Chương 2100 Bồ Đề Tam Muội, đi đến giáo hội, mọi người kinh ngạc
Mọi người phải hướng về phía trước."
"Đúng vậy, dị đoan kia có được truyền thừa của Lam Vương, chỉ sợ không dễ để đối phó."
"Đúng vậy, nhưng lần này Hồng Mông Linh Giới xuất hiện là một cơ duyên rất hiếm có, có lẽ dị đoan kia cũng sẽ xuất hiện, khó nói được."
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Mà hai mắt của thánh tử Lãng tỏa sáng: "Đúng vậy, hắn nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó ta nhất định sẽ tự tay mình giết cừu địch!"
"Nhưng nghe nói thực lực người này cao cường, có thể tranh phong với đại đạo, thánh tử Lãng, thực lực của ngươi, sợ là không đủ đâu."
"Cho dù là như thế nào, huyết hải thâm cừu, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ như vậy!"
"Ta nghe nói Quang Minh Chi Tử sắp giáng lâm giáo hội, hắn sẽ chỉ huy chúng ta tiến đến khai phát Linh giới, có lẽ có thể thỉnh cầu hắn cho ngươi một cái công đạo!" Hai mắt một vị thánh tử tỏa sáng nói.
Nghe đến đây, thánh tử Lãng cũng là có chút động tâm: "Quang Minh Chi Tử đại diện cho ý chí của Nữ Thần, thực lực của hắn, tất nhiên là vượt xa chúng ta, nếu như hắn đối phó được với dị đoan kia, cho dù đối phương có ba đầu sáu tay, thủ đoạn thông thiên hẳn cũng phải chết không nghi ngờ!"
Nhớ tới đủ loại tin đồn có liên quan tới Quang Minh Chi Tử, thánh tử Lãng càng nghĩ càng thấy đến việc này có thể thực hiện.
"Cứ quyết định như vậy đi."
...
Trong thần điện quang minh.
Sở Cuồng Nhân ngồi xếp bằng, mở Huyễn Tưởng Luân Bàn ra rút thưởng.
"Chúc mừng kí chủ rút được phần thưởng cấp siêu thần, Bồ Đề Tam Muội!"
Bồ Đề Tam Muội?
Sở Cuồng Nhân có chút ngoài ý muốn.
Hắn đã rút được phần thưởng, trong mắt đột nhiên toát ra vẻ vô cùng ngoài ý muốn.
Bồ Đề Tam Muội.
Đây là một phần công pháp cấp Đại Đạo, cũng không có chút nào thua kém so với Huyết Khí Thần Cương.
Mà hiệu dụng của công pháp này cũng hết sức kỳ lạ.
Thực sự có thể tẩy đi lòng tham sân si trong con người, khiến người ta trở nên thanh thản.
"Hiệu quả này, không khỏi quá mức kỳ lạ đi."
"Bồ Đề? Tam Muội? Xem ra là một công pháp của Phật Môn."
Sở Cuồng Nhân âm thầm nói.
Nhưng tốt xấu cũng là một môn công pháp cấp bậc đại đạo, Sở Cuồng Nhân vẫn quyết định học nó.
Sau đó không lâu.
Minh Phi tìm được Sở Cuồng Nhân, thản nhiên nói: "Ngươi cần phải xuất phát."
"Biết." Sở Cuồng Nhân khẽ gật đầu.
Sau khi rời khỏi Nhã Lan cung, Sở Cuồng Nhân đi đến một cái truyền tống trận trong thần điện, trực tiếp truyền tống đến Giáo Hội Quang Minh.
Nhìn thấy Sở Cuồng Nhân dần dần biến mất ở trong truyền tống trận, Minh Phi nói với Nữ thần Quang Minh: "Nữ thần, người của Quang Minh Giáo Hội sẽ tiếp nhận hắn sao?"
"Ta đã phân phó Quang Minh Tả Thiên Vương."
"Dù vậy, chỉ sợ sẽ có một số người trong Giáo Hội Quang Minh không phục."
"Ha, vậy liền tùy thuộc vào năng lực của bản thân hắn, là một tồn tại tương lai phải chống lại Mạt Nhật Chi Ám, chút chuyện nhỏ này, sẽ không phải là trở ngại." Nữ thần Quang Minh từ tốn nói.
...
Trong giáo hội, rất nhiều tu sĩ của giáo hội tề tụ ở trên một quảng trường, dưới sự chỉ huy của giáo chủ Quang Minh, trên mặt mỗi người đều mang vẻ thành kính.
Bọn họ đều đang chờ đợi sự xuất hiện của Quang Minh Chi Tử.
Quang Minh Tả Thiên Vương ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này, cảm giác trong lòng rất khó chịu.
Ngay lúc này.
Trên bầu trời đột nhiên có một luồng dao động năng lượng cường đại khuếch tán ra.
Ngay sau đó, một cột ánh sáng màu trắng ngút trời đáp xuống, rơi vào trong quảng trường, khí tức quang minh cuồn cuộn vô biên khuếch tán ra.
Sau khi tất cả mọi người cảm nhận được luồng khí tức này, không khỏi kinh thán.
Quá tinh khiết.
Luồng khí tức quang minh này thật sự là quá tinh khiết.
Thực sự khiến cho bọn họ có loại cảm giác như đang đối mặt với nữ thần Quang Minh.
"Đây chẳng lẽ là đích thân nữ thần tới sao?"
"Không, khí tức của nữ thần phải cường đại hơn so với người này, nhưng mức độ tinh khiết của khí tức này, lại không xê xích bao nhiêu so với nữ thần."
"Không hổ là Quang Minh Chi Tử."
Tất cả giáo chúng đều thành tín cúi đầu xuống, quỳ bái ở trên mặt đất.
Chư vị thánh tử thánh nữ, mục sư giáo chủ, thậm chí cả giáo chủ của Giáo Hội Quang Minh cũng giống vậy.
Đối với bọn họ mà nói, ý nghĩa của danh xưng Quang Minh Chi Tử cũng không thua kém chút nào so với nữ thần.
"Chúng ta cung nghênh Quang Minh Chi Tử!"
"Chúng ta cung nghênh Quang Minh Chi Tử!"
Cột sáng màu trắng thông thiên, liên kết trời và đất.
Mà sau khi quang trụ dần dần tán đi, một bóng người từ từ đi ra, người trước mắt này, một thân áo bào màu trắng, mặt quan như ngọc, mái tóc bạch kim bay múa, thuần khiết không tì vết.
Khí tức toát ra từ trên cơ thể, ánh sáng cuồn cuộn, vĩ ngạn rộng rãi.
Giống như ở trước mặt người nọ, tất cả tội ác đều không có chỗ che thân!
"Đứng lên đi." Sở Cuồng Nhân nhìn bọn giáo chúng quang minh quỳ bái trước mắt chính mình, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
Chính mình là một dị đoan, vậy mà hiện tại lại được nhiều tu sĩ Quang Minh quỳ bái như vậy, loại chuyện này, nếu nói ra thì sẽ không có một người nào tin tưởng.
Giáo chủ Quang Minh và những người khác từ từ ngẩng đầu lên.
Tất cả mọi người đều muốn chiêm ngưỡng dung nhan của vị Quang Minh Thần Tử này một chút.
Sau khi nhìn thấy lần đầu tiên, vô cùng kinh diễm.
Tướng mạo và khí chất cảu người trước mắt này, dường như diễn giải hai chữ ánh sáng đến vô cùng tinh tế.
Thế nhưng những nhân vật cao tầng như giáo chủ Liễu Hổ, giáo chủ Quang Minh nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, lại là càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, dường như gương mặt này đã gặp ở nơi nào đó rồi.
"Quang Minh Chi Tử, xin ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!"
Lúc này.
Thánh tử Lãng vọt ra, quỳ gối trước mặt Sở Cuồng Nhân, lớn tiếng nói: "Đệ đệ ta bị dị đoan giết chết, hắn là thánh tử của Quang Minh Giáo Hội, là trụ cột vững vàng của giáo hội trong tương lai, xin ngươi nhất định phải tiêu diệt cái tên dị đoan này!"
Sở Cuồng Nhân nhìn vị nam tử quỳ ở trước mặt mình, từ tốn nói: "Dị đoan trong miệng ngươi là người phương nào?"
"Hắn tên là Sở Cuồng Nhân."
Sở Cuồng Nhân sửng sốt một chút.
Cái gì?
Đối phương đang bảo mình đi tiêu diệt chính mình?
"Ngươi đã từng nhìn thấy qua người này chưa?"
"Không có, nhưng tướng mạo của người này, ta lại khắc sâu vào trong lòng, trong tay của ta có chân dung của hắn."
Thánh tử Lãng lắc đầu, tay lấy ra bức tranh từ từ mở ra.
Trong bức họa.
Một vị bạch y nam tử hiện lên.
Mọi người nhìn bức tranh đó, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
"Người này sao lại thấy... Rất quen thuộc."
"Chờ một chút, vóc người cửa kẻ này dường như có chút giống với Quang Minh Chi Tử."
Có người kinh nghi bất định nói ra.
Mọi người cũng đều phát hiện điểm này, ánh mắt chuyển động qua lại ở trên người Sở Cuồng Nhân và bức chân dung, toàn bộ quãng trường đột nhiên trở nên yên tĩnh im ắng.
Thánh tử Lãng càng thêm sững sờ ngay tại chỗ, nhìn lên Sở Cuồng Nhân trước mặt, không thể tin được.
Người mà chính mình quỳ bái, là kẻ thù sát hại đệ đệ của mình sao?
Giáo chủ Quang Minh, Liễu Hổ và những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người, Quang Minh Chi Tử, lại là là dị đoan, kẻ thù trước đó của Giáo Hội Quang Minh?!
Chuyện này, chuyện này sao có thể?!
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?!" Thánh tử Lãng nhìn Sở Cuồng Nhân không dám tin tưởng hỏi.
Mà đối phương, chỉ lạnh nhạt nhìn chăm chú vào hắn: "Ngươi cảm thấy ta là ai?"
Sắc mặt mấy người giáo chủ Quang Minh cũng ngưng trọng nhìn Sở Cuồng Nhân, sau đó nhìn về phía Quang Minh Tả Thiên Vương, hi vọng đối phương có thể cho bọn họ một lời giải thích.
"Sở Cuồng Nhân, chính là Quang Minh Chi Tử mà nữ thần đã chỉ định! Điểm này, không thể nghi ngờ!"
Tuy rằng Quang Minh Tả Thiên Vương rất không nguyện ý giải thích giúp Sở Cuồng Nhân, nhưng đây là ý tứ của nữ thần Quang Minh, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
"Trước đó Quang Minh Chi Tử bị Hắc Ám nhất tộc mê hoặc, gặp phải nữ thần thì mới biết quay đầu lại..." Quang Minh Tả Thiên Vương nói một tràng.
Dựa theo ý tứ của nữ thần Quang Minh, thêu dệt thành một câu chuyện 'Biết nhận lỗi là quá tốt rồi'.
Sở Cuồng Nhân nhếch miệng.
Có điều hắn cũng không hề phản bác bất kì thứ gì, dù sao thì nhue thế này cũng dễ dàng giúp mình hành sự hơn.
Tuy rằng giáo chủ Quang Minh và những người khác còn mang trong lòng nghi hoặc đối với chuyện của Sở Cuồng Nhân, nhưng dù sao đây cũng là ý tứ của nữ thần, chỉ có thể tạm thời đè xuống sự khó hiểu trong lòng.
Trong lòng thánh tử Lãng lại vẫn tràn đầy chấn kinh như cũ.
"Ta không tin, ta không tin..."
"Tại sao có thể như vậy..."
Sở Cuồng Nhân nhìn đối phương một chút, cũng không để ý tới, quay người liền muốn rời đi.
Thế nhưng thánh tử Lãng lại đột nhiên hét lớn một tiếng, lớn tiếng quát về phía Sở Cuồng Nhân: "Không, ta không thừa nhận ngươi là Quang Minh Chi Tử!"