← Quay lại trang sách

Chương 484 Hồ Mỹ Nhân dụ hoặc, dựa vào cái gì mà ưu tú như vậy

Đạo của một người, không phải tùy tiện là có thể tìm ra.

Có thể nói, đạo của một người là tổng kết con đường tu hành của mình, nếu không cách nào tìm ra đạo phù hợp với bản thân, cuối cùng cả đời tu sĩ đều khó mà leo lên đỉnh phong.

Các vị Chuẩn Đế ở đây đều phải hao tốn vô số thời gian đi nghiệm chứng, phỏng đoán, mới tìm ra đạo của mình.

Nhưng Sở Cuồng Nhân, nói tìm được là tìm được, hơn nữa nhìn dáng vẻ vô cùng phù hợp, hoàn toàn không có chút bất ngờ nào, đây là một loại đạo được hắn tán thành đồng thời vô cùng cường đại.

“Chúc mừng Sở đạo hữu.”

“Bây giờ Sở đạo hữu bây đã tìm được đạo của mình, còn lại chỉ cần ấn chứng, chúng ta chờ Sở đạo hữu xác minh đạt được, đăng lâm đế vị.”

Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, “Lần này luận đạo, tại hạ có thu hoạch cực lớn, đa tạ chư vị.”

“Đạo hữu khách khí.”

“Ha ha, tất cả đều là cơ duyên của Sở đạo hữu thôi.”

Sở Cuồng Nhân và đám Chuẩn Đế này trao đổi một phen.

Trước khi đi, hắn tìm Thiên Tuyết Chuẩn Đế nắm giữ Hàn Băng Đạo Thể, nói: “Thiên Tuyết Chuẩn Đế, ngươi am hiểu hàn băng chi đạo, chắc hẳn trong tay có không ít bảo vật thuộc tính Hàn Băng, ta muốn đổi hai kiện từ trong tay ngươi, không biết ngươi có nguyện ý không?”

“Ha, Sở đạo hữu muốn tu hàn băng chi đạo.”

“Không phải, ta muốn đưa cho một vị bằng hữu.”

“Thì ra là thế.”

Thiên Tuyết Chuẩn Đế gật đầu, sau đó nàng cũng không keo kiệt, cầm mấy món bảo vật thuộc tính hàn băng trân quý nhất của mình ra, trao đổi mấy món trọng bảo với Sở Cuồng Nhân, ở trong đó vẫn còn có một thanh Chuẩn Đế binh, nghiêm ngặt mà nói, Thiên Tuyết Chuẩn Đế còn kiếm lời.

Nhưng Sở Cuồng Nhân cũng không thèm để ý.

Lần này tới U Minh cốc, hắn thu hoạch rất lớn, đoạt được vượt xa những bảo vật này.

Sau khi rời khỏi U Minh cốc, hắn trở lại miệng núi lửa, gặp bạch bào tướng, sau khi hắn rời đi, đối phương đã lấy được một vài bảo vật ở đây.

Nhưng lúc này ông ấy vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

“Thế nào, ngươi lấy được bảo vật rồi mà vẫn không vui sao?”

“Ta đột nhiên nhớ tới ngươi đã nói, Tình Tuyết là Băng Sương Đạo Thể, mà lần này ta đoạt được đều là bảo vật thuộc tính hỏa, xung đột với nàng, sợ rằng không thể đưa cho nàng.”

Thuộc tính tương xung, nếu sử dụng không thoả đáng, chọc người thèm nhỏ dãi, thì chí bảo sẽ trở thành lợi khí lấy mạng người.

Đương nhiên bạch bào tướng sẽ không tạo ra chuyện nguy hiểm như vậy, đưa những bảo vật này cho Thương Tình Tuyết.

“Ta đã sớm đoán được, cầm lấy đi.”

Sở Cuồng Nhân cười, sau đó lấy mấy thứ từ trong Càn Khôn Giới ra, một cỗ ba động hàn băng vô cùng nồng đậm xuất hiện, miệng núi lửa vốn khô nóng lại lộ ra một cỗ ý lạnh.

“Đây là...” Bạch bào tướng kinh ngạc nhìn chí mấy bảo thuộc tính hàn băng trước mặt.

Ba kiện chí bảo lần lượt là một bộ đạo bào, một hạt châu, một thanh kiếm, đều tràn ngập cường ba động hàn bằng, tùy tiện một kiện, đều là chí bảo mà các tu sĩ tu luyện hàn băng chi đạo đều tha thiết ước mơ, bây giờ Sở Cuồng Nhân lại một lượt lấy ra ba kiện.

“Vừa làm quen với một số người, ta lấy được từ chỗ bọn họ, đưa cho ngươi làm lễ gặp mặt, vừa vặn phù hợp.”

Bạch bào tướng có chút chần chờ, “Cái này...”

“Cái này cái kia cái gì, cầm lấy đi, nếu ngươi thấy ngại, thì đưa những thứ ngươi vừa lấy được ở đây cho ta trao đổi, như vậy là được rồi.”

“Vậy thì được.”

Bạch bào tướng gật đầu, đưa tất cả những bảo vật vừa đoạt được cho Sở Cuồng Nhân, dù sao những thứ này cũng không có tác dụng lớn với ông ấy.

Ông ấy nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt có cảm kích, “Đa tạ.”

Sở Cuồng Nhân giúp ông ấy tìm được đời sau, hiện tại lại tận tâm vì quan hệ bọn họ như thế, trong lòng cảm kích, khó có thể nói nên lời.

“Đều là người một nhà, không cần khách khí.”

Sở Cuồng Nhân cười, sau đó dự định rời đi.

Nhưng lúc này bỗng nhiên có một trận hương khí đập vào mặt, một bóng hồng xinh đẹp đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân.

Là thiên kiêu của cửu thiên, Hồ Mỹ Nhân.

“Tiểu nữ tử là Hồ Mỹ Nhân của tộc Thiên Hồ, ngưỡng mộ Sở đạo hữu đã lâu, ta có biệt viện ở gần đây, không biết có thể may mắn mời đạo hữu đến đó, trắng đêm tâm sự không?” Hồ Mỹ Nhân nói, đôi mắt đào hoa ngập nước nhìn Sở Cuồng Nhân, đều là nhu tình mật ý.

Nếu là các tu sĩ khác, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, đoán chừng thân thể đã mềm nhũn, không nói hai lời liền đồng ý.

Nhưng ánh mắt Sở Cuồng Nhân lại không có gợn sóng.

“Ngại quá, ta phải lên đường, không rảnh.”

“Sở đạo hữu thật sự không suy nghĩ một chút sao? Tiểu nữ tử ngưỡng mộ đạo hữu lắm đấy.”

Hồ Mỹ Nhân chậm rãi đi lên trước, chóp mũi Sở Cuồng Nhân quanh quẩn hương khí càng nồng nặc, hương thơm kia khiến người ta mê say.

Trong mắt Hồ Mỹ Nhân ngoại trừ có nhu tình mật ý, còn có mấy phần quyến rũ.

Nàng thấp hơn Sở Cuồng Nhân một chút, mặc một thân hồng trang diễm lệ, còn thấp ngực, khẽ cong eo, da thịt bóng loáng khiến mắt người ta choáng váng, rãnh sâu như ẩn như hiện khiến người ta hận không thể nhét tròng mắt vào tìm tòi thực hư.

Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua.

Côn Ngô Kiếm bên hông hắn bỗng nhiên keng một tiếng, tự động ra khỏi vỏ, mũi kiếm nhắm ngay cái cổ trắng nõn thon dài của Hồ Mỹ Nhân, kiếm khí sắc bén tiêu tán, dường như một khắc sau sẽ chém cái đầu diễm lệ kia xuống.

Hồ Mỹ Nhân không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhưng trên mặt lập tức lộ ra nụ cười phong tình vạn chủng, “Sở đạo hữu, ngươi có ý gì vậy?”

“Ngại quá, Côn Ngô nhà ta không thích người lạ đến gần ta quá mức.”

Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, hắn cười rộ lên cũng rất đẹp đẽ, Hồ Mỹ Nhân nhìn mà có chút thất thần.

Nam tử này đúng là muốn mạng a.

Lúc Hồ Mỹ Nhân thất thần, Côn Ngô Kiếm bộc phát ra một trận kiếm khí sắc bén, trong nháy mắt bức lui Hồ Mỹ Nhân.

“Chẳng lẽ thanh kiếm này ghen?” Hồ Mỹ Nhân nhìn thanh kiếm kia một chút, sau đó có chút kinh nghi bất định nói.

“Ai biết được?”

Trong lòng Sở Cuồng Nhân khẽ động, Côn Ngô Kiếm keng một tiếng, tự động trở lại vỏ kiếm.

“Bạch bào, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Sở Cuồng Nhân không nhìn Hồ Mỹ Nhân một cái, dẫn bạch bào tướng trực tiếp rời đi.

Nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân rời đi, Hồ Mỹ Nhân liếm môi một cái, “Ta không tin, trên đời này lại có nam nhân ta không bắt được?”

“Ha ha, hồ ly lẳng lơ, ngươi từ bỏ đi, chỉ sợ dáng vẻ này của ngươi không có tác dụng đâu, ngươi đi câu dẫn hắn còn không bằng đến câu dẫn ta.”

Vương Thiên Đằng cười ha ha một tiếng nói.

“Bằng ngươi? Ngay cả một đầu ngón tay của hắn cũng không sánh bằng, câu dẫn ngươi, không có chút ý tứ nào.”

Hồ Mỹ Nhân lườm đối phương một cái, sau đó khinh miệt nói.

Nghe nàng nói như vậy, Vương Thiên Đằng nhướng mày, lộ ra vẻ không vui, “Sở Cuồng Nhân mạnh, nhưng ta cũng không phải mặc người ta hạ thấp.”

“Mặc dù hồ ly lẳng lơ cợt nhả, nhưng lời nàng nói vẫn đánh đúng trọng tâm, chậc chậc, so sánh với hắn, mấy người chúng ta đúng là kém xa.”

Chiến Hồng Anh đeo mặt nạ kim loại đi tới, từ tốn nói.

“Ngay cả ngươi cũng nói như vậy, xem ra Sở Cuồng Nhân không chỉ có thực lực cường đại, gương mặt kia của hắn còn lợi hại hơn nữa.”

Tiêu Kinh Trần từ tốn nói, tâm lý lại có chút ghen ghét.

Trên bảng Tiềm Long không có nhiều nữ tu, mười vị trí đầu cũng chỉ có hai người mà thôi, là Chiến Hồng Anh và Hồ Mỹ Nhân.

Trong đó, Chiến Hồng Anh lại là người đứng thứ hai trên bảng Tiềm Long, còn xuất sắc hơn Tiêu Kinh Trần, hiện tại trên miệng hai nữ tử này lại hướng về Sở Cuồng Nhân, mặc dù nói sự thật, nhưng mấy nam tử còn lại vẫn cảm thấy khó chịu, dựa vào cái gì mà Sở Cuồng Nhân ưu tú như vậy?