← Quay lại trang sách

Chương 613 Phong Vân kiếm hoàng, Lý Sách Long hành động, Độc Hoàng bị phong ấn

Bên trong Kiếm tộc.

Sau khi tộc trưởng Kiếm tộc biết tin tức Sở Cuồng Nhân đại náo tổ địa của Quang Minh thần giáo, tâm tình không chút tốt đẹp nào, thậm chí có thể nói là cực kì buồn rầu.

Kiếm tộc và Sở Cuồng Nhân có thù lớn.

Nhưng bây giờ thực lực của đối phương càng ngày càng đáng sợ, thậm chí còn có thể chém giết Hoàng giả một cách dễ dàng như trở bàn tay.

Loại thực lực này, người có thể đối kháng trong tộc của họ lại chẳng có mấy người.

"Đáng chết, đáng chết!"

"Tại sao thực lực của hắn ta lại có thể tăng như như vậy, không lẽ may mắn chỉ tập trung trên người hắn ta thôi sao?"

Tộc trưởng Kiếm tộc mang theo vẻ mặt khó coi nói.

Đế vị xuất hiện, thế gian rơi vào chiến tranh, thiên chi kiêu tử cũng xuất hiện từ đó.

Nhưng từ đó tới giờ cũng chỉ có mình Sở Cuồng Thiên là vô địch, ánh sáng của hắn quá chói mắt, hoàn toàn lấn lướt những thiên chi kiêu tử khác.

Điều này khiến ai cũng không tưởng tượng nổi.

Tộc trưởng Kiếm tộc càng nghĩ càng đau đầu.

Trong mơ hồ, ông ta cảm thấy hơi hối hận.

Có phải Kiếm tộc đã làm sai rồi hay không?

Ban đầu, không nên để mặc cho Kiếm Đạo Tử đi trêu chọc người này.

Ầm....

Đúng lúc này, Kiếm tộc đột nhiên rung động.

Sâu trong Kiếm tộc, có một đạo kiếm quang đột nhiên phóng lên cao, luồng đạo vận thuộc về kiếm khí bao trùm toàn bộ Kiếm tộc.

Nhất thời, vạn kiếm cùng phát ra âm hưởng!

"Khí tức này, là của Phong Vân kiếm Hoàng rời khỏi tổ địa!"

Tộc trưởng Kiếm tộc mừng ra mặt.

Luồng kiếm quang phóng lên bầu trời chậm rãi tản đi làm lộ ra một bóng người thon dài, là một người đàn ông trung niên tuấn dật khác thường, trên người mặc trường bào màu xám, bên hông treo một thanh trường kiếm mang phong cách cổ xưa.

Người này chính là Phong Vân kiếm Hoàng trong miệng tộc trưởng Kiếm tộc.

Cũng là Hoàng giả mạnh nhất trong Kiếm tộc!

Phong Vân kiếm Hoàng chậm rãi bước ra, đi thẳng vào trong cung điện của Kiếm tộc.

"Tộc trưởng Kiếm tộc đang tại vị tới gặp ta."

Giọng nói lạnh lùng mang theo hơi thở lạnh thấu xương.

Tộc trưởng Kiếm tộc vội vàng dẫn theo tất cả trưởng lão ra ngoài, kích động nhìn về phía Phong Vân kiếm Hoàng trường mặt, đồng loạt thi lễ một cách cung kính.

"Bái kiến Phong Vân kiếm Hoàng, chúng mừng kiếm Hoàng luyện chế xong Thiên Xá lệnh, từ giờ không còn bị quy tắc đế lộ hạn chế nữa."

"Ừm, Cấm Kỵ tộc chúng ta hiện ở đâu?"

Phong Vân kiếm Hoàng hỏi.

Nghe thấy vậy, sắc mặt tộc trưởng Kiếm tộc trở nên khó coi.

Phong Vân kiếm Hoàng nhận ra được vẻ mặt của tộc trưởng thay đổi, mâu quang hơi trầm xuống, nói: "Tộc trưởng tại vị, nói, Cấm Kỵ đương thời đang ở chỗ nào?"

"Cấm Kỵ đương thời... đã chết!"

Tộc trưởng Kiếm tộc vừa nghiến răng vừa nói.

Ông ta vừa nói xong thì uy áp kiếm khí lạnh thấu xương đã bùng nổ, khiến tộc trưởng Kiếm tộc và đám trưởng lão đồng loạt bị áp nằm rạp xuống đất.

"Hèn mạt! Cấm Kỵ đã chết thì Kiếm tộc chúng ta lấy tư cách gì để tranh đoạt đế vị đời này, nói, Cấm Kỵ chết như thế nào?!"

Mặt Phong Vân kiếm Hoàng âm trầm, giận không thể kiềm chế. Theo tâm tình của ông ta thay đổi thì phong vân xung quanh cũng thay đổi theo, núi sông hỗn loạn.

Tộc trưởng Kiếm tộc vội vàng nói hết mọi chuyện ra.

"Sở Cuồng Nhân?!"

"Đương thời lại có biến số như vậy."

Khí tức khủng bố của Phong Vân kiếm Hoàng hơi hòa hoãn lại.

Nhưng sát ý trong mắt lại không suy giảm một chút nào, sau khi biết được hung thủ giết chết Kiếm Đạo Tử thì ông ta lại càng hưng phấn hơn.

Ông ta không hề sợ hãi đối với thực lực của đối phương.

Ở thời đại của Phong Vân kiếm Hoàng, ông ta cũng từng là một thiên kiêu Cấm Kỵ, một mình một kiếm khiến cho đám người của thời đại đó không dám tranh chấp với ông ta.

Sống nhiều năm như vậy, ông ta không tin bản thân không thể đấu lại được Sở Cuồng Nhân.

Cho dù đối phương có yêu nghiệt thế nào đi nữa thì cũng mới chỉ sống được mười mấy năm, cùng lắm thì mấy thập niên là cùng. Mà ông ta lại là Hoàng giả Cấm Kỵ sống mấy vạn năm!!

"Sở Cuồng Nhân, rất tốt, các ngươi dốc toàn lực tra xét tin tức của người này cho ta. Thù này Kiếm tộc không thể cho qua được."

Phong Vân kiếm Hoàng lạnh lùng nói.

Sau đó, ông ta xoay người hóa thành một luồng kiếm quang rời đi.

Trừ hành động của Kiếm tộc thì những thế lực chính thống khác sau khi có được Thiên Xá lệnh ở cấm địa Hoang Vu cũng lần lượt xuất hiện Hoàng giả ra khỏi tổ địa.

Mà ngay khi các Hoàng giả tối cao của các thế lực ra khỏi tổ địa, điều đầu tiên chính là tìm hiểu tin tức hiện tại, và ai cũng biết tới Sở Cuồng Nhân.

Tất cả Hoàng giả đều cảm thấy khiếp sợ vì đương thời lại xuất hiện một biến số như Sở Cuồng Nhân.

Còn những thế lực có thù oán với Sở Cuồng Nhân giống như Kiếm tộc thì không chỉ khiếp sợ đơn giản, mà là cảm thấy rất nổi giận.

Ví dụ như Bái gia, Ma tộc.

...

Bên trong một khu rừng quỷ dị tràn ngập bóng tối, không thấy nổi một tia ánh sáng mặt trời, quang năm bị bao trùm trong lớp sương mù dày đặc. Hôm nay đột nhiên xuất hiện một loạt bước chân.

Đó là một người thanh niên trẻ tuổi.

Nếu người của Thất Tình môn có ở đây thì nhất định sẽ nhận ra danh tính của đối phương.

Vì người này chính là Lý Sách Long.

Người vì giết chết Sở Cuồng Nhân mà không tiếc mưu hại sư tôn của mình.

Giết Sở Cuồng Nhân, ý niệm này dường như đã trở thành chấp niệm khó bỏ trong lòng Lý Sách Long. Nhưng Sở Cuồng Nhân đang mạnh mẽ lên từng ngày, bây giờ, hắn thậm chí còn có thể đại náo tổ địa Quang Minh thần giáo, tàn sát một loạt Hoàng giả rồi ung dung rời khỏi.

Mà hắn ta, ngay cả Cấm Kỵ cũng không phải thì đấu với đối phương thế nào?!

"Người mà ta có thể dựa vào bây giờ cũng chỉ có hắn mà thôi!"

Lý Sách Long lấy một cách hộp gỗ ra lẩm bẩm nói.

Hắn ta biết, nếu tùy tiện tiếp xúc với người đó thì đó tuyệt đối chính là một hành động vừa điên cuồng lại vừa mạo hiểm. Nhưng hiện tại hắn ta không còn cách nào khác cả.

Chỉ cần có thể giết chết Sở Cuồng Nhân thì hắn ta có thể bất chấp tất cả!

Lý Sách Long nắm chặt hộp gỗ trong tay, đôi mắt hiện lên vẻ kiên quyết, dứt khoát đi vào sâu trong rừng rậm.

Khi hắn ta đi tới một sơn động dày đặc cấm chế, hắn ta lấy ra một khối lệnh bài bằng ngọc ném ra, dễ dàng mở được cấm chế bao phủ xung quanh.

Ngay khi cấm chế bị mở ra, bên trong lập tức xuất hiện một luồng sương mù màu xám tro xông ra ngoài. Cỏ cây bốn phía khi tiếp xúc với luồng sương mù kia lập tức trở nên khô héo điêu linh. Lý Sách Long thấy vậy thì không nhịn được lui về phía sau mấy bước.

"Độc Ôn Tà Thể, là một trong ba mươi đạo thể tối cao của ba nghìn đạo thể quả nhiên có sức mạnh kinh khủng. Trước từng bị tổ sư dùng Mộc Long châm phong ấn lại mà khí tức tỏa ra vẫn có thể đáng sợ như vậy."

Lý Sách Long hồi hộp nói.

Sau đó, hắn ta moi một chai đan dược ra nuốt hết rồi mới bước vào sơn động.

Đi vào sâu trong sơn động, hắn ta thấy được một bóng người gầy yếu bị xích sắt giam cầm, trên người bị sáu sợi xích sắt trói buộc, bốn sợi xích sắt khóa tứ chi, hai sợi xích còn lại thì ghim vào xương bả vai, khóa lại thân thể.

Sáu sợi xích sắt thay được ghim chặt trên vách núi, bên trên mơ hồ có thể thấy được ánh sáng của phù văn đang lóe lên. Dĩ nhiên đây không phải là loại xích thông thường.

"Ồ, các ngươi lại tới lấy máu sao?"

Bóng người gầy yếu kia đột nhiên ngẩng đầu lên.

Là một lão già với đôi mắt lõm xuống, ánh mắt khi nhìn về phía Lý Sách Long cực kì lạnh lùng, hệt như ma quỷ.

Lý Sách Long run sợ trong lòng, vội vã chắp tay nói: "Lý Sách Long ra mắt tiền bối Độc Hoàng."

Lão già gầy yếu kia hừ nhẹ, nói: "Lão thất phu Mộc Long Tử kia phong ấn ta ở nơi này, đã hơn mười nghìn năm trôi qua, lão ta và truyền nhân của lão ta vì luyện độc mà tới nơi này lấy máu của ta bao nhiêu lần rồi chứ?"

"Người tới nơi này một là rụt rè e sợ, hai là vênh váo hếch mặt sai khiến, nhưng người cung kính như ngươi ta chỉ thấy lần đầu. Các ngươi đang tính toán cái gì?"

Mộc Long Tử, chính là tổ tiên nhất mạch của Lý Sách Long.

Năm đó, khi lão tổ tiên phát hiện ra Độc Hoàng đã tìm mọi cách phong ấn đối phương, cũng lấy đi vô số máu trên người đối phương để nghiên cứu ra đủ loại độc dược.

Sau khi Mộc Long Tử chết, truyền nhân đời sau của ông ta vẫn tiếp tục kéo dài truyền thống này, cứ cách một đoạn thời gian lại tới lấy máu.

"Hôm nay tại hạ tới không phải là để lấy máu, mà là tới để thả tiền bối Độc Hoàng ra." Lý Sách Long nhàn nhạt nói.

"Ồ."

Nghe vậy, hai mắt Độc Hoàng sáng lên, nhưng cũng không biểu hiện quá khích, chỉ nhàn nhạt nói tiếp: "Nguyên nhân là gì?"

"Ta muốn nhờ tiền bối đối phó một người giúp ta."

"A, là ai?"

"Cái này thì chỉ cần tiền bối đồng ý thì ta tất nhiên sẽ nói."

"Ha ha, chỉ cần ngươi có thể thả ta ra thì đối phó ai cũng không thành vấn đề, chỉ cần ở trong phạm vi mà đế lộ cho phép thì cho dù ngươi có muốn ta đi giết những Hoàng giả thời viễn cổ ta cũng có thể làm được."

Độc Hoàng âm u cười một tiếng, ông ta quá mong chờ được cởi bỏ phong ấn.

Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này thì giết ai cũng được.

"Được, bây giờ mời tiền bối lập lời thề thiên đạo."

"Được."