Rờn rợn rừng chiều
Ngót hai giờ xe chạy thì lên đến đây, một điểm nào đó lưng chừng dải Trường Sơn mé phía đông có tên là Mương Đen thuộc huyện Kon Klong, tỉnh Kon Tum. Già nửa quãng đường đầy ổ trâu với cát bụi mịt mù vì đường hỏng đang sửa, anh taxi đã cảnh báo rồi nhưng cứ đi. Lên núi mà không đến với rừng thì biết làm gì!
“Rừng ơi, ta đã về đây”, một đoạn lời trong ca khúc từ hơn 50 năm trước văng vẳng trong lòng. “Bài ca người thợ rừng”(*) thời ấy ca cái gì ấy nhỉ? Hình như không phải ngợi ca cảnh đẹp của rừng mà là ca ngợi người thợ rừng, tinh thần lao động quật cường của người đi khai phá. Ừ nhỉ, “khai” và “phá” rừng đã manh nha tự thuở nào!
Chiều mọng hơi nước, mây vờn quanh. Con đường đất đỏ oằn lên với những vết xe hạng nặng. May mà nhờ có mây, tất cả đã mờ nhòe giấu đi phần nào sự xơ xác đã lộ diện từ khúc rừng đầu tiên mà nhờ nó đã nhẹ đi phần nào sự nhức mỏi của đoạn đường xóc tung người hơn tiếng đồng hồ vừa chạy qua.
Chiều hoang vắng quá. Rừng như vừa trải qua một trận bom trên dải Trường Sơn năm nào.
.
Tan nát.
Những tán cây xơ xác, những vạt rừng gãy đổ, những thân cây khúc gỗ nằm ngổn ngang như những xác chết.
Rừng im phăng phắc. Không một tiếng chim kêu.
Con chim thôi nhớ núi, con thú chả còn rừng mà trú ngụ. Và cả con người nữa, họ đang bị đẩy đi đâu?
Không phải do lâm tặc, hình như người ta đang “giải phóng rừng” để lấy mặt bằng xây dựng tiếp những dự án các “khu du lịch sinh thái”. Vì nhiều lắm xung quanh, các dự án dở dang do hết tiền, các dự án đã xong đang ế khách, những ngôi biệt thự dang dở hoang tàn. Một vài chỗ leo lét đèn kinh doanh thoi thóp thấy để biển “Xông hơi - Massage”.
Đến đây vì cái thác nước có tên Pa Sỹ loanh quanh tìm mãi mới thấy. Mái lá cổng khu du lịch có cờ xanh, cờ đỏ tung bay và một lỗ thủng trên mái có từ bao giờ như một dấu chấm sau chữ “mặc kệ”. Ở đây thì còn nguyên màu xanh, thứ màu xanh của một khu rừng tuyền cây non. Cái người ta bám vào là thác nước.
Thôi cũng may.
Khu du lịch chả có ai. “Ai” ở đây ý nói là khách. Chứ người thì vẫn có hai chú bán vé vào cổng. Vào bên trong thêm một người đàn bà đang lụi hụi nấu gì trong một cái quán lụp xụp. Ra là chỗ nấu ăn cho khách nào đặt trước, và có bán cà phê.
Nhâm nhi ly cà phê nhìn rừng non xanh lá, nhìn thác nước phía xa mà tai chỉ nghe tiếng nồi gì trên bếp lửa sôi lục bục. Hỏi nấu gì, chị ấy bảo “nấu cháo lợn rừng”. Ủa, có bán “cháo lợn rừng” hả? Không, thì ra là nấu cháo cho “lợn rừng sơ sinh” ăn. Lợn rừng mà nuôi ở nhà. Thế chắc phải “rừng” đời “F mấy” rồi. Đấy, người ta vẫn cứ phải nâng niu, trân trọng và quí hóa chữ “rừng” đến thế. Rừng còn đâu mà có chỗ cho lợn rừng trú ngụ. Cái món thịt “lợn rừng” trong nhà hàng đặc sản là thứ này.
.
Dù thế nào thì ở đây, hoàng hôn xuống thì rừng vẫn đẹp. Những bóng cây in hình dáng trên nền trời nhập nhoạng, ưng ửng hồng như một bàn tay với những ngón tay đầy ma mị.
Nhưng cứ thấy ứ lên một cảm giác rờn rợn trong lòng.
Chú thích:
[1] Tên một ca khúc của nhạc sĩ Phạm Tuyên.