Chương 518 Mộ Dung Hiên được nha, hiện trường nhét cẩu lương
“Ngại quá, là tại hạ sơ sót.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, sau đó tán linh quang trên mặt đi.
Lúc linh quang tán đi, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Sở Cuồng Nhân, sửng sốt mấy giây.
Nhất là đám nữ cầm sư, hai mắt tỏa sáng.
“Công tử như họa, đúng là người trong chốn thần tiên a.”
“Gần đây ta sáng tác một thủ khúc, chuyên để ca tụng Tiên Nhân trên trời, nhưng vẫn thiếu một chút linh cảm, bây giờ xem ra, linh cảm có rồi!”
“Thế gian này, lại có người siêu phàm thoát tục như vậy!”
Lý Thường âm cũng sửng sốt.
Hắn ta để Sở Cuồng Nhân tán linh quang trên mặt đi, thật sự không ngờ dung mạo của đối phương lại kinh thiên động địa như thế.
Trong nhát mắt linh quang tán đi, danh tiếng của hắn ta đã bị đoạt!
Giờ phút này hắn ta mới hiểu, vì sao Phong Yêu Nhiêu lại nói là nhớ mãi không quên Sở Cuồng Nhân.
Nếu hắn ta là nữ tử, cũng sẽ nhớ mãi không quên a!
“Không biết vị công tử này tên là gì?”
“Công tử thuộc đạo thống nào, không biết có am hiểu phương diện từ khúc không?”
Những nữ tử trước đó nhìn chằm chằm vào Lý Thường âm, trong nháy mắt đã ngồi không yên, đứng dậy hỏi Sở Cuồng Nhân.
Đối với Lý Thường âm, các nàng còn có thể bảo trì rụt rè.
Nhưng đối mặt với cấp bậc như Sở Cuồng Nhân, rụt rè gì đó, đi gặp quỷ đi, nếu không hạ thủ, sẽ bị người khác vượt lên trước.
Đối mặt với sự nhiệt tình của một đám nữ tu, Sở Cuồng Nhân ứng phó ung dung không vội, rất thuần thục.
Phong độ nhẹ nhàng này khiến một đám nữ tu càng thêm tâm động.
Các tu sĩ khác ở bên cạnh nhìn thấy, tâm lý chua chát, hận không thể đá bay Sở Cuồng Nhân ra ngoài, thay mình vào đó.
Lúc này.
Trần nhà trên Vân Hiên các đột nhiên mở ra, một chùm ánh trăng chiếu vào.
Mà trong ánh trăng, có một nữ tử mặc váy dài trắng, tay nâng cổ cầm chậm rãi hạ xuống.
Nữ tử tư thái thướt tha, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, khí chất thanh lãnh, giống như trăng sáng, khiến người ta si mê.
Nhìn thấy người này xuất hiện, hai mắt đám nam tu ở đây tỏa sáng.
“Dương tiên tử tới.”
“Cổ cầm trong tay nàng chính là một trong bảy đại danh cầm của Hi âm môn, Thủy Nguyệt đi.”
“Không sai, cuối cùng Dương tiên tử cũng đến rồi.”
Dương Hi Vân rơi vào một tòa đài cao trong Vân Hiên các, nhìn bốn phía, lập tức hạ thấp người hành lễ, “Bái kiến các vị đạo hữu, lần này mời mọi người đến đây, chủ yếu vì gần đây trong lòng ta có cảm giác, viết ra một thủ khúc, muốn mời mọi người phẩm giám.”
“Ha ha, Dương tiên tử sáng tạo khúc mới, thật khiến người ta chờ mong.”
“Đúng vậy.”
“Chưởng môn. Chưởng môn...”
Ngay khi Sở Cuồng Nhân chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống, bên cạnh Thương Tình Tuyết bỗng nhiên lôi kéo ống tay áo của Sở Cuồng Nhân, chỉ nơi nào đó.
Sở Cuồng Nhân nhìn lại, cũng sửng sốt một chút, “Là Mộ Dung Hiên.”
Chỉ thấy cách Sở Cuồng Nhân không xa, có một nam tử đang ngồi đó.
Nam tử này, chính là Mộ Dung Hiên!
Chắc hẳn đối phương vừa mới đến, nếu không, không có khả năng không chú ý tới Sở Cuồng Nhân.
“Gia hỏa này, thế mà lại ở đây?”
Sở Cuồng Nhân vừa định đi lên, hỏi thăm tình hình đối phương gần đây thế nào.
Nhưng Thương Tình Tuyết lại kéo hắn lại.
“Chưởng môn, có chút không thích hợp.”
“Thế nào?”
“Ngươi nhìn Mộ Dung Hiên và Dương Hi Vân đi, hai người bọn họ giống như có chút... Cái kia a.”
Sở Cuồng Nhân nghe thấy vậy, cũng tỉ mỉ quan sát một phen.
Hắn phát hiện, hai người này đúng là có chút là lạ.
Dương Hi Vân trên đài, Mộ Dung Hiên dưới đài, hai người cách nhau mười mấy người, nhưng lại liên tiếp nhìn nhau, trong ánh mắt có chút mập mờ.
Dương Hi Vân nhìn như cao cao tại thượng, nhưng khi nhìn về phía Mộ Dung Hiên, trong mắt lại lộ ra nhu tình chi sắc.
“Tiểu tử Mộ Dung Hiên này, đây là muốn thoát kiếp độc thân sao?”
Sở Cuồng Nhân tấm tắc nói, cũng không vội đi lên quấy rầy đối phương.
Bên cạnh Thương Tình Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc, “Mấy ngày nay, ta thu thập tình báo về Dương Hi Vân, trên tình báo nói người này rất cao lãnh, ngoại trừ cầm đạo, không yêu thích thứ khác, không ngờ lại bị Mộ Dung Hiên bắt lại, Mộ Dung Hiên được phết đó.”
“Tình Tuyết, ngươi nói Mộ Dung và Dương Hi Vân này kết thành đạo lữ, Huyền Thiên tông chúng ta phải cho sính lễ gì mới được đây?”
“Ách, chưởng môn, ngươi nghĩ quá xa rồi, mọi chuyện còn chưa ra gì đâu.”
Thương Tình Tuyết ở một bên trợn mắt nói.
Ngoại trừ Sở Cuồng Nhân và Thương Tình Tuyết những người còn lại cũng chú ý tới hai người Dương Hi Vân và Mộ Dung Hiên.
Một số nam tu cau mày.
“Gia hỏa này ai vậy, vì sao Dương tiên tử vẫn luôn nhìn hắn?”
“Đáng giận, chẳng lẽ trong lòng Dương tiên tử đã có người hướng về rồi sao??”
Đám nam tu lộ ra vẻ oán giận.
Đối với bọn họ mà nói, Dương Hi Vân chính là nữ thần của thành Thất Huyền.
Hiện tại, nữ thần đã bị một tên thiên kiêu bên ngoài trộm mất trái tim, chuyện này khiến bọn họ làm sao chịu được??
Lúc này, trên đài cao, Dương Hi Vân bắt đầu trình diễn từ khúc nàng mới sáng tạo.
Giai điệu mỹ diệu tràn ngập ra, cầm âm quanh quẩn, lộ ra một cỗ vui sướng, càng có loại cảm giác tình ý kéo dài.
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người lộ ra một cỗ ngọt ngào.
Dùng cầm âm kéo theo tâm tình của mọi người, trình độ cầm đạo của Dương Hi Vân đã đạt đến mức vô cùng cao minh.
Xưng một câu cầm đạo tông sư cũng không phải không thể.
“Thủ khúc này thật hay, đây tuyệt đối từ khúc hay nhất mà ta đã nghe qua.”
“Cầm nghệ của Dương tiên tử lại tiến thêm một bước.”
Một khúc trình diễn xong, mọi người không khỏi sợ hãi nhìn Dương Hi Vân trên đài.
Lại thấy đối phương và Mộ Dung Hiên dưới đài đang nhìn nhau, ánh mắt của hai người lộ ra nhu tình không nói rõ được.
Phối hợp với từ khúc tình ý kéo dài vừa rồi...
Đám nam tu ở đây lập tức cảm thấy trái tim tan nát.
“Khá lắm, cái gì mà lấy cầm kết bạn, đây rõ ràng là hiện trường cho ăn cẩu lương, lừa cẩu tiến đến rồi giết mà.”
Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh lắc đầu cảm khái.
“Từ khúc này của Dương tiên tử khác một trời một vực với phong cách trước kia, không biết là vì sao?”
Lúc này, Lý Thường âm đột nhiên đứng lên hỏi.
Mà câu hỏi của hắn ta cũng là chuyện mọi người muốn biết.
Dương Hi Vân nghe vậy, giống như nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm thấy, “Không lâu trước ta mới gặp một người, sau đó phúc chí tâm linh, sáng tác ra thủ khúc này, có lẽ đây chính là người và âm nhạc cộng minh, biểu lộ cảm xúc đi.”
Nghe nói như thế, mọi người như bị cái gì đó nện vào đầu.
Dương Hi Vân tuyệt đối đã rơi vào bể tình, nếu không sao có thể sáng tạo ra từ khúc tình ý kéo dài như vậy.
“Dương tiên tử, không biết người mà ngươi nói có phải là vị huynh đài này không?”
Lúc này, lại có một thanh niên đứng lên, chỉ vào Mộ Dung Hiên nói.
Dương Hi Vân thấy thế, sắc mặt đỏ lên, sau đó cười nói: “Vị này là ân nhân cứu mạng của ta, Mộ Dung đạo hữu Mộ Dung Hiên.”
Nàng không nói rõ, nhưng từ vẻ mặt nàng đã có thể xác định.
Cộng thêm bốn chữ ân nhân cứu mạng, trong đầu tất cả mọi người đã tưởng tượng ra mười mấy kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân rồi.
“Chư vị, hôm nay ta lấy cầm kết bạn, hiện tại ta đã trình diễn xong, không biết có ai nguyện ý trình diễn một chút không.”
Dương Hi Vân cười, sau đó đi xuống đài cao, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Hiên.
Tình cảnh này, khiến mọi người càng thêm ghen ghét.
Nhưng đây là việc riêng của Dương Hi Vân, bọn họ cũng không phải người nào của Dương Hi Vân, không tiện nói cái gì.