Chương 730 Kiếm Vô Khuyết chờ đợi, ta có hơi hối hận
“Sở đạo hữu, tiểu tử này khiêu chiến nếu ngươi không muốn đi thì ta đi đuổi giúp ngươi.” Qủy Đao Thiên Tôn nói.
Vì chuyện mật báo của Kiếm Khước bây giờ hắn không có bất kỳ hảo cảm gì với Kiếm tộc, thậm chí còn muốn tự mình đi giáo huấn tên Kiếm Vô Khuyết kia.
Nhưng mà Sở Cuồng Nhân chỉ mỉm cười nhẹ nói: “Không làm phiền tướng quân ra tay, người này tới tìm ta, vậy hãy để ta đi đi.”
Hắn với đối phương đúng là có chiến ước.
Cứ điểm số mười bảy.
Sân quyết đấu.
Ở chiến trường ngoại vực, không cho phép xảy ra đại chiến đạo thống quy mô lớn, như vậy không khác gì tự làm hao tổn, suy yếu đi sức đề kháng của Thương Khung Tinh với sức mạnh Huyết tộc, từ đó mới sinh ra sân quyết đấu.
Cho dù ân oán cá nhân hay là đạo thống tranh đấu, cũng có thể phái ra một ít nhân thủ đến giải quyết tranh chấp thông qua sân quyết đấu.
Ở mỗi cứ điểm đều có sân quyết đấu.
Mà bình thường ở những sân quyết đầu này không lúc nào là không có người, dù sao trong một cứ điểm có hàng trăm triệu tu sĩ sinh hoạt, khó tránh khỏi thường xuyên xảy ra xô xát, cho nên người tới sàn quyết đầu có thể nói là nối tiếp không dứt.
Trong một sàn quyết đấu có một kiếm khách trẻ tuổi đang đứng.
Kiếm khách bên hông đeo trường kiếm, khí tức vô cùng sắc bén.
Người này chính là Kiếm Vô Khuyết.
Hắn đã ở sàn quyết đấu thượng đẳng đợi Sở Cuồng Nhân mười ngày.
Trong mười ngày này cũng có một số kiếm khách tới tìm hắn khiêu chiến, có người là muốn đap lên hắn để thượng vị, cũng có người chỉ muốn đến kiểm chứng kiếm đạo với hắn, Kiếm Vô Khuyết ai đến cũng không từ chối, đón lấy từng người khiêu chiến, hơn nữa còn đánh bại từng người một.
Mười ngày liên tiếp đã có chín mươi tám vị kiếm khách bại trong tay Kiếm Vô Khuyết, trong đó có không ít người là Thiên Tôn thượng vị.
Mười ngày, Kiếm Vô Khuyết đã hoàn toàn chứng minh được thực lực của mình.
Ong ong…
Trường kiếm bên hông Kiếm Vô Khuyết khẽ rung lên hai cái.
Hắn từ từ mở mắt, “Lại có người đến khiêu chiến.”
Chỉ thấy trước mặt hắn là một kiếm khách trẻ tuổi trên người mặc trường sam màu xanh, trong tay cầm một thanh trường kiếm nạm thạch.
“Người khiêu chiến, báo tên họ.”
“Thanh Y Kiếm, tới để lĩnh giáo kiếm pháp của Vô Khuyết đạo hữu.”
“Vậy bắt đầu đi.”
Kiếm Vô Khuyết từ tốn nói.
Các tu sĩ xung quanh thi nhau đưa mắt nhìn về chỗ sân quyết đấu của Kiếm Vô Khuyết, trong mắt lộ vẻ đăm chiêu.
“Xem đi, lại có người tới khiêu chiến Kiếm Vô Khuyết, chậc chậc, đây là người thứ mấy rồi, vẫn còn có người dám đi khiêu chiến hắn à.”
“Đây là người chín mươi chín.”
“Hắc, vậy sắp được một trăm lần thắng liên tiếp.”
“Không hổ là nhân vật nằm trong top một trăm trên bảng chiến công.”
“Ngươi đoán người này có thể tiếp được mấy chiêu?”
“Chắc là có thể tiếp được mười chiêu, từ trên khí tức có thể phán đoán người này cũng là một Thiên Tôn, có thể đánh được một lúc.”
Đám người nghị luận ầm ĩ.
Mà Kiếm Vô Khuyết với kiếm khách kia cũng bắt đầu giao thủ.
Kiếm của hai người va chạm trong không phát ra tiếng leng keng, kiếm khí liên tục bắn ra đánh vào trên bích chướng xung quanh sân quyết đấu.
Một lát sau, kiếm khách khiêu chiến Kiếm Vô Khuyết còn chưa kịp bày ra tiểu thế giới đã thua, bị một kiếm chém bay ra ngoài.
“Ngươi quá yếu.”
Kiếm Vô Khuyết thu hồi trường kiếm lạnh nhạt nói.
Nghe thấy lời này sắc mặt kiếm khách kia vô cùng âm trầm, muốn phản bác nhưng miệng há ra lại không nói được lời nào.
Phản bác thế nào?
Người ta dùng mấy kiếm đã đánh bại mình.
Mình có thực lực phản bác sao?
“Đáng chết!”
Kiếm khách kia không cam lòng đứng dậy rời đi.
Lúc sắp đi ra khỏi sàn quyết đấu thì có một thanh niên áo trắng đâm đầu đi tới, kiếm khách kia bị Kiếm Vô Khuyết đánh bại đang rất khó chịu, đường cũng không tránh trực tiếp đưa tay vung lên một luồng khí mạnh.
“Cút ngay cho ta.”
Hắn là Thiên Tôn.
Luồng khí mạnh này hạ xuống cho dù là Đế giả cũng bị hất tung.
Nhưng khi luồng khí mạnh này rơi vào trên thân ảnh người áo trắng lại giống như gió mát đập vào đá hoa cương*, không có một chút tác dụng gì
* là đá hoa quý, rất cứng, có chứa nhiều loại khoáng vật khác nhau, thường dùng làm vật liệu để xây dựng các công trình sang trọng.
“Sao lại như vậy?”
Kiếm khách kia biến sắc.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm giác có người nắm lấy bờ vai mình, hắn theo bản năng thúc giục Đế khí muốn phản kháng.
Nhưng cho dù hắn thúc giục Đế khí như thế nào cũng không thể lay động được bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia, hắn cảm thấy cả người đột nhiên bay lên không, sau một trận trời đất quay cuồng trực tiếp đập vào vách tường sân quyết đấu.
Các tu sĩ xung quanh trợn mắt há mồm.
Bọn họ chỉ thấy thanh niên áo trắng này đưa tay ra bắt được kiếm khách kia sau đó ném hắn bay ra ngoài giống như ném rác rưởi.
Toàn bộ quá trình kiếm khách không có một chút lực phản kháng nào.
Đây chính là một cái Thiên Tôn đó!
Lộc cộc…
Đám người nuốt một ngụm nước bọt.
Bọn họ quan sát tỉ mỉ nam tử trước mặt.
Dáng người thon dài, trên người mặc một bộ quần áo trắng, bên hông đeo một trường kiếm lộng lẫy, tóc đen dài đến eo, tuấn tú vô song, siêu phàm thoát tục.
Người trước mặt này có bộ dạng tư thái Thiên Nhân.
Hơn nữa đối phương vừa mới tiện tay ném bay một tên Thiên Tôn một cách thong dong thoải mái, có thể đoán được người này nhất định là một cường giả đỉnh cao.
Ánh mắt đám tu sĩ đều nhìn thẳng.
“Ông trời của ta ơi, đây là tiểu ca ca từ đâu tới vậy.”
“Dáng dấp thật dễ nhìn.”
“Hơn nữa thực lực của hắn thật mạnh, dễ dàng ném bay tên Thiên Tôn kia, toàn bộ cứ điểm cũng không có mấy người có thực lực này.”
“Đẹp trai như vậy, lại còn lợi hại, nếu là người ở cứ điểm mười bảy của chúng ta đã nổi danh từ lâu rồi, sao ta lại không biết?”
“Nhiều năm như vậy, cuối cùng ta cũng tìm được chân mệnh thiên tử.”
“Tỷ muội, tỉnh…”
Trong khi các tu sĩ còn lại đang sợ hãi thán phục, thì Kiếm Vô Khuyết ở trên sân quyết đấu lại hai mắt tỏa sáng, trên người bộc phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Một ít nữ tu đang mê trai lập tức bị đánh thức.
“Sao tên Kiếm Vô Khuyết này lại có phản ứng lớn như vậy.”
“Chẳng lẽ…”
“Sở Cuồng Nhân, ngươi cuối cùng cũng đến.”
Kiếm Vô Khuyết nhìn Sở Cuồng Nhân nói.
Đám người lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Chả trách phản ứng lớn như vậy, thì ra là đối thủ tới.
“Hắn chính là Sở Cuồng Nhân.”
“Sách, xem ra thực lực không kém!”
“Nói nhảm, nếu không thì sao Kiếm Vô Khuyết lại đến khiêu chiến hắn?”
Trong mắt mọi người toát ra vẻ chờ mong.
Kiếm Vô Khuyết đợi Sở Cuồng Nhân mười ngày.
Mà bọn họ cũng là đợi một trận chiến này đợi mười ngày.
“Ngươi cũng tìm tới cửa rồi, sao ta có thể không tới, ta nói rồi nếu ngươi muốn chiến luôn sẵn sàng tiếp đón.”
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói, sau đó hắn đột nhiên thở dài một hơi nói: “Nhưng mà bây giờ ta có hơi hối hận.”
Kiếm Vô Khuyết hơi nhếch mày một cái, “A, ngươi sợ hãi?”
“Không, bởi vì ta phát hiện bây giờ ngươi không đủ để làm đối thủ của ta, cho nên ta hối hận, dù sao ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người kẻ yếu.”
Sở Cuồng Nhân bày ra bộ dạng khổ sở.
Hắn cũng không ngờ, hành trình bí giới lần này thực lực của mình tăng nhanh như vậy, lẽ ra Kiếm Vô Khuyết này cũng là một đối thủ.
Nhưng bây giờ, khoảng cách đã bị kéo dài.
“Sở Cuồng Nhân! Ngươi đúng là quá ngông cuồng!”
Kiếm Vô Khuyết sắc mặt xanh mét, có hơi tức giận.
Dù sao hắn cũng là Thiên Tôn thượng vị của Kiếm tộc, nằm trong top một trăm trên bảng tổng chiến công, ở chiến trường ngoại vực ngoại trừ những Đạo Chủ kia ra thì hắn chính là cao thủ số một số hai, chưa bao giờ bị người khác nói là kẻ yếu.
“Thôi, vẫn là dùng thực lực đến nói chuyện đi.”
Sở Cuồng Nhân bước từng bước đi vào sân quyết đấu.