← Quay lại trang sách

Chương 731 Cho ngươi ba chiêu, tiểu thế giới đầu ngón tay của Sở Cuồng Nhân

Sở Cuồng Nhân bước từng bước đi vào sân quyết đấu.

Hắn đứng chắp tay, từ tốn nói: “Ba chiêu!”

“Hả, ngươi muốn nói trong vòng ba chiêu có thể đánh bại ta sao?” Kiếm Vô Khuyết dần dần khống chế tốt cảm xúc, điều chỉnh trạng thái chiến đấu đến mức tốt nhất.

Nghe thấy Sở Cuồng Nhân nói ra ba chiêu, hắn không những không phẫn nộ mà còn cười, nhìn đối phương giống như nhìn thằng ngu.

Ba chiêu đánh bại hắn?

Có lầm không vậy? Hắn chính là Thiên Tôn thượng vị đó!

Mặc dù không đạt đến mức nửa bước Đạo Chủ như Qủy Đao Thiên Tôn, Bạch Tuyệt Tâm nhưng nếu toàn lực ứng phó cho dù là nửa bước Đạo Chủ như Qủy Đao Thiên Tôn cũng không dám nói có thể đánh bại hắn trong vòng ba chiêu.

Nhưng bây giờ, Sở Cuồng Nhân người có cảnh giới không bằng hắn lại dám khoe khoang như vậy, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!

Không chỉ có Kiếm Vô Khuyết nghĩ như vậy.

Những người còn lại cũng thấy thế.

Một ít nữ tu đồng tĩnh nhìn Sở Cuồng Nhân.

Ai, mặt mũi lớn lên đẹp nhưng đầu óc lại có vấn đề.

“Không, ngươi hiểu lầm rồi.”

Sở Cuồng Nhân cười cười: “Không phải ba chiêu đánh bại ngươi, đánh bại ngươi chỉ cần một chiêu, ý của ta là trước hết nhường ngươi ba chiêu.”

Vừa dứt lời, toàn trường yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Ngay sau đó lại là một trận tiếng ồ lên.

“Me nó, có lầm hay không, tiểu tử này rất biết diễn, một chiêu đánh bại Kiếm Vô Khuyết, sao hắn không bay ra khỏi vũ trụ luôn đi.”

“Đúng vậy, rốt cuộc hắn có biết mình phải đối mặt với dạng gì hay không, tiểu tử này đúng là không biết gì.”

“Còn tưởng rằng là nhân vật tài giỏi gì đó, bây giờ xem ra chỉ là một tên điên có mấy phần thực lực thì đã nói khoác mà không biết ngượng mà thôi.”

“Ai, đáng tiếc cho gương mặt kia.”

“Kiếm Vô Khuyết, cố lên, đánh chết hắn cho ta.”

“Cố lên, tiểu ca ca, lát nữa lúc bị đánh nhớ phải bảo vệ gương mặt kia cẩn thận, đẹp như vậy bị đánh hỏng rất đáng tiếc đó.”

Xung quanh một trận ồn ào, tất cả đều bị lời của Sở Cuồng Nhân dọa sợ, có người mắng hắn nói khoác mà không biết ngượng, cũng có người lên tiếng ủng hộ Kiếm Vô Khuyết.

Còn có một số nữ tu luyến tiếc gương mặt của Sở Cuồng Nhân.

Đặc biệt là n Hồng Hoa đến xem quyết đấu không khỏi lắc đầu, “Tiểu tử này, không thể khiêm tốn một chút sao?”

Bách Lý Tuyết ở bên cạnh cười khẽ: “Ta lại cảm thấy tiểu ca ca rất có cá tính, hơn nữa, hắn cũng có thực lực thật.”

Bọn họ đã trải qua một trận chiến ở bí giới.

So với những người khác bọn họ càng hiểu rõ thực lực của Sở Cuồng Nhân hơn.

Trên sân quyết đấu.

Kiếm Vô Khuyết vất vả lắm mới ổn định được cảm xúc, lại bởi vì mấy câu nói của Sở Cuồng Nhân mà mất kiếm soát, tức giận đến xanh mặt.

Khống chế cảm xúc?

Khống chế cái rắm!!

Bây giờ hắn chỉ muốn đè Sở Cuồng Nhân xuống đất mà ma sát.

“Xem kiếm đây!”

Trường kiếm đen như mực trong tay Kiếm Vô Khuyết phá tan hư không xẹt qua một tia sáng màu đen, cuốn lấy một lượng lớn Đế khí đạo văn, giống như một đạo kiếm quang bắn ra từ trong bóng tối đâm thẳng tới.

Một kiếm này đâm về phía ngực của Sở Cuồng Nhân.

Nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào!

Mãi đến khi một kiếm này đến trước người, hắn mới nâng hai ngón tay lên dùng một loại phương thức vô cùng khó hiểu kẹp lấy trường kiếm kia!

Toàn bộ Đạo văn Đế khí trên thân kiếm đều tiêu tan.

Sở Cuồng Nhân dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Kiếm Vô Khuyết.

Các tu sĩ đang chuẩn bị chế giễu đều ngẩn ra.

Bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được, thậm chí còn có người vuốt mắt, hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.

Nhưng sự thật là Sở Cuồng Nhân thật sự kẹp lấy thanh kiếm kia!

“Sao có thể?”

Mọi người nuốt một ngụm nước bọt.

Mà nghi vấn của bọn họ cũng là nghi vấn của Kiếm Vô Khuyết.

Sao lại như vậy?

Sao kiếm của mình lại bị đối phương cản lại bằng một cách dễ dàng, khó tin như vậy?

“Tiểu thế giới!”

Kiếm Vô Khuyết nhận ra điều gì đó, đồng tử hơi co lại.

Chỉ thấy hai ngón tay kia của Sở Cuồng Nhân có ánh sáng màu tím nhàn nhạt đang chuyển động đan xen đạo văn, đúng là ẩn chứa một tiểu thế giới.

Một số Thiên Tôn đang xem chiến cũng phát hiện ra điểm này, trên mặt đầy ngưng trọng, ánh mắt nhìn Sở Cuồng Nhân vô cùng kiêng kỵ.

So với Đế giả cảnh giới Đế Sơ thì chiến lực Thiên Tôn cảnh phần lớn đều thể hiện trên tiểu thế giới.

Độ mạnh yếu của tiểu thế giới, cách vận dụng tiểu thế giới, đều là nhân tố quan trọng ảnh hướng tới chiến lực của Thiên Tôn.

Mà cho dù những Thiên Tôn đắm chìm trong tiểu thế giới nhiều năm cũng lần đầu thấy có người vận dụng tiểu thế giới ở trên hai ngón tay, điều này đúng là quá khó tin.

“Tiểu thế giới Thiên Tôn càng lớn hay càng nhỏ đều không dễ, có thể khống chế tiểu thế giới trong phạm vi một dặm đã được coi là vận dụng thành thạo rồi, ngưng kết ở đầu ngón tay, điều này đúng là nói mơ giữ ban ngày.”

“Cách vận dụng tiểu thế giới của tiểu tử này, đừng nói là Thiên Tôn, mà ngay cả Đạo Chủ cũng không thể so sánh được!”

“Đáng sợ…”

Nhóm Thiên Tôn liên tục cảm thán, mà trên sân quyết đấu Kiếm Vô Khuyết lại cảm nhận được một cỗ áp lực chưa từng có.

Hắn quát khẽ một tiếng, cũng phóng xuất ra tiểu thế giới của mình muốn chống lại tiểu thế giới trên đầu ngón tay Sở Cuồng Nhân.

Nhưng lại phát hiện, tiểu thế giới trên đầu ngón tay của đối phương quả thật mạnh đến mức không tưởng, tiểu thế giới của hắn không thể làm lay động chút nào.

Cuối cùng, Sở Cuồng Nhân buông lỏng đầu ngón tay.

Kiếm Vô Khuyết lập tức lùi lại!

Hắn nhìn Sở Cuồng Nhân đầy kiêng kỵ, “Trong khoảng thời gian ngắn mà ngươi đã tiến bộ đến trình độ này đúng là làm ngươi ta phải kinh ngạc.”

“Ngươi còn hai chiêu nữa, nắm cơ hội cho tốt, xem có thể làm ta bị thương hay không.” Sở Cuồng Nhân ngoắc ngón tay nói.

Kiếm Vô Khuyết co quắp khóe miệng.

Hắn có cảm giác mỗi một câu nói của Sở Cuồng Nhân đều đang trêu trọc tinh thần hắn, làm cho hắn không nén được lửa giận thiêu đốt trong lòng, sắp mất hết lý trí.

Tỉnh táo, tỉnh táo…

Kiếm Vô Khuyết hít sâu một hơi, cưỡng ép khống chế lại cảm xúc lên xuống, sau đó huy động Đế khí trên người đến cực hạn.

Thi triển ra tiểu thế giới bao phủ sân quyết đấu.

“Ảo diệu, U Ám Hư Không Trảm!”

Thi triển ảo diệu.

Kiếm Vô Khuyết chém ra một kiếm, kiếm quang đen nhánh cuốn theo môt cỗ lực lượng tiêu diệt, phá vỡ hư không chém về phía Sở Cuông Nhân.

Trong kiếm quang có đạo văn đan xen vô cùng huyền diệu.

Ở trong đó dường như ẩn chứa một cái lỗ đen!

Một kiếm này thậm chí có thể phá hủy nửa cái tiểu hành tinh.

Nhưng sắc mặt Sở Cuồng Nhân vẫn vô cùng bình tĩnh, nhấn một ngón tay về phía kiếm quang đen nhánh, tiểu thế giới trên đầu ngón tay rơi vào trên kiếm quang.

Kiếm quang có thể phá hủy hành tinh cũng không phá hủy được tiểu thế giới trên đầu ngón tay của Sở Cuồng Nhân, ngược lại dần dần bị tiểu thế giới làm tan biến.

Một lát sau, kiếm quang đen nhánh hóa thành không khí.

Sở Cuồng Nhân đứng nguyên tại chỗ, không có chút tổn hao nào, mà hai ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn như bạch ngọc, có màu trong suốt chuyển động lên.

Nhưng mọi người nhìn thấy hai ngón tay kia lại giống như nhìn thấy sát khí kinh khủng nhất trên thế giới này, đều vô cùng sợ hãi.

Bọn họ đều biết nếu như Sở Cuồng Nhân muốn thì có thể dùng hai ngón tay kia phá hủy một tiểu hành tinh rất dễ dàng.

“Ngươi còn cơ hội một chiêu nữa.”

“U Ám Hư Không Thứ.”

Kiếm Vô Khuyết tay cầm trường kiếm đen nhánh đâm ra.

Kiếm quang thẳng tắp nhanh giống như sao băng.

“Chiêu thức này là phế chiêu.”

Sở Cuồng Nhân lắc đầu nở nụ cười, nhẹ nhàng gõ một ngón tay.

Đầu ngón tay đụng vào mũi kiếm.

Chỉ thấy trường kiếm đen nhánh cùng với Kiếm Vô Khuyết hóa thành tia sáng biến mất, một bóng người từ trong tia sáng lướt qua, từ một hướng khác chém về phía Sở Cuồng Nhân, mà đây mới là con át chủ bài thật sự của Kiếm Vô khuyết.

“Ám Ảnh Phân Thân Kiếm!”