← Quay lại trang sách

Chương 474 Thương Tình Tuyết hạ lạc, nhìn xem dọa sợ người ta thành dạng gì rồi

Tinh Vân Đạo Châu, Hoang Nguyên cung.

Một gian đại sảnh.

Một lão giả đang lớn tiếng quát mắng một người thanh niên, “Ngươi là đồ khốn khiến, rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

“Người của Huyền Thiên tông mà ngươi cũng dám bắt? Ngươi không muốn sống nữa sao?”

“Ngươi có phải muốn Hoang Nguyên cung giống như đám Phiếu Miểu Thiên, Hoàng Tuyền phủ, để Sở Cuồng Nhân cũng cho chúng ta cho chúng ta một chưởng không?!”

Lão giả tức đến sắc mặt đỏ lên, ngực không ngừng chập trùng.

Ông ta hận a.

Nhìn dáng vẻ khúm núm của người thanh niên trước mắt, càng tức mà không có chỗ phát tiết, trực tiếp đưa chân đạp ngã đối phương xuống đất.

“Phụ thân, ngươi bình tĩnh một chút đi, Toàn nhi cũng không cố ý, ai ngờ hai tháng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Một nam tử trung niên đi tới nói.

Một nữ tử khác tiến lên, đỡ người thanh niên đứng lên.

“Đúng vậy, nếu ta biết Sở Cuồng Nhân có thể giải khai thiên phạt phong ấn, còn lợi hại như vậy, ta đã không bắt nàng.”

Người thanh niên tên Trương Toàn nói.

Lão giả nghe hắn ta nói vậy, suýt nữa xông đến một chưởng vỗ chết hắn ta, “Nhìn đi, đây chính là nhi tử tốt của các ngươi đó.”

Lão giả là Hoang Nguyên cung cung chủ.

Có một màn vừa rồi là do hai tháng trước, cháu trai của Hoang Nguyên cung chủ Trương Toàn bắt một nữ tử.

Đây cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Trương Toàn háo sắc, đây là chuyện tất cả mọi người trong Tinh Vân Đạo Châu đều biết, cũng không phải hắn ta mới bắt nữ tử hồi cung một hai lần.

Chỉ là, người lần này bị hắn ta bắt, có chút đặc thù.

Nữ tử kia, là người của Huyền Thiên tông!

Nếu là hai tháng trước, Hoang Nguyên cung chủ sẽ không quá để ý chuyện này, dù sao, hai tháng trước, Huyền Thiên tông ở ẩn không ra, Sở Cuồng Nhân vẫn bị thiên phạt phong ấn, tất cả mọi người cho rằng hắn đã xuống dốc.

Bắt một đệ tử của bọn họ thì thế nào?

Nhưng ngắn ngủi hai tháng này, lại có thay đổi quá nhanh.

Sở Cuồng Nhân nhập thế, trèo lên đỉnh bảng Tiềm Long, dùng thủ đoạn phù văn vô cùng cao minh, chấn kinh thế nhân, còn tiêu diệt Sơn Hải Khuyết, sau đó mở phong ấn, bày ra thực lực giống như Đại Đế tại thế vậy!

Trấn áp tất cả kẻ địch!!

Năm đại đạo thống, bị hắn diệt tận trong một ngày!

Thiên hạ đều sợ hãi.

Tất cả mọi người đều kính sợ Sở Cuồng Nhân.

Nhưng Hoang Nguyên cung lại bắt một đệ tử của người ta?!

Còn chuyện gì hỏng bét hơn sao?!

“Phụ thân, một tên đệ tử mà thôi, không có gì lớn, nhiều nhất, chúng ta bồi thường bọn họ một chút là được.”

Nam tử trung niên nói.

“Cái rắm, Sở Cuồng Nhân có tính tình gì, các ngươi không điều tra qua sao? Mấy năm trước, hắn còn chưa thành thánh, vì mấy tên đệ tử mà giết bao nhiêu Thánh Nhân? Diệt bao nhiêu đạo thống?!”

“Hiện tại hắn đã thành thánh, đương thế vô địch, nếu để hắn biết, đệ tử của hắn bị ủy khuất ở đây, không chừng sẽ nháo ra chuyện gì đó.” Hoang Nguyên cung chủ chỉ cảm thấy đau cả đầu.

Ông ta hung hăng trừng Trương Toàn, ánh mắt lộ ra ngoan sắc, lạnh lùng nói: “Nếu tất yếu, ta không ngại hy sinh ngươi.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Trương Toàn có chút trắng bệch.

“Hỏi ngươi lần nữa, ngươi đã làm gì nữ tử kia chưa?”

“Không có, không có.”

Trương Toàn vội vàng lắc đầu, “Tính tình nữ tử này cương liệt, lần nào cũng lấy cái chết bức bách, ta không dám làm loạn, chỉ nhốt nàng trong U Các, ngoài ta ra, không ai có thể đi vào.”

“Chỉ cần ngươi chưa động vào nàng, vậy còn dễ nói.”

Chỉ nhốt mấy ngày mà thôi, không có gì đáng ngại.

Lúc này.

Một đệ tử đột nhiên đi đến.

“Bẩm chưởng môn, Đạo Tử, Đạo Tử trở về rồi.”

Sắc mặt Hoang Nguyên cung chủ vui vẻ, “Dật Thanh trở về.”

Liễu Dật Thanh là Đạo Tử của Hoang Nguyên cung, cũng là thiên kiêu xuất sắc nhất trong một đời trẻ tuổi của Hoang Nguyên cung, là nhân vật trên bảng Tiềm Long.

Cho tới nay, hắn ta vẫn là đệ tử mà Hoang Nguyên cung chủ lấy làm kiêu ngạo.

“Liễu Dật Thanh, tên kia lại trở về.”

Ánh mắt Trương Toàn lộ ra vẻ tối tăm.

Tại Hoang Nguyên cung, người người đều kính nể vị Đạo Tử này, ngay cả gia gia của hắn ta, Hoang Nguyên cung chi chủ cũng sủng ái người này.

Nhìn lại hắn ta, ngoại trừ treo danh hiệu cháu trai chưởng môn ra, trong Hoang Nguyên cung, căn bản không có ai để mắt đến hắn ta.

Chuyện này khiến hắn ta bất mãn với Liễu Dật Thanh đến cực hạn.

Nghe thấy tên Liễu Dật Thanh, đương nhiên là không vui vẻ.

Liễu Dật Thanh đi vào đại điện.

“Dật Thanh, cuối cùng ngươi đã trở về, những ngày này vẫn không liên lạc với ngươi được, ta còn tưởng rằng ngươi đã ra chuyện.” Hoang Nguyên cung chủ cười nói.

Liễu Dật Thanh có chút xấu hổ.

Những ngày này hắn ta vẫn bị giam trong Huyền Thiên tông, tất cả mọi thứ đều bị thu, đương nhiên Hoang Nguyên cung chủ không thể liên lạc với hắn ta được.

“Chưởng môn, lần này ta trở về còn dẫn theo hai khách nhân.”

“A, Liễu sư huynh đúng là giao hữu rộng khắp, vài ngày trước trở về mang thao một tên âm Lệ, không biết lần này trở về, lại mang theo nhân vật tài giỏi gì.” Trương Toàn âm dương quái khí nói.

“Sư đệ nói cẩn thận, hai người này ta không với nổi đâu.”

Liễu Dật Thanh trịnh trọng nói.

“Còn nhân vật không tầm thường gì mà Liễu Dật Thanh ngươi không trèo cao được? Chê cười, ngươi là Đạo tử của Hoang Nguyên cung, ngươi đang hạ thấp chính mình, hay là đang hạ thấp Hoang Nguyên cung?” Trương Toàn trào phúng một tiếng.

“Được rồi, ngươi câm miệng cho ta!”

Hoang Nguyên cung chủ quát Trương Toàn một tiếng.

Sau đó ông ta nói: “Dật Thanh, người ở đâu?”

“Đang chờ ở ngoài cung.”

“Ừm, dẫn bọn họ vào đi.”

“Được.”

Liễu Dật Thanh vội vàng đi ra ngoài, theo lễ phép, hai vị kia để hắn ta vào thông báo trước, nhưng ta cũng không dám để hai người này chờ lâu.

“Thôi đi, nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng của hắn kia, không biết còn tưởng là nhân vật Chuẩn Đế tới đây.”

Trương Toàn nhếch miệng.

“Lần này Dật Thanh trở về, có chút không bình thường a.”

Ngay cả Hoang Nguyên cung chủ cũng cảm thấy biểu hiện của Liễu Dật Thanh hơi quá, nhân vật nào mà phô trương như vậy?

Cho dù là đám đạo thống chi chủ, cũng không cần như thế đi.

Nhìn thoáng qua dáng vẻ bất cần đời của Trương Toàn bên cạnh, lại nhớ đến chuyện đối phương gây họa cho mình, Hoang Nguyên cung chủ hừ lạnh một tiếng, cầm chén trà trên bàn, muốn uống miếng nước ép hỏa khí xuống.

Lúc này Liễu Dật Thanh đã dẫn hai vị khách đi vào đại điện.

Một người bạch y tóc đen, tuấn tú tuyệt trần, siêu phàm thoát tục, mà một người khác, trên mặt đeo mặt nạ, chỉ lộ ra hai con ngươi lạnh lẽo.

Cạch một tiếng...

Tay Hoang Nguyên cung chủ run một cái, chén trà trực tiếp rơi trên mặt đất.

“Sở Cuồng Nhân!!”

Hoang Nguyên cung chủ kinh hô một tiếng.

Ông ta đã nghĩ đến khách nhân mà Liễu Dật Thanh nói là ai, nhưng tuyệt đối không ngờ lại là Sở Cuồng Nhân, hắn tới nơi này làm gì?!

Chẳng lẽ, hắn đã biết Trương Toàn bắt đệ tử của hắn?

Vừa tiến vào đại điện Sở Cuồng Nhân cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Không phải chứ?

Bây giờ danh khí của mình đúng là rất lớn.

Nhưng cũng không đến mức lộ ra dáng vẻ này chứ, mình không tới giết người phóng hỏa, tại sao dáng vẻ của bọn họ lại như bị hù dọa vậy?

Nhất là Trương Toàn, sau khi nghe thấy cái tên Sở Cuồng Nhân, thân hình lảo đảo, suýt chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

Nhìn hắn ta đã hoảng sợ thành dáng vẻ gì rồi.

Rất không thích hợp.

Sở Cuồng Nhân híp mắt.

“Không ngờ khách quý mà Dật Thanh nói chính là Sở chưởng môn, sớm biết là Sở chưởng môn, sẽ tự mình ra ngoài nghênh tiếp.”

Hoang Nguyên cung chủ nhanh chóng tỉnh táo lại, tiến lên cười nói.

“Tại hạ đến đây bái phỏng, không chuẩn bị bái thiếp trước, khiến đạo hữu chê cười rồi.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.

“Nào, xin mời ngồi.”

“Đa tạ.”

“Lần này Sở chưởng môn tới thăm, không biết là có chuyện gì.”

“Là như vậy, ta có một đệ tử lạc đường trong khu vực Hoang Nguyên cung, chuyến này đến đây, là muốn mượn lực lượng của Hoang Nguyên cung tìm kiếm một chút, không biết đạo hữu có đồng ý giúp đỡ không?”

Lời nói rơi xuống, trong đại sảnh xuất hiện yên tĩnh quỷ dị.