← Quay lại trang sách

Chương 485 Các trưởng lão bế quan tập thể, Như Yên trưởng lão không yên lòng

Sở Cuồng Nhân, bạch bào tướng rời khỏi miệng núi lửa, trở lại Thận Lâu.

Chẳng biết Thương Tình Tuyết đã tỉnh lại từ lúc nào, nàng đang ngẩn người trong một cái đình trên Thận Lâu, phát hiện hai người Sở Cuồng Nhân đi đến, mới hồi phục tinh thần.

“Bái kiến chưởng môn.” Thương Tình Tuyết tiến lên phía trước thi lễ.

“Sao vậy?”

“Không có gì đáng ngại, đúng rồi, chưởng môn, ngươi đã giải được thiên phạt phong ấn rồi?”

“Ừm.” Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.

Thương Tình Tuyết vui vẻ, “Quá tốt rồi.”

Sau đó, nàng nhìn bạch bào tướng bên cạnh, ánh mắt có chút hiếu kỳ, “Vị tiền bối này là…”

Chẳng biết tại sao, Thương Tình Tuyết nhìn bạch bào tướng trước mặt, lại cảm thấy thân thiết không hiểu.

“Tình Tuyết, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là bạch bào tướng, cũng là tổ tiên của ngươi.”

“Cái gì?!” Thương Tình Tuyết sửng sốt một chút.

“A, để hắn giải thích cho ngươi những chuyện đã xảy ra đi.”

Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói, sau đó thức thời rời đi, để lại không gian cho hai người họ.

Sau khi Sở Cuồng Nhân rời đi, bạch bào tướng nhìn Thương Tình Tuyết, có chút câu nệ, không biết nên nói cái gì.

Bất kì ai đột nhiên nghe thấy tin tức mình có một vị tổ tiên còn sống, hơn nữa người này còn đứng ở trước mặt mình, đều khó mà tiếp nhận.

“Những thứ này là lễ gặp mặt ta tặng ngươi.”

Bạch bào tướng không biết nên nói cái gì mới tốt, trực tiếp lấy lễ vật mình đã chuẩn bị ra.

Nhìn chí bảo thuộc tính hàn băng trước mặt, Thương Tình Tuyết không khỏi kinh hô một tiếng, ba động năng lượng vô cùng nồng đậm của thuộc tính hàn băng kia khiến Đạo Thể của nàng vui vẻ nhảy cẫng.

“Bảo vật thật lợi hạn, chẳng lẽ hạt châu này là Hàn Ngọc dưới biển sâu sao, nghe đồn hạt châu này có thể tăng tốc độ tu hành của tu sĩ thuộc tính hàn băng, còn thanh kiếm này, ít nhất cũng là một thanh Thánh Vương khí, thậm chí đều đã tiếp cận Chuẩn Đế binh…” Thương Tình Tuyết nhìn chí bảo trước mặt, sợ ngây người.

“Những thứ này có trợ giúp rất lớn với việc tu hành của ngươi, nhận lấy đi.”

Sau khi tặng lễ vật xong, hai người bắt đầu hàn nguyên với nhau.

Từ chuyện bạch bào tướng ủy thác Sở Cuồng Nhân tìm mẫu tử Thương Tình Tuyết thế nào, đến chuyện gần đây bạch bào tướng đã gia nhập Huyền Thiên tông, tất cả đều kể ra một lần.

Cách đó không xa.

Bên cạnh một bồn hoa.

Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi cong lên, “Xem ra hai người nói chuyện cũng không tệ lắm.”

Linh niệm của hắn bao trùm xung quanh, căn bản không có chuyện gì trên Thận Lâu có thể giấu giếm được hắn, mặc dù hắn rời đi, để lại không gian cho hai người bạch bào tướng, nhưng hắn vẫn rất tò mò hai người này sẽ nhận nhau thế nào, hắn không thể khống chế được tâm hồn bát quái này.

Bạch bào tướng và Thương Tình Tuyết nhận nhau được mấy ngày, hai người chung sống rất hòa hợp.

Thương Tình Tuyết không kháng cự, đột nhiên có một vị tổ tiên vô cùng cường đại, còn tặng bảo vật cho mình, có ai không muốn chứ?

Sau đó, nàng nghe được chuyện tình của bạch bào tướng và công chúa Lâu quốc, càng vô cùng cảm động, cũng càng thêm khâm phục và thân cận với bạch bào tướng.

Còn bạch bào tướng thì không cần phải nói.

Đây là tâm nguyện nhiều năm của ông ấy, bây giờ đã được hoàn thành, khí tức trên người đã nhu hòa hơn rất nhiều, không lạnh như băng, khó tới gần như trước nữa, mặc dù đeo mặt nạ, nhưng mấy ngày nay, Sở Cuồng Nhân thường xuyên nhìn thấy ý cười trong mắt ông ấy.

Trở lại Huyền Thiên tông, Sở Cuồng Nhân xử lý sự vụ trong tông, đồng thời, cũng bắt đầu nghiên cứu tấm bia đá lấy được ở Hoàng Tuyền phủ.

Mặt khác, bây giờ Huyền Thiên tông phát triển mạnh, mấy người Như Yên trưởng lão nhao nhao độ kiếp đến Chuẩn Thánh cảnh, theo đạo lý mà nói, bọn họ đã sớm ẩn cư ở hậu trường, chuyên tâm tích lũy nội tình thành thánh, nhưng trước đó Sở Cuồng Nhân còn chưa mở ra phong ấn, mọi người liền giúp đỡ hắn quản Huyền Thiên tông trước.

Một ngày này, trong Trường Sinh điện.

Đám người Như Yên trưởng lão cùng nhau tìm đến Sở Cuồng Nhân.

“Cái gì? Tất cả các ngươi dự định đi bế quan, chuẩn bị thành thánh??”

Sở Cuồng Nhân mơ hồ.

Những trưởng lão này, nhất là Như Yên trưởng lão cũng đi bế quan, vậy một mình hắn phải quản lý Huyền Thiên tông lớn như vậy sao?

Có lầm hay không?!

“Chưởng môn yên tâm, chúng ta đã định ra ngươi thay thế chúng ta rồi, mặt khác, dựa vào nội tình của Huyền Thiên tông, chúng ta cũng không cần bế quan thời gian quá dài, nhiều nhất là mười mấy năm, chúng ta có thể thành thánh xuất quan.” Như Yên trưởng lão nói, đưa lên một bảng danh sách.

Đó là những đệ tử nàng đã chọn ra để tiếp nhận vị trí trưởng lão, thời gian trước đã thương lượng với Sở Cuồng Nhân rồi.

Sở Cuồng Nhân có chút không cam tình không nguyện, cho dù có người thay thể, nhưng đến bây giờ, mọi chuyện trong tông môn đều do Sở Cuồng Nhân và những trưởng lão này xử lý, đột nhiên đổi nhiều người như vậy, lúc bắt đầu, hắn khó tránh sẽ có chút không quen.

Nhưng việc liên quan đến chuyện thành thánh, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

… …

Như Yên trưởng lão rời đi, đi vào một cái sân nhỏ ở Huyền Thiên tông, đây là chỗ nàng ở.

Khu nhà nhỏ này rất đơn sơ, ngoại trừ một gian nhà gỗ, cũng chỉ có một gốc sơn trà cao vút trước nhà gỗ.

Nàng thiết lập mấy đạo cấm chế, dự định bắt đầu bế quan.

Nhưng nghĩ đến Sở Cuồng Nhân, nàng có chút không tĩnh tâm được.

“Một mình chưởng môn thật sự được sao? Mặc dù đã định ra vài người, nhưng đột nhiên giao tất cả sự vụ cho chưởng môn, thế nào hắn cũng phải luống cuống tay chân.”

Không phải nàng không có lòng tin với Sở Cuồng Nhân, nàng biết đối phương có thể quản lý tốt Huyền Thiên tông, nhưng mơ hồ vẫn có chút lo lắng.

“Ha, đúng rồi, quên nói với chưởng môn, tháng trước mấy mỏ quặng mà thương hội Tứ Hải và Huyền Thiên tông khai thác ở Hắc Thủy Đạo Châu đã có thu hoạch, ngoài ra còn chuyện mấy tông môn như Thiên Vũ tông chuẩn bị phái đệ tử tới trao đổi, cần chưởng môn phê chuẩn, Thiên Vũ chưởng môn còn đang chờ trả lời nữa…”

Như Yên trưởng lão đứng dậy muốn đi tìm Sở Cuồng Nhân nói những chuyện này.

Bỗng nhiên, nàng dừng bước, cười khổ một tiếng nói: “Nói an tâm bế quan, sao lại nhớ đến những chuyện này rồi.”

Những năm này, mọi chuyện lớn nhỏ trong ngoài Huyền Thiên tông đều do nàng quản lý, bây giờ đột nhiên thư giãn, có chút không quen a.

“Như Yên trưởng lão, Lam Vũ cầu kiến.”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lam Vũ.

“Chuyện gì?” Như Yên trưởng lão đi ra ngoài, nhìn thấy Lam Vũ đang đứng dưới cây sơn trà.

“Như Yên trưởng lão, công tử bảo ta đưa đến vài thứ cho ngươi thả lỏng.”

Nàng lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong chứa một ít lá trà.

“Chưởng môn đưa lá trà cho ta? Thật kì lạ, sao hắn biết ta thích thưởng trà.” Như Yên trưởng lão có chút bất ngờ.

“Những năm này Như Yên trưởng lão trợ giúp công tử, công cao to lớn, công tử đều ghi tạc trong lòng, một chút lá trà mà thôi, không thành kính ý.”

“Làm phiền Lam Vũ trở về giúp ta đa tạ chưởng môn.”

“Vâng, vậy ta rời đi trước.”

“Đi thong thả.”

Như Yên trưởng lão tiễn Lam Vũ, tiến vào nhà gỗ, phất tay lấy ra một bình nước sôi.

“Nếu là tâm ý của chưởng môn, vậy thì thử một lần đi.”

Như Yên trưởng lão thầm nói, sau đó bắt đầu pha lá trà, một lát sau đã có từng trận hương trà tỏa ra.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi ngửi thấy hương trà, Như Yên trưởng lão cảm giác tâm thần mình biến ảo khôn lường, nàng nhìn lá trà ngâm ở trong nước, một trận đạo vận huyền diệu tràn đầy trong đó, không khỏi kinh hãi, “Lá trà này lại ẩn chứa đạo vận huyền diệu như thế?!”

Nàng thận trọng nâng chung trà lên, uống một ngụm.

Một cỗ cảm ngộ huyền diệu lập tức tràn ngập trong đầu, lý giải cũng tăng lên.

Từng đợt đạo vận lưu chuyển trong cơ thể, khiến tu vi của nàng nhanh chóng tăng về phía Thánh cảnh.