Giai phố cổ *-Phở Nội Bài-
Giai phố cổ này, chính gốc nhá, gặp ở Lương Văn Can chiều 29 tết. Lúc đầu mình chú ý vì cái Peugeot 103 đời 1982, sau vì cái vẻ ngồ ngộ do sự giống nhau từ thần thái toát ra trên khuôn mặt, cái áo, và đặc biệt là sự “quấn quít”. Hỏi ra thì đúng là anh em ruột, ông gầy đằng sau là anh, bảy nhăm tuổi, ông em cầm lái, bảy ba. Khen cái xe thì chỉ cười hơi mỉm như một sự khẳng định “ôi xời, đương nhiên rồi”. Nhưng đến lúc khen cái vest thì lộ rõ vẻ sung sướng, hãnh diện lắm. “Hàng dạ lông xù từ thời Pháp đấy”. Hỏi lại “là bên Pháp gửi về ạ?”, tưởng giống như cái 103 kia. “Không, từ thời Pháp thuộc”, nghĩa là trước 1954 đấy. Thế mà hai ông còn giữ ngon lành và còn điệu lắm, không hề “đề mốt đê” tẹo nào.
Hai ông chồng “cựu giai phố cổ” chở nhau đi mua mì tươi về cho hai bà vợ ở nhà nấu mì vằn thắn. Vằn thắn nhà làm rồi, hành hẹ sẵn rồi, chỉ chờ túi mì hai ông lủng lẳng trên tay lái cho bữa chiều tất niên.
“Ancient Hanoian” - “Người Hà Nội cũ” có lúc chỉ hãnh diện bởi một cái vest xưa cũ vậy thôi. Và rất mở lòng, từ gia phả cho đến chuyện nấu một món ăn thế nào cho ngon, như món mì vằn thắn các bà vợ của các các ông sắp nấu chiều nay vậy.
29 tết Giáp Ngọ 2014
Phở Nội Bài
Xưa có câu “Phở Nội Bài, đài Hà Nội”, nhưng giờ không nói về “phở” nữa, “đài Hà Nội” thôi cũng miễn bàn, dù không định kiến gì và rất yêu Hà Nội nhưng bao giờ cũng cảm thấy cái không khí ở đây nó nặng nề chứ không dễ chịu như Tân Sơn Nhất. Nhất là về thần sắc, khẩu khí của nhân viên bàn check in của VNA khi xử lý vấn đề, ngay cả khi vấn đề đấy thuộc lỗi nhà tàu. Chả khác gì cái không khí ngồm ngộp trước trận bão sắp ập vào, nó khiến không to mồm không được.
Nếu không tính đến cái mụn nho nhỏ bên má phải thì đây là khuôn mặt dễ nhìn, da căng, “mỏng mày” nhưng có “hay hạt” hay không chưa kịp biết. Chỉ có điều thế này, cha con mua vé cùng một chuyến, tự dưng chả biết tại máy hay tại người, nó đẩy ông bố sang chuyến khác. “Nó” là ai thì không biết. Mua cùng chuyến VN 249, giờ bảo con vẫn 249, nhưng “chú không có tên”. Một lúc sau, “chú bay chuyến 253” cùng giờ. Ô hay, vậy là sao? “Bốn chín chưa qua, năm ba đã tới” là thế nào? Làm sao cho hai bố con đi một chuyến như vé đã mua chứ? “Cháu chả biết, chú sang quầy vé mà hỏi”, thản nhiên thế đấy.
Gái quầy vé ngồi không, nhận sự thắc mắc của khách gọi chỗ nọ chỗ kia một lúc rồi bảo: “Chú quay về bàn check in họ giải thích”. Lại ô hay, tao cần cái thứ tao mua chứ cần gì sự giải thích. Về lại quầy thủ tục, lại a lô, lằng nhằng một lúc thì cũng nhận lại được đúng thứ mình mua, bố con cùng một chuyến, gái bàn check in vớt vát: “Tại họ chả gọi nói gì cho cháu”.
Nhìn trai gái người của VNA đứa nào cũng bảnh, trẻ, thỉnh thoảng đèm đẹp. Nói cho công bằng cũng lễ phép, chỉ có điều sao cái sự lễ phép ấy nó cứ lành lạnh, như diễn viên, chứ chưa phải là thật sự ăn vào nề nếp, suy nghĩ, khí huyết trong người. Thỉnh thoảng có đứa nói “l” thành “n” hay ngược lại, thì cũng chả sao. Và nhiều giai gái nói giọng vùng miền, càng thích. Mình ghét tư tưởng kỳ thị, chả ưa gì cái giọng điệu của nhiều người cứ hay thở ra là “Hà Nội gốc”. Thế nào “gốc”, cái khái niệm “gốc” nó mù mờ, chả ai cân đo đong đếm được. Sống từ mấy đời thì có quyền bảo thế, bàn làm quái gì. Ông bố xưa cũng sinh ra ở làng, giai làng đấy sau thời gian ê a với thầy đồ làng thì lên thị xã học tiểu học, vào thành chung mới Nam Định thôi. Mãi lúc vào Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương mới được tới Bờ Hồ. Vậy là anh “nhà quê” đích thị rồi. Bà cụ tuy sinh ra ở Hà Nội thật, nhưng gốc cũng Hà Đông, thời đấy nhiều người thế chứ có phải ai cũng tinh hoa quý tộc nhiều đời thành thị cả. Chỉ là mỗi thời có gì để người ta tiếp thu hấp thụ mà thôi. Mà thấy thế hệ “nhập cư” thời ấy họ đâu có tệ. Thế thì thời nay phải hơn xưa chứ, cởi mở, văn minh hơn chứ?
Nghĩ cho cùng, viết thế này cũng là người ích kỷ, chả hay hớm gì. Chẳng qua cũng chỉ vì một chuyện rất cá nhân mà bật ra những vấn đề ngoài nó. Nhưng quả là bức xúc quá, chả biết có ai có lúc nào thấy như vậy?