Chương 729 Kiếm Vô Khuyết tới khiêu chiến, trở về cứ điểm số mười bảy
Cứ điểm số mười bảy.
Ngoài cửa phủ tướng quân, một đạo kiếm quang phóng tới, các tu sĩ phủ tướng quân lộ ra vẻ đề phòng nhìn người tới.
Đó là một kiếm khách mặc y phục màu trắng nhìn rất trẻ tuổi.
Nhưng trên người lại tỏa ra khí tức lạnh lẽo, lạnh đến mức làm cho các binh lính phủ tướng quân có cảm giác da đau nhói.
“Cứ điểm số mười tám, Kiếm tộc Kiếm Vô Khuyết.”
Kiếm Vô Khuyết lạnh lùng nói.
“Kiếm Vô Khuyết người xếp thứ chín mươi tám trên bảng tổng chiến công, sao hắn lại xuất hiện ở đây?” Có tu sĩ kinh ngạc hô lên.
Có một số tu sĩ không biết Kiếm Vô Khuyết là ai khi nghe đến chín mươi tám trên bảng tổng chiến công lập tức lộ vẻ kính sợ.
Ở trong tất cả cứ điểm, chiến công đại diện cho địa vị cao thấp của một người, chiến công càng cao lại càng được mọi người sùng bái, kính sợ.
Nhất là người có thể chen vào top một trăm trên bảng tổng chiến công càng là đối tượng mà các tu sĩ hướng tới.
“Trong cứ điểm số mười bảy của chúng ta cũng chỉ có một mình tướng quân chen được vào top một trăm trên bảng tổng chiến công mà thôi.”
“Đúng, đúng vậy.”
“Kiếm Vô Khuyết, là người Kiếm tộc, hắn đến đây làm gì?”
Binh lính còn chưa kịp vào bẩm báo thì Qủy Đao Thiên Tôn ở trong phủ đã phát hiện ra Kiếm Vô Khuyết đến.
Hắn đi ra, cười ha hả nói: “Vô Khuyết đạo hữu, cơn gió nào lại thổi ngươi tới nơi này vậy.”
Kiếm Vô Khuyết có chiến công cao, cho dù là Qủy Đao Thiên Tôn cũng không dám thất lễ, tự mình ra nghênh tiếp.
Mà Kiếm Vô Khuyết nhìn thấy chủ cứ điểm mười bảy Qủy Đao Thiên Tôn cũng tỏ ra tôn trọng tương ứng, chắp tay nói: “Ra mắt Qủy Đao tướng quân, lần này ta đến đây là để tìm Sở Cuồng Nhân.”
“Hả, ngươi tìm Sở đạo hữu có chuyện gì?”
Quỷ Đao Thiên Tôn hơi bất ngờ, Sở Cuồng Nhân mới tới chiến trường ngoại vực thời gian ngắn, sao lại có dính líu đến Kiếm Vô Khuyết?
“Tới tìm hắn, hoàn thành chiến ước!”
Kiếm Vô Khuyết từ tốn nói.
Nhưng lời này giống như một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng.
Rất nhiều người xôn xao lên.
“Ai có thể làm cho Kiếm Vô Khuyết phải đi từ xa đến đây khiêu chiến?”
“Sở Cuồng Nhân, cái tên này cũng thấy hơi quen, hình như gần đây từ trong quân doanh bên kia truyền tới.”
“Người này có lai lịch gì mà khiến cho Kiếm Vô Khuyết coi trọng như vậy, chẳng lẽ cũng là người trong top một trăm bảng tổng chiến công sao?”
“Không đúng, một trăm người đứng đầu trong bảng ta đều đọc thuộc lòng rồi, nhưng chưa từng nghe nói qua cái tên Sở Cuồng Nhân này.”
Quỷ Đao Thiên Tôn cau mày, nói: “Vô Khuyết đạo hữu với Sở đạo hữu có hiểu lầm gì sao? Ta nguyện đứng ra hòa giải.”
“Đây là chuyện giữa ta với Sở Cuồng Nhân, tướng quân không cần nhiều lời, bây giờ có thể mời hắn ra gặp mặt được không?”
Kiếm Vô Khuyết từ tốn nói.
“Sở đạo hữu vẫn chưa trở về.”
“Vậy lúc nào hắn về?”
“Cái này… Không biết.” Qủy Đao Thiên Tôn lắc đầu.
“Như vậy thì ta sẽ ở cứ điểm số mười bảy chờ hắn, nếu hắn trở về phiền tướng quân thay ta chuyển lời, ta ở sân quyết đấu chờ hắn để hoàn thành chiến ước.” Kiếm Vô Khuyết từ tốn nói.
Nói xong, hắn định quay người rời đi.
Quỷ Đao Thiên Tôn ngăn hắn lại, muốn thuyết phục hai câu, “Vô Khuyết đạo hữu đừng vội xúc động, hai người các ngươi đều là một trong những chiến lực quan trọng nhất của chiến trường ngoại vực. Nếu bởi vì nhất thời xúc động có chỗ nào bị thương đều là thiệt hại đối với Nhân tộc ta.”
Bây giờ có thể nói là Sở Cuồng Nhân xưa khác hẳn nay, chiến lực mạnh, ngay cả Bạch Tuyệt Tâm còn có thể giết chết.
Mặc dù Kiếm Vô Khuyết thực lực cao cường là Thiên Tôn thượng vị, nhưng Qủy Đao Thiên Tôn thấy đối phương vẫn kém Sở Cuồng Nhân một hai cấp bậc, vốn không phải đối thủ của hắn.
Nhưng mà Kiếm Vô Khuyết lại hiểu lầm, hắn trịnh trọng nói: “Qủy Đao Thiên Tôn yên tâm, ta biết Sở Cuồng Nhân là nhân tài kiếm có, lúc ta ra tay sẽ chú ý, không đả thương tính mạng hắn.”
Quỷ Đao Thiên Tôn nghe vậy bất đắc dĩ cười khổ.
Ai sợ ngươi đả thương tính mạng hắn đâu?
Ta là sợ hắn không cần thận đánh chết ngươi!
Thấy mình thuyết phục không có hiệu quả, Qủy Đao Thiên Tôn chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, nhìn bóng lưng Kiếm Vô Khuyết rời đi lắc đầu nói: “Vô Khuyết đạo hữa, chúc ngươi may mắn.”
Không lâu sau tin tức Kiếm Vô Khuyết muốn khiêu chiến Sở Cuồng Nhân đã truyền ra khắp cứ điểm số mười bảy, rất nhiều người đều đang nghị luận.
Dù sao thì nhân vật top một trăm trên bảng tổng chiến công là một đại nhân vật tuyệt đỉnh trong mắt vô số người.
Ngoài ra, cái tên Sở Cuồng Nhân cũng dần dần lọt vào trong tầm mắt đại chúng, rất nhiều người đều đang điều tra tin tức của người này.
Theo điều tra xâm nhập, mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thánh Nhân vô thượng?
Từng hai lần ngăn cản Ma Giới xâm lấn?
Mới thành đế đã giết chết mấy Đế giả?
Trong vài năm đã tấn cấp lên Thiên Tôn?
Đây còn là người sao?
“Nếu như tình báo là đúng thì tên Sở Cuồng Nhân đúng là thiên tài hiếm có, hai lần ngăn cản Ma Giới xâm lấn, chỉ riêng điểm này cũng đủ để có được vô số chiến công rồi.”
“Đúng vậy, nếu không nhờ có hắn thì cũng không biết bây giờ Thương Khung Tinh sẽ là bộ dạng gì, không chừng đã rơi vào tay giặc trở thành đất của ma giới từ lâu rồi, vậy chúng ta làm gì có chỗ đứng ở chiến trường ngoại vực nữa?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Chậc, chậc, không ngờ Thương Khung Tinh lại có một yêu nghiệt đáng sợ như thế, nhưng trên tình báo nói, tu vi bây giờ của người này chỉ là Thiên Tôn hạ vị mà thôi làm sao có thể là đối thủ của Kiếm Vô Khuyết?”
“Phỏng chừng là thua, nhưng Kiếm Vô Khuyết cũng không giết được hắn, nhân tài như vậy, sao đám cấp cao nỡ để hắn bị thương.”
“Cũng đúng…”
Mọi người ở đây đều mong mỏi trận chiến sắp tới.
Mà hôm nay, bên ngoài cứ điểm số mười bảy có một chiếc chiến thuyền đi tới.
Sở Cuồng Nhân từ trong chiến thuyền đi ra, mang nó cất kỹ sau đó thân ảnh lóe lên, không gian Bàn Vận Thuật thi triển đi tới bên ngoài phủ tướng quân.
Nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, các binh lính hai mắt tỏa sáng.
“Sở đạo hữu, ngươi trở về rồi.”
“Ừm, tướng quân có ở trong không?”
“Ở bên trong, đạo hữu mời vào.”
Qỷ Đao Thiên Tôn từng dặn dò, bất kỳ chỗ nào ở trong phủ tướng quân đều không cần đề phòng Sở Cuồng Nhân, hắn có thể tự do đi lại.
Sau khi tiến vào phủ tướng quân, Qủy Đao Thiên Tôn đi nhanh tới, ôm Sở Cuồng Nhân một cái, “Sở đạo hữu, hoanh nghênh ngươi trở về.”
Sở Cuồng Nhân hơi mỉm cười.
Hai người tiến vào đại sảnh ôn chuyện.
Quỷ Đao Thiên Tôn nói chuyện Kiếm Vô Khuyết khiêu chiến, “Sở đạo hữu, ngươi với Kiếm Vô Khuyết rốt cuộc có cừu oán gì vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ là giết một người thống lĩnh của Kiếm tộc.”
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Quỷ Đao Thiên Tôn co giật khóe miệng.
Thống lĩnh Kiếm tộc, ít nhất phải là nhân vật cấp Thiên Tôn, ở trong Kiếm tộc cũng không nhiều, sao đến miệng Sở Cuồng Nhân lại trở thành giống như rau cải trắng ven đường, ở đâu cũng giống nhau.
Sau đó Sở Cuồng Nhân nhẹ nhàng kể lại chuyện của Kiếm Khước.
Sau khi nghe xong, Qủy Đao Thiên Tôn vốn đang có chút đồng tình với Kiếm tộc lập tức vỗ bàn đứng dậy, “Hừ, người vong ân phụ nghĩa đúng là rất đáng chết! Tên Kiếm Vô Khuyết này lại còn có mặt mũi đến tìm Sở đạo hữu quyết đấu, uổng công ta mở miệng gọi hắn một tiếng đạo hữu, không biết xấu hổ.”
Quỷ Đao Thiên Tôn thật sự tức giận.
Phải biết là Kiếm Khước mật báo không chỉ là bí mật Sở Cuồng Nhân, ở trong đó còn dính đến cháu gái bảo bối n Hồng Hoa của hắn nữa.