Chương 434 Côn Ngô hộ chủ, tự tiện cầm đồ của người khác, rất không lễ phép
“Tiểu tặc phương nào, dám ở đây lén lén lút lút!”
Thần Hoàng kêu to một tiếng, khiến sắc mặt mấy người Lam Vũ, Cố Linh Lung đại biến, các nàng vội vàng đề phòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía sau hai người Quân Di.
Hai người Liễu Dật Thanh, âm Lệ cũng vô cùng kinh ngạc.
Bị phát hiện!
Hai người từ trong hư không đi ra.
Nhìn thấy hai người này, sắc mặt hai người Kim Phi Yến lập tức trở nên âm trầm, không ngờ lại có người vẫn luôn đi theo bọn họ!
Vân Hải Kinh Kỳ Trận, người khác không vào được.
Hai người này, nhất định là theo chân các nàng đi vào.
“Các ngươi là ai?”
Lam Vũ âm lạnh lùng nói.
“A, Thần Thú không hổ là Thần Thú, lại có thể xem thấu thủ pháp ẩn thân của ta.” âm Lệ nhìn Thần Hoàng, tấm tắc khen ngợi.
Ngay cả Thánh Vương cũng không nhìn thấu, nhưng năng lực nhận biết của Thần Hoàng không hề tầm thường, vừa tiếp cận đã phát hiện ra bọn họ.
“Thiên kiêu trên bảng Tiềm Long, đứng thứ hai mươi lăm Liễu Dật Thanh, và đứng thứ hai mươi tư âm Lệ.” Quân Di nói ra lai lịch của hai người, các nàng hành tẩu ở bên ngoài, biết nhiều thiên kiêu hơn mấy người Lam Vũ.
“Chúng ta tới đây, chủ yếu là muốn gặp Sở Cuồng Nhân.”
Liễu Dật Thanh từ tốn nói thẳng ra mục đích của mình.
“Không biết sống chết!”
Trên mặt Lam Vũ đầy sương lạnh, lén lút đi vào Huyền Thiên tông, bây giờ còn nói muốn gặp Sở Cuồng Nhân, sao có thể dễ dàng như vậy?
Nàng cũng không nói nhiều, trực tiếp xuất thủ.
Một quyền đánh ra, ánh sáng chi ý hùng hậu trực tiếp bạo phát.
Liễu Dật Thanh thấy thế, đồng tử hơi co rụt lại, lực lượng một quyền này không hề thua kém thiên kiêu trong ba mươi vị trí đầu trên bảng Tiềm Long.
Trong Huyền Thiên tông còn thiên kiêu bực này sao?!
“Nữ tử tóc bạc…”
“Trong truyền thuyết, bên người Sở Cuồng Nhân có một tùy tùng tộc Vũ Nhân, chắc hẳn là người này, không ngờ nàng lại có thực lực như vậy.”
Liễu Dật Thanh không dám khinh thường, thôi động linh lực đánh ra một quyền, linh lực hùng hậu mênh mông ngưng tụ thành chưởng ấn to lớn trong hư không.
Hai cỗ lực lượng va chạm, Lam Vũ, Liễu Dật Thanh đều bị đẩy lui.
Âm Lệ ở bên cạnh, bóng người biến ảo, hóa thành một cái bóng đen nhánh, chui vào trong bóng râm biến mất không thấy.
Mục tiêu của hắn ta rất rõ ràng.
Chính là tiến nhập Đạo Cung, tìm Sở Cuồng Nhân!
“Hừ, muốn quấy rầy ca ca bế quan, cút cho ta.”
Những người khác không phát hiện được âm Lệ, nhưng năng lực nhận biết của Thần Hoàng vô cùng nhạy cảm, một đôi mắt màu vàng óng quét qua cái bóng mờ.
Rất nhanh, nàng phát hiện âm Lệ, cũng phát động công kích.
Há miệng phun ra ngọn lửa màu vàng.
Bây giờ, có thể nói Thần Hoàng là tồn tại mạnh nhất trong Huyền Thiên tông, hỏa diễm nàng thả ra, ngay cả Đại Thánh chạm vào cũng phải chết!
Trong bóng tối, âm Lệ có chút kinh hãi, tránh né hỏa diễm.
Có lẽ cố kỵ nơi này là Lăng Thiên Đạo Cung, Tiểu Hồng cũng không dám xuất thủ toàn lực, ảnh hưởng đến Sở Cuồng Nhân.
Nhưng cũng vì nguyên nhân này, mới khiến cho âm Lệ có cơ hội.
Âm Lệ vừa tránh né Thần Hoàng chi hỏa, vừa tìm kiếm gì đó trong Lăng Thiên Đạo Cung, rất nhanh đã khóa chặt chỗ Sở Cuồng Nhân bế quan.
Bởi vì so với địa phương khác, chỉ có chỗ đó có cấm chế.
Cho nên chỗ đó nhất định là nơi Sở Cuồng Nhân bế quan.
Hắn ta lao về phía gian phòng kia, trong mắt mang theo vẻ tò mò, cho dù hắn ta vô cùng bất mãn với Sở Cuồng Nhân, nhưng cũng rất ngạc nhiên với sự nổi tiếng của đối phương, hiếu kì không biết đối phương có mị lực gì, lại khiến thiên hạ nhớ mãi không quên.
“Để ta nhìn xem diện mục chân thật của ngươi đi.” âm Lệ tới gần phòng, đưa tay vung lên một cỗ linh lực, muốn đánh phá cấm chế.
Nhưng lúc này, một cỗ kiếm khí như cuồng phong gào thét ra.
Kiếm khí mạnh mẽ, khiến âm Lệ không thể không lùi lại mấy chục trượng, sắc mặt kinh nghi bất định nhìn về phía gian phòng.
“Không phải Sở Cuồng Nhân bị thiên phạt phong ấn sao? Kiếm khí từ đâu tới vậy, chẳng lẽ hắn đã phá giải phong ấn rồi?!”
“Điều đó không có khả năng… Không ai có thể làm được…”
Liễu Dật Thanh đang giao chiến với Lam Vũ, thậm chí đám người Lam Vũ cũng hiếu kỳ nhìn về phía kiếm khí, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Kiếm khí này, là chưởng môn, chẳng lẽ chưởng môn khôi phục rồi?!”
Trên mặt Kim Phi Yến tràn đầy hưng phấn.
Những người còn lại cũng đầy chờ mong.
Trong ánh mắt của mọi người, một thanh trường kiếm bạch ngọc xinh đẹp phá cửa sổ mà ra, đứng trước cửa gian phòng, trên thân kiếm, kiếm khí quấn quanh, rất có cảm giác một kiếm cản quan, vạn quân lui tránh.
“Chuẩn Đế binh! Lại là Chuẩn Đế binh có linh trí!”
“Đây nhất định là thanh kiếm đã dung hợp kiếm hồn của Sở Cuồng Nhân, hiện nay vẫn đứng thứ nhất trên Bách Kiếm Phổ, Côn Ngô Kiếm!”
Âm Lệ nhìn Côn Ngô Kiếm, ánh mắt hỏa nhiệt.
Đây chính là thiên hạ đệ nhất kiếm.
“Kiếm khí kia, chính là Côn Ngô Kiếm tự phát động, đúng là một thanh Thần Kiếm, có thể tự động hộ chủ, nếu tương lai trưởng thành, còn xuất sắc hơn phần lớn Đế binh!” âm Lệ có chút kích động nói, hắn ta muốn lấy được thanh thần kiếm này, sau đó đại sát tứ phương.
Hắn ta không nói hai lời, bóng người bay lượn mà ra, chụp vào Côn Ngô Kiếm.
Lại thấy trên thân Côn Ngô Kiếm có kiếm khí lưu chuyển, bắn ra!
Nhưng âm Lệ giống như sớm có phòng bị, bóng người biến ảo chập chờn trên không trung, sử dụng một loại thân pháp quỷ dị nào đó né tránh.
Đầy trời kiếm khí, lại không có một đạo nào đánh trúng hắn ta.
Rất nhanh, âm Lệ đi tới trước Côn Ngô Kiếm, đưa tay muốn nắm chuôi kiếm, năm ngón tay lưu chuyển một tầng linh lực hùng hậu.
Côn Ngô Kiếm bộc phát một cỗ kiếm khí, ngăn cản tay âm Lệ.
Một người một kiếm, chống lại lẫn nhau, kiếm khí và linh lực quấn giao va chạm, tạo thành lực trường kinh khủng ở xung quanh.
Mặt đất bốn phía nứt ra, lõm xuống.
“Dừng tay.”
Hai người Kim Phi Yến, Quân Di xông ra.
Trong tay hai người có trường kiếm đan xen, hình thành một cái kiếm trận, Thủy Hỏa Chi Lực, hóa thành một đạo ánh kiếm màu xanh lam xen lẫn màu đỏ, chém về phía âm Lệ.
“Hừ, muốn ngăn cản ta, không có cửa đâu!”
Chỉ thấy âm Lệ phất tay áo lên, một cái lồng màu đeb bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, ngăn cách kiếm khí bên ngoài.
Cái lồng màu đen này chính là một kiện Chuẩn Đế binh cường đại.
Cũng là cơ duyên lớn nhất của âm Lệ.
Côn Ngô Kiếm có không tầm thường, nhưng ở trong tình huống không người thao túng, uy lực có thể phát huy ra cực kỳ có hạn.
Kiếm khí dần không ngăn cách nổi lực lượng của âm Lệ.
Mọi người thấy lo lắng.
Đây chính là kiếm của Sở Cuồng Nhân a!
Bọn họ tuyệt đối không thể để thanh kiếm này bị người khác nhúng chàm.
“Phá cho ta!”
Thần Hoàng há miệng phun ra một miệng ngọn lửa màu vàng, nện trên cái lồng màu đen, nhưng vẫn không có cách nào đánh vỡ cái lồng kia.
Đó là một kiện Chuẩn Đế binh, ngay cả Thánh Vương cũng chưa chắc đã đánh vỡ được.
Ba thước, hai thước, một thước…
Tay âm Lệ cách Côn Ngô Kiếm càng ngày càng gần.
“Tự tiện cầm đồ của người khác, rất không có lễ phép.”
Ngay lúc này.
Trong phòng, một giọng nói đạm mạc bỗng nhiên vang lên.
Ngay sau đó, linh khí bốn phía phun trào, trong hư không đan dệt ra từng đạo phù văn huyền diệu, phù văn hóa thành một thanh đại kiếm màu vàng!
Trong chốc lát, kiếm chi đạo vận mênh mông như thủy triều khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tất cả tu sĩ trong Huyền Thiên tông đều cảm giác được.
Kiếm Sơn phía xa, mấy trăm ngàn thanh kiếm, cùng nhau ngâm lên.
Trong vài ngôi nhà tranh, các Thánh Nhân cùng nhau mở mắt.
Đại kiếm phù văn màu vàng từ trên không trung đánh xuống, cuốn theo một cỗ cự lực dồi dào vô biên, trực tiếp chém vỡ cái lồng!
Âm Lệ không thể chịu đựng cỗ lực lượng dọa người này, cả người lập tức bị chém bay ra Đạo Cung, ngã trên mặt đất, máu me đầm đìa.
Đột nhiên xuất hiện thay đổi hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tất cả mọi người nhìn về phía căn phòng kia.
Trên mặt mấy người Lam Vũ, Cố Linh Lung tràn đầy kích động.