← Quay lại trang sách

Chương 519 Tạm được, vậy ngươi đúng là quá nhỏ bé

Dương Hi Vân và Mộ Dung Hiên ngồi cùng một chỗ, châu đầu ghé tai, biểu hiện vô cùng thân mật.

Những người còn lại nhìn thấy, cực kì khó chịu.

Từng người bọn họ lên đài triển lãm cầm nghệ, muốn nhờ vào chuyện này hấp dẫn sự chú ý của Dương Hi Vân, đoạt lại lòng của nàng.

“Hay, hay, một khúc cao sơn này đúng là ý cảnh sâu xa.”

“Kỹ nghệ của Lâm cầm sư đã nâng cao một bước.”

Một vị cầm sư từ trên đài cao đi xuống, nhìn về phía Dương Hi Vân.

Lại thấy đối phương lễ phép nhìn hắn ta một cái, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục nói chuyện với Mộ Dung Hiên.

Trong lòng vị cầm sư này khó chịu, nhưng lại không thể làm gì.

Cách đó không xa, mấy người Sở Cuồng Nhân, Thương Tình Tuyết, Phong Yêu Nhiêu ngồi cùng một bàn.

“Sở đạo hữu, ngươi cảm thấy ca khúc Lâm cầm sư vừa đàn như thế nào?” Phong Yêu Nhiêu thuận miệng hỏi, chỉ đơn thuần muốn trò chuyện với Sở Cuồng Nhân.

Mà Sở Cuồng Nhân nghe vậy, trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Nói như thế nào đây, tạm được.”

Lúc nói lời này, Thương Tình Tuyết một mực chú ý đến Sở Cuồng Nhân, sắc mặt lập tức biến hóa, thấy đối phương trầm mặc một lát mới trả lời, nàng có thể kết luận, cái gì mà tạm được, đoán chừng vừa rồi chưởng môn còn không nghe, căn bản không lọt vào tai hắn.

Mà trên thực tế, cũng không khác là bao.

Ngoại trừ Dương Hi Vân lúc đầu, cầm nghệ của những người còn lại đều không lọt vào tai hắn.

Quá thô.

Hắn không hiểu vì sao đám người này lại nhiệt liệt lớn tiếng khen hay, cầm âm như vậy rất êm tai sao??

Nhưng hắn cũng hiểu, cảnh giới của mình và những người này không cùng một cấp độ, cho nên không thể dùng tiêu chuẩn của mình đánh giá người khác, vì vậy hắn cũng không đánh giá trắng trợn, nói một câu tạm được, đã là đánh giá cao nhất của hắn rồi.

Nhưng hắn tự nhận mình đã nể mặt rồi, trong mắt những người khác lại có vẻ lừa gạt.

Mọi người nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì.

Sau đó, lại có người lên đài triển lãm cầm nghệ.

Một khúc xong, cả sảnh đường lớn tiếng khen hay.

“Sở đạo hữu, ngươi cảm thấy một khúc này thế nào?” Phong Yêu Nhiêu lại hỏi.

“Tạm được.”

Lại là tạm được??

Móa nó, tên gia hỏa này thật kiêu ngạo.

Trong lòng mọi người âm thầm nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Sở Cuồng Nhân lộ ra một chút địch ý.

“Đúng rồi, Lý Đạo Tử, hay là ngươi lên đánh một khúc cho tên gia hỏa này mở mang tầm mắt đi, thế nào?”

Lúc này, một vị cầm sư đề nghị.

Nghe nói như thế, mọi người lập tức đưa mắt nhìn Lý Thường âm.

Ngay cả Dương Hi Vân cũng không ngoại lệ.

Mộ Dung Hiên cũng nhìn phía đám người Lý Thường âm, sau đó nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, Thương Tình Tuyết, lập tức trừng lớn hai mắt.

“Chưởng môn!!”

Mộ Dung Hiên không khỏi kinh hô một tiếng.

Ánh mắt Sở Cuồng Nhân thăm thẳm nhìn hắn ta, “Cuối cùng ngươi cũng nhìn thấy vị chưởng môn này của ngươi rồi.”

Mọi người có chút kinh ngạc nhìn hai người.

Dương Hi Vân nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, hai mắt cũng tỏa sáng, nói với Mộ Dung Hiên: “Mộ Dung đạo hữu, đây chính là chưởng môn mà ngươi thường nói đến sao?”

“Không sai.”

Dương Hi Vân khẽ vuốt cằm, sau đó hạ thấp người hành lễ với Sở Cuồng Nhân, “Tại hạ Dương Hi Vân, bái kiến Sở chưởng môn.”

Không phải là đạo hữu, mà là chưởng môn, có chút tôn kính, có cảm giác như gặp gia trưởng.

Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, “Dương tiên tử không cần khách khí.”

“Chưởng môn, làm sao các ngươi lại ở đây?” Mộ Dung Hiên tò mò hỏi.

“Chuyện này có chút dài dòng.”

“Đã như vậy, chờ yến hội kết thúc rồi nói sau, chúng ta đến đây lấy cầm kết bạn, không phải đến nghe các ngươi ôn chuyện.”

Có cầm sư bất mãn nói.

Sở Cuồng Nhân và Mộ Dung Hiên nhìn người kia một chút, cũng không nói gì thêm.

“Vậy tại hạ liền lên trước bêu xấu.” Lý Thường âm cười nhạt một tiếng, sau đó đi lên đài đài cao, lấy ra một thanh cổ cầm.

Trên tư liệu nói, người này am hiểu các loại nhạc cụ.

Nhưng am hiểu thế nào cũng luôn có một loại am hiểu nhất, đó chính là đàn.

Lý Thường âm cười với mọi người một tiếng, phong độ nhẹ nhàng, sau đó mười ngón trêu chọc, bắt đầu trình diễn.

Trong nháy mắt, cầm âm đổ xuống, vang vọng không trung.

Nghe thấytiếng đàn này, mọi người không khỏi trầm mê ở trong đó.

Ngay cả tông sư cầm đạo như Dương Hi Vân cũng không nhịn được lộ ra vẻ tán thưởng.

Một khúc hoàn tất, mọi người còn đắm chìm trong nhạc khúc.

“Hay, hay a!”

“Không hổ là Lý Đạo Tử, một khúc này đủ để ghi vào sử sách.”

“Một khúc này không hề thua kém thủ khúc lúc trước của Dương tiên tử, thậm chí ý cảnh càng thêm sâu xa.”

Mọi người theo thường lệ tán dương, thậm chí còn khoa trương hơn lúc trước.

Trong nháy mắt, một khúc này của Lý Thường âm bị bọn họ khoa trương khen ngợi giống như chỉ trên trời mới có.

Sở Cuồng Nhân nhìn mà mộng, thật sự hay như vậy sao?

“Sở đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?” Phong Yêu Nhiêu hỏi.

“Tạm được.”

Sở Cuồng Nhân thừa nhận, cầm âm của Lý Thường âm đúng là tốt hơn người khác không ít, nhưng trong tai hắn, vẫn chỉ được đánh giá là tạm được.

Cầm âm của hắn ta cũng giống như những người khác, vẫn không đạt tới sự biến hóa về chất.

“Thôi đi, ta còn tưởng rằng là cao thủ cầm đạo gì, thì ra chỉ là người dốt đặc cán mai với âm luật mà thôi.”

Một vị cầm sư nói ra, trong mắt lộ ra xem thường.

Những người còn lại cũng đều cảm thấy Sở Cuồng Nhân dốt đặc cán mai về cầm đạo.

Nếu không, vì sao mỗi lần đều đánh giá giống nhau.

“Rõ ràng cầm nghệ của Lý Đạo Tử cao minh hơn người khác rất nhiều, nhưng hắn vẫn chỉ đánh giá như trước, có thể thấy người này hoàn toàn không có cảm giác gì với cầm đạo.”

“Không sai, đoán chừng trên đàn có mấy dây cung hắn cũng không biết.”

“Thôi, một kẻ tay ngang mà thôi, không cần tính toán với hắn.”

Mọi người cười cợt, sau đó cũng không tiếp tục để ý nữa.

Dưới cái nhìn của bọn họ, bọn họ là chuyên nghiệp, thảo luận cầm nghệ với một kẻ tay ngang đúng là nhục nhã.

“Sở đạo hữu, ngươi không đi lên bộc lộ tài năng sao?”

Phong Yêu Nhiêu bên cạnh Sở Cuồng Nhân nói, nhìn mọi người coi thường Sở Cuồng Nhân như vậy, trong lòng nàng có chút khó chịu.

Người khác không biết, nhưng nàng đã từng giao thủ với Sở Cuồng Nhân, sao có thể không biết được?

Sở Cuồng Nhân hiểu cầm.

Hơn nữa còn là cao thủ, đến bây giờ, kí ức về Thần Ma Bát âm trong đầu nàng vẫn còn mới mẻ.

“A, không cần, hơn nữa, trong tay ta cũng không có cầm.” Sở Cuồng Nhân lắc đầu nói.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không thèm để ý đến lời nói của những người khác.

Những người này xem hắn là kẻ nghiệp dư, mà trong mắt hắn, những người này chính là một đám ếch ngồi đáy giếng.

Cầm nghệ của hắn, không dễ dàng triển lãm.

Mà cầm âm của hắn, trên thế giới này cũng không có mấy người có tư cách lắng nghe.

Vì vài câu đàm tiếu, liền lên đài triển lãm bản thân, hắn lười làm như vậy.

“Được rồi.” Phong Yêu Nhiêu cũng không nói gì thêm nữa.

Nhưng lúc này, mọi người lại đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Hiên.

“Vị này Mộ Dung đạo hữu và Dương tiên tử có quan hệ không cạn, chắc hẳn cũng có tạo nghệ trên phương diện cầm nghệ, không biết có thể để chúng ta thưởng thức một chút không?”

Một vị cầm tu mặc bạch y nói.

So với Sở Cuồng Nhân, Mộ Dung Hiên bắt được trái tim của Dương Hi Vân còn khiến những người này ghen ghét hơn.

“Tại hạ không biết về âm luật.” Mộ Dung Hiên thành thật nói.

“Mộ Dung đạo hữu nói đùa, chẳng lẽ ngươi đang xem thường chúng ta, cảm thấy chúng ta không có tư cách nghe cầm âm của ngươi sao?”

Tên cầm tu mặc bạch y kia nói đến phía sau, giọng nói thay đổi, có chút hùng hổ dọa người.

“Nếu như vậy là xem thường, vậy ngươi đúng là quá nhỏ bé.”

Lúc này, một giọng nói đạm mạc vang lên.