Chương 771 Viêm Vũ mời, tiên nhân giảng đạo?
“Đúng là… Rất thảm.” Bên cạnh Thanh Y nhìn thấy tên thần chỉ bị nổ tung đầu kia, không khỏi lắc đầu nói.
Một tên thần chỉ khác thấy đồng bạn chết thảm, bị dọa đến toàn thân run rẩy.
Nhưng Sở Cuồng Nhân cũng không giữ lại hắn ta.
Nhất Niệm Băng Phong thi triển.
Tên thần chỉ này lập tức hóa thành một đống vụn băng.
Dựa vào thực lực bây giờ của Sở Cuồng Nhân, giết mấy vị Thượng Vị Thần, căn bản chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân.
Sau đó, hắn thu thần cách của hai tên thần chỉ này lại.
Trong thần cách ẩn chứa năng lượng cường đại, những thứ này chính là năng lượng để hắn mở ra Thời Gian Trường Hà.
Nhìn thấy hắn liên tiếp giết chết hai tên Thượng Vị Thần, người của bộ lạc Viêm Vũ đã sớm bị dọa đến ngu ngơ tại chỗ, không dám động đậy.
Còn đám hung thú kia càng run lẩy bẩy, hung sát chi khí trên người thu liễm đến không còn một mảnh, nhu thuận giống như con chó con mèo nhỏ.
Sở Cuồng Nhân nhìn đám hung thú một chút, thu hồi niệm lực.
Nhưng bọn chúng lại không dám trốn, bọn chúng rất rõ ràng, chỉ cần Sở Cuồng Nhân không nói, tính mạng của bọn chúng sẽ không do bọn chúng làm chủ.
“Đi, đến canh cổng đi.”
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Canh cổng?
Mọi người nghe thấy vậy, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Đây đều là hung thú nổi tiếng gần xa a!
Không nghĩ tới, Sở Cuồng Nhân lại để bọn chúng đi gác cửa?!
Đám hung thú cảm thấy biệt khuất.
Có lầm hay không, lại để bọn chúng đi canh cổng, cho rằng bọn chúng là hung thú thì không cần sĩ diện sao?
“Thế nào, không đi?”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
“Không không, ta thích nhất là canh cổng đó.”
“Đúng vậy, nhìn thể trạng của ta xem, trời sinh là để giữ cửa.”
Mấy đầu hung thú vội vàng nói, sau đó chạy đến cổng vào bộ lạc Viêm Vũ, dọa đám thủ vệ giữ cửa sợ gần chết.
Viêm Vũ hít một hơi thật sâu, hắn ta đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, “Đạo hữu đã cứu bộ lạc ta trong cơn nguy khốn, ta đại biểu cho bộ lạc gửi lời cảm ơn đến đạo hữu, sau này, đạo hữu chính là khách nhân tôn quý nhất của chúng ta.”
“Tộc trưởng khách khí.”
Được Viêm Vũ mời mọc, hai người Sở Cuồng Nhân, Thanh Y đã đặt chân vào bộ lạc Viêm Vũ, đồng thời cũng đang quan sát nơi này.
… …
“Đại nhân, ta muốn bái ngươi làm thầy.”
Một tên tráng hán quỳ gối xuống trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Tráng hán này là đệ nhất dũng sĩ trong bộ lạc Viêm Vũ, tu vi gần với Viêm Vũ, cũng không kém Thanh Y bao nhiêu.
Dưa vào thực lực như vậy, ở trong bộ lạc Viêm Vũ, hắn ta cũng được rất nhiều người truy phủng, kính yêu.
Hơn nữa hắn ta đã thề sẽ bảo vệ tốt cho bộ lạc.
Nhưng sau khi gặp hung thú đột kích và nhìn thấy lực lượng của thần chỉ, hắn ta mới biết được, thực lực mà mình lấy làm tự hào nhỏ bé đến cỡ nào.
Cho nên hắn ta mới có ý muốn bái sư.
Sở Cuồng Nhân lắc đầu.
Nhìn thấy hắn lắc đầu, A Thổ lập tức gấp gáp, “Chẳng lẽ đại nhân cảm thấy tư chất của ta ngu dốt, không muốn dạy ta sao?”
“Không phải, dạy ngươi cũng được, nhưng bái sư thì không cần.”
“Đa tạ đại nhân.”
Sắc mặt A Thổ đại hỉ.
Lúc này, Viêm Vũ đi tới.
Hắn ta nhìn thấy A Thổ quỳ trên mặt đất, không khỏi có chút hiếu kỳ, “A Thổ sao vậy, chẳng lẽ ngươi khiến Thương huynh đệ không vui sao?”
Qua mấy ngày ở chung, quan hệ giữa Sở Cuồng Nhân và Viêm Vũ thân thiết hơn không ít, xưng hô cũng từ đạo hữu biến thành Thương huynh đệ.
“Không phải, ta đang xin Thương đại nhân chỉ điểm tu hành cho ta.”
“Hồ nháo, Thương huynh đệ là Niệm Sư, niệm lực và tu hành là hai chuyện khác nhau, làm sao có thể chỉ điểm cho ngươi được.” Viêm Vũ nói.
“A.” A Thổ không biết việc này, lập tức ngây ngẩn cả người, “Nhưng Thương đại nhân nói, hắn có thể dạy ta.”
“Theo ta được biết, người không có thiên phú niệm lực thì không có cách nào tu hành niệm lực đâu.” Viêm Vũ cũng hơi nghi hoặc một chút.
“Không dạy niệm lực được, nhưng tu hành chi pháp, ta cũng biết một chút.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Viêm Vũ kinh nghi bất định nhìn Sở Cuồng Nhân, “Nhưng vì sao ta lại không cảm giác được khí tức tu hành trên người Thương huynh đệ vậy?”
“Ta không tu hành.”
Sở Cuồng Nhân đương nhiên nói.
Khóe miệng Viêm Vũ co giật một chút.
Không tu hành, nhưng lại nói mình biết tu hành.
Chuyện này...
Thương huynh đệ, ngươi có đáng tin không đấy?
Không dạy người ta phế đi chứ?
“Nhưng, ai nói không tu hành thì không biết tu hành chứ?” Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hoi cong lên, nếu nói tu hành, là người đến từ tương lai, kinh nghiệm của hắn tuyệt đối cao hơn tất cả tu sĩ trong thời đại này.
Vì muốn Viêm Vũ không lo nghĩ nữa, Sở Cuồng Nhân và Viêm Vũ đã thảo luận một phen về tu hành chi đạo, khiến đối phương kinh động như gặp thiên nhân.
“Không ngờ Thương huynh đệ không chỉ có niệm lực cường đại, cả tu hành cũng đều tinh thông, thật sự khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn.”
Viêm Vũ tán thưởng nói.
Sau đó, hắn ta trịnh trọng nói: “Thương huynh đệ, gần đây bộ lạc ta đang trong quá trình quảng bá phương pháp tu hành, ngươi đã tinh thông tu hành như thế, nhất định có thể giúp đỡ chúng ta, ta muốn mời ngươi ở lai đây.”
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, trong mắt lướt qua một vệt tinh quang, khẽ cười nói: “Ta giết thần chỉ, chẳng lẽ tộc trưởng không sợ thần chỉ sẽ tìm tới cửa trả thù, đến lúc đó sẽ liên lụy toàn bộ bộ lạc sao?”
Trên mặt Viêm Vũ lộ ra vẻ giãy dụa, sau đó được kiên định thay thế, “Tu hành chi pháp là tự cường chi pháp của Nhân tộc, so với chuyện sống dưới sự áp bách của thần chỉ, ta tình nguyện liều một phen!!”
“Ngươi không hối hận?”
“Nên buông tha tồn tại đại tài như Thương huynh đệ, ta mới phải hối hận.”
“Đúng lúc ta đang muốn truyền một thân sở học của mình xuống, nếu tộc trưởng đã có dũng cảm như vậy, ta từ chối thì bất kính rồi.”
Sở Cuồng Nhân cười nói.
Muốn lật đổ sự thống trị của thần chỉ, dựa vào một mình hắn là không được.
Nhân tộc muốn tự cường.
Thì cả Nhân tộc phải tự cường, không phải một người cường đại.
Cho nên, hắn dự định truyền thụ sở học của mình xuống, trước hết để một bộ phận Nhân tộc cường đại lên, sau đó lại để bọn họ truyền xuống tiếp.
Mà trải qua mấy ngày khảo sát, hắn phát hiện bộ lạc Viêm Vũ rất thích hợp để hắn thi triển kế hoạch này, cho nên hắn đã đồng ý với Viêm Vũ.
Sau đó không lâu.
Những người tu hành của bộ lạc Viêm Vũ tụ tập lại.
Sở Cuồng Nhân giảng về đạo cho bọn họ, mặc dù tu vi tuy không còn, nhưng cảm ngộ đối với đạo của hắn thì vẫn còn.
“Như thế nào là tu hành?”
“Tu hành, luyện khí... Chính là luyện linh khí tự nhiên của thiên địa…”
Sở Cuồng Nhân bắt đầu giảng đạo, từng đợt ba động đạo vân khuếch tán.
Trong chốc lát, Thiên Đạo có cảm ứng, vì thế mà chấn động.
Một ngày nào đó, toàn bộ bộ lạc Viêm Vũ đều bao phủ trong đạo vận của Sở Cuồng Nhân, các dị tượng thiên đạo như kim liên đầy trời, thiên hàng tường vân, Long Phượng trình tường... Không ngừng hiện lên trong lúc Sở Cuồng Nhân giảng đạo.
“Thương huynh đệ, ngươi như vậy cũng quá mức rồi.”
Viêm Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Sở Cuồng Nhân giống như Đạo Tổ đứng dưới ánh sáng của Thiên Đạo, trợn mắt há hốc mồm.
Mà toàn bộ tu sĩ trong bộ lạc Viêm Vũ đều chấn động đến tột đỉnh, thậm chí một số bộ lạc xung quanh nhìn thấy dị tượng này cũng chạy đến xem xét, biết được trong bộ lạc Viêm Vũ có người đang giảng đạo.
Mỗi người đều không nhịn được cảm xúc bành trướng.
Phải biết, giảng đạo lại xuất hiện dị tượng này, chỉ có tại thời kì Thái Cổ, vị tiên nhân đến từ thiên ngoại kia mới có thể làm được, mà một lần kia, trực tiếp khiến văn minh tu hành của Thương Khung tinh lên cao một mảng lớn.
Chẳng lẽ, bộ lạc Viêm Vũ xuất hiện một vị tiên nhân?!
Trong lúc nhất thời, tu sĩ Nhân tộc biết được tin tức này nhao nhao tiến đến bộ lạc Viêm Vũ, muốn nghe tiên nhân giảng đạo.
Lần giảng đạo này gây ra động tĩnh vô cùng lớn, không chỉ Nhân tộc, ngay cả thần chỉ cũng bị kinh động.