← Quay lại trang sách

Chương 732 Bóp nát Đế binh, một trăm triệu chiến công, sứ giả Đạo Chủ

“Ám Ảnh Phân Thân Kiếm!”

Kèm theo tiếng quát, Kiếm Vô Khuyết là chiêu trong chiêu.

Sát chiêu thực sự hiện lên, bóng người giống như tàn ảnh, trong nháy mắt đi tới trước mặt Sở Cuồng Nhân, một kiếm chém vào ngực.

Môt kiếm này là thật sự đâm vào.

Nhưng lại nghe thấy một tiếng leng keng, sắc mặt Kiếm Vô Khuyết lập tức biến đổi.

Một kiếm này của hắn đâm vào trên người Sở Cuồng Nhân lại không có cảm giác đâm xuyên da thịt, ngược lại hắn cảm thấy một kiếm này giống như đâm vào một khối thép cứng vô cùng chắc chắn không thể bẻ gãy, khó mà lay chuyển đươc.

Mà trên thực tế, một kiếm này của hắn đúng là không thể gây tổn thương gì cho Sở Cuồng Nhân.

Mũi kiếm của hắn chống ở trước ngực của Sở Cuồng Nhân, không thể tiến thêm.

“Rốt cuộc ngươi là quái vật gì!”

Kiếm Vô Khuyết khó tin nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân.

“Ba chiêu đã hết.” Sở Cuồng Nhân mỉm cười nhẹ, đưa tay ra bắt được thanh trường kiếm đen nhánh chống ở trên ngực, năm ngón tay dùng sức một cỗ sức lực lớn bành trướng đến cực hạn gần như không tưởng bộc phát ra!

Răng rắc, răng rắc…

Từng tiếng thanh thúy vang lên.

Chỉ thấy trường kiếm Đế binh trong tay Kiếm Vô Khuyết bị Sở Cuồng Nhân bóp ra vết nứt, cuối cùng phịch một tiếng hóa thành mảnh vụn đầy đất.

Tất cả mọi người đều ngơ ra.

Tay không bóp vỡ Đế binh!

Còn là Đế binh cấp bậc Thiên Tôn!

Mẹ nó!

Đây còn là người sao!

Kiếm Vô Khuyết cầm chuôi kiếm còn lại, sắc mặt trắng bệch lùi lại, Sở Cuồng Nhân vẫn bất động như cũ, chỉ là đưa tay ra xa đánh ra một quyền.

Một quyền này đánh vào không khí bộc phát ra tiếng nổ ầm vang, từng khe nứt lớn lan tràn ra bao phủ toàn bộ sân quyết đấu.

Bức thành che chắn trên sân quyết đấu cũng không thể chịu được sức mạnh của một quyền này rung chuyển mạnh, xuất hiện những vết nứt.

“Mẹ nó! Mau lui lại!”

“Rốt cuộc là tình huống gì đây? Bức thành che chắn sân quyết đấu lại nứt ra? Bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy!”

Rất nhiều tu sĩ vẻ mặt hoảng sợ nhanh chóng lui lại.

Mà trong sân quyết đấu, Sở Cuồng Nhân đánh ra một quyền dễ dàng phá vỡ hư không, quyền kình dồi dào toàn bộ rơi trên người Kiếm Vô Khuyết, đánh gãy gân cốt đối phương làm hắn bay ngược ra đập vào bức thành che chắn ở sân quyết đấu, vách tường kia cuối cùng vẫn vỡ tan.

Kiếm Vô Khuyết bị quyền kình cuốn lấy đánh bay ra khỏi sân quyết đất, chỗ rơi xuống mặt đất nổ tung đất đá bắn ra, bị kéo ra một kẽ đất cực lớn, mà Kiếm Vô Khuyết liên tiếp đập nát mấy bức tường mới dừng lại nằm trong một bãi phế tích, hai mắt trắng dã trực tiếp ngất đi.

“Đã nói đánh bại ngươi chỉ cần một chiêu là đủ.”

Sở Cuồng Nhân thu hồi nắm đấm, từ tốn nói.

Tu sĩ toàn trường nghe thấy lời này một mảng lặng ngắt như tờ.

Trận đấu này làm bọn họ bị chấn động quá lớn.

Bọn họ vốn cho là có thể nhìn thấy một cuộc đại chiến phấn khích với lực lượng tương đương nhưng không ngờ lại là kết quả này.

Đây là chiến đấu sao?

Đây hoàn toàn là nghiền ép!

“Tên Sở Cuồng Nhân này có chút biến thái.”

“Yêu nghiệt trong yêu nghiệt!”

Tất cả mọi người yên lặng xong lại nghị luận ồn ào, ánh mắt những nữ tu nhìn Sở Cuồng Nhân càng tỏa sáng, thẳng thừng nuốt nước miếng.

“Hắn trở nên mạnh hơn.”

n Hồng Hoa nhìn Sở Cuồng Nhân thất thần, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng Sở Cuồng Nhân lại mạnh hơn so với lúc ở bí giới.

Tiến bộ nhanh như vậy làm nàng theo không kịp.

Nàng cũng là thiên tài tuyệt đỉnh, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi từ Đế Sơ cảnh lên tới Đế Sơ cửu trọng, ở trong lịch sử Thương Khung Tinh cũng là ít người có thể làm được, có thể tính là kinh diễm vạn cổ.

Nhưng nếu so với Sở Cuồng Nhân thì nàng cảm thấy mình quá tầm thường.

“Trận đấu làm cho người ta thất vọng.”

Sở Cuồng Nhân lắc đầu, trải qua trận chiến này hắn cảm thấy ở trong Thiên Tôn cảnh đã không còn ai đáng để mình tự ra tay.

Hắn quay người rời khỏi sân quyết đấu.

Sau khi hắn rời đi, trên sân quyết đấu, rất nhiều người vẫn đang đắm chìm trong chấn động mà trận chiến này mang lại, rất lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần.

“Thực lực như vậy sao trên chiến bảng vẫn không có tên của hắn?”

Có người cầm một cái gương đồng liên tục lướt chiến bảng.

Nhưng trong top 500 chiến bảng vốn không có tên của Sở Cuồng Nhân.

“Đừng tìm nữa, tiểu tử này mới tới chiến trường ngoại vực không lâu, trên chiến bảng này làm sao có tên của hắn được?”

“Đúng vậy, không cần nhìn.”

“Khoan đã…”

Bỗng nhiên, một tu sĩ đang kiểm tra trên chiến bảng đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, “Chiến bảng đổi mới, có tên Sở Cuồng Nhân.”

Vừa dứt lời đám người thi nhau lao tới.

“Thứ tự bao nhiêu?”

“Sao đột nhiên hắn lại leo lên chiến bảng?”

“Đây là lần đầu tiên hắn leo lên chiến bảng, chắc là chiến công tích lũy được từ mấy tháng trước, chậc chậc, mới mấy tháng ngắn ngủi đã tích lũy đủ chiến công leo lên chiến bảng, tiểu tử này quả nhiên bất phàm!”

“Chiến công bao nhiêu, mười vạn, hay là hai mươi vạn?”

Tu sĩ cầm gương đồng đang kiểm tra chiến bảng giống như nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi, giọng nói có hơi run rẩy: “Sở Cuồng Nhân xếp hạng thứ ba mươi mốt ở trên chiến bảng!”

“Không phải chiến bảng cứ điểm số mười bảy mà là xếp hạng thứ ba mươi mốt tổng chiến bảng, chiến công của hắn là… một trăm triệu!”

Một trăm triệu?!!

Tu sĩ nhìn thấy hạng trên chiến bảng thì hít một ngụm khí lạnh.

Một trăm triệu chiến công là khái niêm gì?

Phải biết là, nhiều tu sĩ chiến đấu rất nhiều năm ở chiến trường cũng không thu thập được mười vạn chiến công lên được chiến bảng.

Về phần một trăm triệu chiến công, bao nhiêu người nghĩ cũng không dám nghĩ!

Những tu sĩ đạt đến một trăm triệu chiến công trở lên trên chiến bảng ai mà không phải tốn rất nhiều năm cố gắng, từng bước từng bước leo lên.

Nhưng Sở Cuồng Nhân, ngay lần đầu tiên lên chiến bảng đã là một trăm triệu chiến công.

“Rốt cuộc hắn đã làm gì mà có nhiều chiến công đến mức này?”

“Trời ạ, một trăm triệu chiến công, hắn phải giết bao nhiêu tu sĩ Huyết tộc mới có chiến công lớn như này, hắn mới tới chiến trường ngoại vực được bao lâu chứ?”

Tất cả mọi người đều bị chiến công này dọa cho ngơ luôn.

Không chỉ những người này mà những cao thủ trên chiến bảng cũng đều chú ý tới cái tên đột nhiên xuất hiện trên chiến bảng này.

Trong lúc nhất thời, các cứ điểm xôn xao một mảng.

Cái tên Sở Cuồng Nhân này nhanh chóng lan truyền trong ngoại vực.

“Một trăm triệu chiến công, tên Sở Cuồng Nhân này hắn đã diệt cái hang ổ Huyết tộc nào sao? Sao trước đó chưa từng nghe qua nhân vật này.”

“Thú vị, thật sự muốn gặp người này một lần.”

“Một trăm triệu chiến công, quá khoa trương rồi.”

“Chuyện này… Không phải là có nội tình gì chứ?”

“Hà, làm sao có thể làm chuyện gì trên bảng chiến công được, coi đám Đạo Chủ mù hết sao?”

“Sở Cuồng Nhân, ta biết người này, lúc hắn còn chưa thành Đế đã rất nổi tiếng ở Thương Khung Tinh rồi, không ngờ sau khi tới chiến trường ngoại vực vẫn có thể hào quang rực rỡ như cũ, đúng là không tầm thường…”

Trong phủ tướng quân.

Sở Cuồng Nhân không thèm để ý tới danh tiếng của mình lớn thế nào, hắn ở trong phủ tướng quân đợi mấy ngày sau đó lại dự định ra ngoài.

Chiến trường ngoại vực rất lớn, mặc dù thực lực của hắn đã rất mạnh, nhưng vẫn còn một số địa phương có thể đi lịch luyện.

Nhưng mà hôm nay phủ tướng quân có một vị khách nhân tới.

Mà người này ngay cả Qủy Đao Thiên Tôn cũng phải tiếp đãi cẩn thận.

Bởi vì người này là sứ giả Đạo Chủ, sứ giả Đạo Chủ này vừa tới phủ tướng quân đã chỉ đích danh muốn gặp Sở Cuồng Nhân.

Qủy Đao Thiên Tôn cũng không suy nghĩ nhiều gọi Sở Cuồng Nhân tới.

Phủ tướng quân, trong hành lang.

Sứ giả Đạo Chủ thấy Sở Cuồng Nhân tới, hai mắt tỏa sáng, cười nói: “Nghe đồn Sở đạo hữu tư thái thiên nhân, quả nhiên không phải tầm thường.”

Sở Cuồng Nhân chắp tay, “Sứ giả quá khen rồi.”

Hai người tán gẫu vài câu sau đó sứ giả Đạo Chủ nói ra mục đích đến, “Lần này Đạo Chủ phái ta đến đây tiếp Sở đạo hữu, để ngài theo ta đến Thiên Nguyên Đạo Trường một chuyến…”