← Quay lại trang sách

Nghĩ vu vơ

Mắt buổi sáng

Giá mà giữ lại được đôi mắt ấy.

Ngã tư đường, xe qua vội, bất chợt ánh nhìn từ một khuôn mặt bịt kín, qua cái khe nhỏ như một vết nứt, là khoảng nằm giữa khẩu trang và mũ bảo hiểm. Đôi mắt không ướt, cũng chả long lanh, nhưng như hình đôi mắt của người quen. Cái nhìn như bảo: “em đây mà”!

Bên trong cái khẩu trang kia là một nụ cười.

Cái khẩu trang chết tiệt, đã tước đi nụ cười kia của ta mất rồi.

Quên nỗi sợ

Hằng ngày xe đạp, chả phải mũ mão gì, đầu tưng tửng, tự do.

Hôm qua xe máy, vẫn nghĩ là xe đạp, cứ cái đầu tưng tửng ra đường, quên luôn nỗi sợ. Lúc gửi xe mới chột dạ, chết chửa, không mũ bảo hiểm, chốc về làm sao!

Đường về nhà cứ nơm nớp, xấu tốt thì vẫn thằng mình, mà sao như thằng ăn cắp trốn công an. Sợ một tiếng còi.

Mũ bảo hiểm, khẩu trang che mặt, kính mát, chả còn nhận ra nhan sắc nào nữa. Cũng hết nhận dạng nhé. Có đi với ai nhơn nhơn giữa phố thì cũng chả ai nhận ra được. Cái mũ nó bảo hiểm cho cả những “hoạt động tội lỗi”.

Nhưng chả lẽ đến chỗ hẹn cũng cầm theo một cái mũ. Và nhiều khi chỉ vì thiếu cái mũ mà mất đi một cơ hội.

Lúc đến nhảy taxi, cuối buổi cà phê, đi cùng em nhé. Mũ có mỗi cái, sợ không, dám không? Sợ à, thế là những tình cờ đầy cảm hứng tiêu tan. Hèn thế, cảm xúc cũng phải đội mũ à!

Đôi lúc cần phải quên đi, cái nỗi sợ ám ảnh cứ làm ta hèn và khô héo mãi.

Từ thật về ảo

Thật là cái thế giới mà con người mình chả phải chỉ là của mình, nó bị chia thành những mảnh vụn, quá nhiều trong một.

Thật là cái chỗ như là chỗ ngày ngày đi làm, phải đối mặt, phải sắm vai, là cái đời sống không có chỗ cho sự cô đơn, cái sự mà đôi khi cũng thấy thật cần, dù chán!

Cho nên mỗi chiều về không thể không tra chìa vào ổ khóa của “ngôi nhà riêng”, là ảo.

Đánh “username”, “password” rồi nhấn “sign in”, cái cảm giác cũng run run như khi tra chìa vào ổ khóa căn phòng độc thân thuở nào, cũng khắc khoải hồi hộp và chộn rộn như mỗi lần mở cửa

căn phòng ngày trước, nhìn xem dưới sàn có một bức thư, mảnh giấy nào nhét qua khe cửa. Nhất là khi hàng chữ “inbox” nổi đậm lên.

Nhưng là thật đấy chứ!

Những cái tên không thật của những con người thật, những câu đùa, hay những tâm tình như ảo của những tâm trạng thật.

Có những lúc ảo và thật không có ranh giới, nhưng dù ảo hay thật thì quan trọng nhất vẫn là được sống thật bằng chính con người mình.

Trôi

Thì cần gì định ra cái nơi đích đến. Xin đừng hỏi, “về đâu”.

Và đã trôi thì biết đến bao giờ?

Cuộc sống quá lắm chương trình, quá nhiều thứ “kế hoạch hóa”, nào gia đình, sinh sản, công việc…

Thì bây giờ thả lỏng người, duỗi chân cẳng, nằm ngửa nhìn giời, bập bềnh mặt nước, cho nắng, sóng, gió… táp vào, và kệ nó, trôi đi đâu thì trôi.

Có thể là “lềnh phềnh” như một miếng bánh mì cũ cho cá nó rỉa. Hay được như cây lục bình thì phúc quá.

Cuộc đời là cuộc hành trình, nhưng chả lẽ lúc nào cũng phải có nơi đến. Ở cái điểm nào đó rồi, cuộc hành trình cần những ngả rẽ. Những ngả rẽ, những con đường ngang, nó gây cảm hứng khám phá, nó chứa đựng nhiều bất ngờ.

Phải nhắc lại cái câu rất cũ, cái sướng là trên đường đi, chứ không phải là nơi đến.

Năm ngoái đi Tây Bắc, có những ngả rẽ gặp thiên đường cảnh vật, nhưng nhiều khi lại thích những cái ngõ để gặp con người, những ngõ ngách của con người.

Và đôi khi, một công việc mới cũng như ngả rẽ. Vấn đề không phải là việc gì, mà là tâm thế để đối mặt với nó là như thế nào.

Cho nên chả phải gồng mình, cứ lỏng người mà trôi!

Nhà ven đường

Tết nhất hay mang đến cái cảm giác lẩn thẩn, cái nhớ nhung lung tung thích lục lọi hòm rương cũ ra xem, tìm thấy tấm hình một căn nhà, một mái nhà ven đường số 6 ngày khá rét sắp tết năm ấy. Những mái nhà ven đường thường phủ lên những số phận buồn, lẻ bóng. Như ở quê, một mái rạ đầu làng y như rằng một bà lão không chồng lụi hụi vào ra với cái quán vài ba chén nước, dăm quả chuối, mươi củ lạc…

Căn nhà ven đường này suốt ngày xe chạy phủ lên nó một lớp bụi dày, người phụ nữ làm nghề thợ may, sống với một đứa trai ba tuổi, nó chạy đâu ngoài ruộng sau nhà. Không phải quán nước, chỉ vì cái xe đạp treo cái làn nhựa mà muốn dừng chân…

Và y như rằng, thằng nhỏ không có bố. Bố nó ở đâu, đi làm xa hay là…

Thật không nên hỏi!

Spa chiều cuối năm

Em gái có khuôn mặt của một “geisha”, nhất là khi lồng vào cái khung cảnh đầy thâm cung thế này, đã là chiều 28 tết, cái không khí vắng lặng đến rợn người.

Em người Đà Lạt, có cái nét đầm đậm miền cao. Hỏi, bàn tay này ngày xưa biết làm gì, cái thời trước lúc xuống Sài Gòn ấy. Em bảo, chỉ biết trồng hoa, nhà có mảnh vườn nhỏ, chỉ trồng hoa chơi thôi chứ không bán. Chắc bàn tay kia trước đây mềm lắm, bàn tay chỉ biết trồng và hái hoa thôi.

Bây giờ thì rắn chắc quá, cả bắp vai nữa, to khỏe như một vận động viên thể hình. Sau tám năm làm việc, cái nghề đã biến đôi bàn tay mềm mại ấy thành một gọng kìm.

Cuộc đời đã biến biết bao nhiêu bàn tay nhổ mạ, hái chè, trồng dâu… thành những gọng kìm như thế!