân, làm càn!!”

Lân Vương hét lớn một tiếng, ngay sau đó, trong tay ông ta đột nhiên xuất hiện một cái Tam Xoa Kích màu đen, ném về phía Sở Cuồng Nhân.

Tam Xoa Kích cuốn theo một dòng nước vô cùng bàng bạc, giống như muốn hủy diệt tất cả, trùng điệp, đâm về phía Sở Cuồng Nhân.

Uy lực một kích này vô cùng khủng bố, trực tiếp đâm vào trong lồng khí xung quanh Sở Cuồng Nhân, nhưng đã tan rã hơn phân nửa thủy lưu chi lực rồi.

Lực lượng còn lại căn bản không hề ảnh hưởng đến Sở Cuồng Nhân, chỉ thấy hắn nhấc tay nắm lấy Tam Xoa Kích, Tam Xoa Kích tản ra vô tận uy thế lập tức bị hắn bắt vào trong tay, không thể tiến thêm.

“Càn rỡ, là Lân tộc các ngươi!!”

Sở Cuồng Nhân quăng Tam Xoa Kích trở về, một cỗ lực lượng càng thêm cuồng bạo kinh khủng gia trì phía trên.

Lân Vương thấy thế duỗi tay nắm lấy Tam Xoa Kích bay tới, nhưng lực lượng ẩn chứa phía trên lại khiến ông ta bay ngược ra ngoài, từ lòng bàn tay ông ta không ngừng trượt ra, cuối cùng xuyên qua bờ vai ông ta, đóng đinh ông ta trên một cái trụ trong vương cung.