← Quay lại trang sách

Chương 2267 Sở Cuồng Nhân say, ý nghĩ hoang đường, Tửu Tôn dự định ở lại lâu dài

Lúc Sở Cuồng Nhân hiện thân ở chiến trường, liên quân của các đại thế lực còn không kịp rút lui lộ ra vẻ hoảng sợ, càng thêm hoảng hốt chạy khắp bốn phía.

"Tiêu rồi tiêu rồi, hắn trở về."

"Đáng chết..."

Liên quân của các đại thế lực, kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.

Mà Sở Cuồng Nhân đưa tay ra, Vô Hạn Chi Vực mở ra, không gian bốn phía nhanh chóng bị khóa chặt, liên quân của tất cả thế lực đều bị sức mạnh không gian kiềm chế.

"Giết!"

Bọn người Lam Vũ, n Hồng Hoa thấy thế, hai mắt tỏa sáng.

Mọi người ào ào xuất thủ.

Dưới sự trợ giúp của Vô Hạn Chi Vực, bọn họ gần như không mất bao nhiêu thời gian là đã đánh tan liên quân của tất cả thế lực xâm phạm.

Sau một trận chém giết.

Chiến trường một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là thi thể.

Trên người mỗi một tu sĩ của Bàn Cổ tông đều mang sát khí nồng đậm dày đặc, qua một trận chiến này, mỗi một người trong bọn họ đều trưởng thành.

Nếu chỉ bế quan tu hành sẽ không thể đạt được.

Nên có thể thấy trận chiến này, đã tôi luyện bọn họ rất tốt.

"Tiếp theo chính là quét dọn chiến trường."

Sở Cuồng Nhân nói ra.

Liên quân của các đại thế lực bị tiêu diệt, đã để lại không ít đồ tốt.

Các loại bảo vật, nhiều vô số kể.

Đây chính là tư nguyên không thể thiếu để Bàn Cổ tông phát triển.

"Chủ nhân!"

Lúc này, một bóng người đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, khom mình hành lễ.

Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua.

Ha.

Là người quen.

Người tới chính là Thiên Ảnh.

Sau khi Tử La Mê Chướng Trận bị phá, người đến giúp Bàn Cổ tông, không chỉ có Ác Ma Chi Vương, còn có binh lính ác ma dưới trướng nàng.

Thiên Ảnh chính là người dẫn đầu.

"Thực lực của ngươi, tăng lên rất nhanh."

Sở Cuồng Nhân cười rồi gật đầu.

Hắn phát hiện, hiện tại Thiên Ảnh đã là Đại Đạo Chí Thần.

"Là do Ác Ma Chi Vương đã bồi dưỡng."

Thiên Ảnh nói ra, hắn lịch luyện bên trong lãnh địa ác ma, gặp Ác Ma Chi Vương, về sau liền được đối phương mang theo bên người, dốc lòng bối dưỡng.

Trong mắt Sở Cuồng Nhân lộ ra một tia dị sắc.

"Nàng biết quan hệ của ta và ngươi sao?"

"Tuy nàng chưa bao giờ nhắc tới, nhưng ta nghĩ, nàng đã biết."

Thiên Ảnh đã từng nắm giữ Ác Ma Chi Nhận.

Mà bên trong Ác Ma Chi Nhận có một khí linh, có sự hiểu biết về Thiên Ảnh, tất nhiên cũng biết quan hệ của hắn và Sở Cuồng Nhân.

Ác Ma Chi Vương không có khả năng không biết.

Sở Cuồng Nhân rơi vào trầm tư.

Dù đã biết quan hệ của Thiên Ảnh với hắn, nhưng vẫn bồi dưỡng đối phương.

Vì sao?

Giúp mình bồi dưỡng thế lực?

Không.

Nàng là đang bồi dưỡng chiến hữu tương lai.

Sở Cuồng Nhân nghĩ đến chiến hữu mà Ác Ma Chi Vương nói đến, suy đoán tương lai có thể sẽ phát sinh một trận đại chiến, đối phương là đang bồi dưỡng chiến hữu cho mình.

Còn về việc đối phương trung thành với người nào, thì nàng không để ý.

"Ác Ma Chi Vương làm việc, thật sự là khó dò."

Sở Cuồng Nhân lắc đầu, sau đó, hắn nhìn về phía Minh Phi, từ sau khi đối phương tấn cấp Chí Tôn, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Không thể không nói, thiên phú của Minh Phi rất mạnh.

So với một người khác nằm trong tả hữu Thiên Vương là Quang Minh Tả Thiên Vương thì mạnh hơn rất nhiều.

Khi tấn cấp Chí Tôn, liền trực tiếp tiến vào mười vị trí đầu của Chí Tôn bảng.

"Đã lâu không gặp."

Sở Cuồng Nhân lên tiếng chào.

Nhưng Minh Phi khẽ gật đầu, thái độ lãnh đạm như thường ngày.

Có lẽ ở trong mắt nàng, ngoại trừ nữ thần Quang Minh ra.

Những người khác, đều giống nhau.

Sở Cuồng Nhân lắc đầu cười một tiếng: "Có hứng thú uống một chén sao?"

Hắn lấy ra một vò Hoàng Lương Nhất Mộng.

Dù sao đối phương cũng tới giúp mình, cũng phải chiêu đãi một chút.

"Đó là..."

Hai mắt Minh Phi tỏa sáng.

Trực giác nói cho nàng, đó là một vò rượu ngon, cực kỳ ngon.

"Được."

Nàng gật gật đầu.

"Ha ha, loại chuyện uống rượu này, sao có thể không gọi ta chứ."

Lúc này.

Tửu Tôn chạy tới nói ra.

"Ha, tất nhiên không thể thiếu tiền bối."

Sở Cuồng Nhân khẽ cười nói.

Sau đó, hắn giao chuyện dọn dẹp cho bọn người Lý Quân.

Về phần hắn, và Tửu Tôn, Minh Phi, thì tìm một nơi để uống rượu, hiệu quả của Hoàng Lương Nhất Mộng vô cùng cường đại.

Ba người uống đến vô cùng tận hứng.

Sở Cuồng Nhân vừa đại chiến một trận, lại uống ừng ực rượu mạnh, vô cùng thống khoái, lại không dùng tu vi để áp chế men say trong cơ thể.

Để nó tuỳ ý lan tràn.

Khi Lam Vũ tới tìm Sở Cuồng Nhân, đối phương đã say đến mức ngã xuống đất.

Còn về hai người Tửu Tôn, Minh Phi, thì sắc mặt cũng đỏ bừng.

Minh Phi còn trực tiếp cầm hai vò Hoàng Lương Nhất Mộng còn chưa mở ra, lộ ra một nụ cười say khướt: "Rượu ngon, lấy về cho nữ thần nếm thử."

"Ngươi đừng đụng vào rượu của ta."

Tửu Tôn không vui, liền muốn đi lên lấy vò rượu Minh Phi đang ôm trong ngực.

Nhưng lại bị Minh Phi đạp một cái.

Lam Vũ nhìn ba người say đến ngã ra đất, khóe miệng co giật một chút.

Nàng đi lên ôm lấy Sở Cuồng Nhân, sau đó tìm người đến thu dọn hiện trường.

"Thật là, vừa đánh xong một trận, không nghỉ ngơi mà lại uống thành bộ dáng này." Lam Vũ nhìn Sở Cuồng Nhân say khướt trong ngực bất đắc dĩ nói.

"Lam Vũ..."

Dường như Sở Cuồng Nhân phát giác được ai đang ôm lấy mình, cũng không kháng cự, thậm chí còn chủ động ôm eo đối phương.

"Ngươi cũng muốn uống sao?"

"Không được, nếu ta cũng say, thì ai tới chiếu cố công tử?"

Lam Vũ bất đắc dĩ nói, sắc mặt lộ ra vẻ cưng chiều.

"Đã làm phiền ngươi, để cho ta say một trận."

Sở Cuồng Nhân cười nói.

Loại cảm giác say đến lâng lâng này, vô cùng hiếm thấy.

Khiến hắn có chút hưởng thụ.

Cộng thêm được Lam Vũ ôm lấy, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người đối phương, hắn còn manh động làm ra hành động khiến đối phương có ý nghĩ hoang đường.

"Không phiền phức."

Lam Vũ nhìn Sở Cuồng Nhân trong ngực, nhìn bộ dáng say lòng người hiếm thấy của đối phương, ánh mắt ôn nhu: "Tốt nhất là phiền toái như vậy cả một đời."

Rất nhanh, bọn người Lý Quân đi đến.

Bóng người Lam Vũ lóe lên, mang theo Sở Cuồng Nhân trực tiếp biến mất.

Bộ dáng công tử say khướt, vẫn nên đừng để người khác thấy được chưa...

Chỉ một mình ta có thể nhìn.

"Ha, Lam Vũ đâu?"

Mấy người Lý Quân đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, bọn họ nhìn Minh Phi, Tửu Tôn say ngã trên mặt đất.

Hai người này, có thể nói là một trong mấy người cường đại nhất phía dưới quân vương, một đệ nhất Chí Tôn bảng, một người hạng bảy Chí Tôn bảng.

Hiện tại cũng say.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nghĩ nên xử lý như thế nào mới tốt.

"Dẫn bọn họ về nghỉ trước."

"Ừm."

......

"Đầu hơi choáng váng."

Sở Cuồng Nhân hơi tỉnh lại.

Nhìn trần nhà quen thuộc, hắn biết nơi này là gian phòng của mình.

"Nhất Mộng Hoàng Lương, hiệu quả thật lớn."

Không dùng tu vi áp chế hiệu quả của Nhất Mộng Hoàng Lương.

Lần say này của hắn, không biết đã trôi qua mấy năm.

"Công tử, ngươi đã tỉnh."

Lúc này, Lam Vũ nghe được động tĩnh đi đến.

"Lam Vũ, ta ngủ bao lâu."

"Hai năm."

"Ha, vẫn sớm, ta còn tưởng rằng đã mấy ngàn năm trôi qua."

Sở Cuồng Nhân cười nói.

Nhất Mộng Hoàng Lương, cũng thực sự có hiệu quả khiến người ta say cả ngàn năm.

Sau đó, Lam Vũ liền nói cho Sở Cuồng Nhân những chuyện phát sinh trong hai năm này, thời gian hai năm, đối với người tu hành mà nói, không đảo mắt thì cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Cũng không có đại sự gì phát sinh.

Công tác dọn dẹp chiến trường đã hoàn thành.

Việc phân loại các loại tư nguyên bảo vật thu thập từ trên chiến trường cũng đã xong.

Còn về tình hình thương vong.

Bởi vì trước đó Sở Cuồng Nhân đã chuẩn bị thoả đáng, về sau lại có bọn người Tửu Tôn, Minh Phi tương trợ, cho nên Bàn Cổ tông gần như không có thương vong.

Trận chiến này, có thể nói là toàn thắng.

"Ừm, tiếp theo nên chỉnh đốn một phen, tiêu hóa thành quả của trận chiến này, đúng rồi, Minh Phi và Tửu Tôn đâu?"

Sở Cuồng Nhân lại hỏi hai người bạn rượu.

"Sau khi Minh Phi thì lập tức tỉnh rời đi, còn về Tửu Tôn, hiện tại hắn vẫn còn ở Bàn Cổ tông, xem ra là muốn ở đây lâu dài."

"Ở đây lâu dài? Ha, như thế cũng được."

Tửu Tôn là đệ nhất Chí Tôn bảng, hắn ở lại Bàn Cổ tông, đối với Sở Cuồng Nhân mà nói cũng là một trợ lực cực lớn, cho như hắn kiếm lời.