Họa sĩ với sex và nude
Phát ghen lên với mấy bác họa sĩ già.
Vẫn nhớ dăm ba năm trước mình hay gặp họa sĩ Lưu Công Nhân lẫm chẫm chống ba toong nơi góc đường Phùng Khắc Khoan - Nguyễn Văn Thủ ở Sài Gòn vào mỗi 5 giờ sáng, bóng ông nhập nhoạng trong ánh sáng đèn đường. Khuôn mặt họa sĩ với mái tóc bạc trắng có vẻ đẹp sang trọng của một bá tước. Không rõ năm ấy ông bao nhiêu tuổi, nhưng yếu rồi. Bệnh parkinson hình như đang hành ông. Những bước chân của tuổi già và bệnh tật. Lâu nay nghe kể nhiều câu chuyện của ông với mẫu, mình trộm nghĩ chả biết bây giờ cụ thế nào, cứ thương cho một mãnh hổ qua thời oanh liệt.
Nhưng rồi ít lâu sau, lên Đà Lạt và lầu đầu tiên được đến nhà ông, thấy ông lại nhanh nhẹn, con mắt vẫn tinh anh, không được như một con sóc nhưng tinh thần ông, dáng dấp ông chả còn gì là cái vẻ lừ đừ trên đường Nguyễn Văn Thủ những sớm mai nào. Tra- nh ông vẽ, nhiều bức phớt qua nhưng với những bức nude, khuôn mặt ông như bừng lên một vầng sáng, thứ ánh sáng phát ra từ ngọn lửa nội tâm.
Hôm rồi được gặp lại Lưu Công Nhân qua những bức thư, là những bức thư ông viết tay gửi cho họa sĩ Bùi Quang Ngọc, nhiều trang giấy đã ố vàng, quăn nơi mép góc. Những bức thư từ hàng mấy chục năm, thời gian khó, thời ông đi vẽ xa, những lúc cô đơn, thời ông trăn trở về nghệ thuật, nỗi buồn và sự đam mê.
Định đến để xem họa sĩ Bùi Quang Ngọc vẽ nude mẫu thật, hóa ra lại bị cuốn hút bởi những bức thư của Lưu Công Nhân, trong đó ông luôn vẽ những ký họa ngẫu hứng, mà hầu hết là đàn bà khỏa thân, và bộ phận sinh dục nam nữ. Nó chẳng liên quan gì đến nội dung thư, đến những điều muốn nói, muốn chia sẻ với bạn, nó chỉ như một sự thích, một nỗi chết mê chết mệt. Những dòng chữ ngả nghiêng xiêu vẹo nhảy múa, đan chèn vào những khoảng trống còn lại của tờ giấy, đẩy cái hình người lên khiến người ta cồn cào, chả biết nên xem hay đọc. À, hình như có một cái hình minh họa có liên quan đến câu chữ trong thư, là ở một bức, ông viết: “Vẽ ở nước ta hiện nay như cái (hình vẽ đầu b.) vậy!!!”.
Bùi Quang Ngọc không có dáng vẻ của một bá tước, trừ cái nhà vườn của ông. Dáng vẻ ông đúng là một nghệ sĩ, có chút lão thực và sự tinh anh của nhà hiền triết. Nhỏ bé, gầy gò, đầu hói, tóc bạc, nhưng nhanh nhẹn như một con sóc. Cũng như Lưu Công Nhân, ông cho xem lướt những bức sơn dầu to, vẽ phong cảnh chợ búa, và những bức chân dung. Tranh nude không nhiều lắm, trong những bức đã vẽ, mẫu của ông mập, hình chắc, khỏe, mông to, có vẻ như ông thích vẻ phồn
thực. Nhưng hôm nay mẫu của ông là một cô bé người nhỏ nhắn, trẻ, vẻ mặt và nước da đồng ruộng vùng chiêm trũng. Nét khỏe khoắn lồ lộ, khiến ta dễ liên tưởng đến sự lục đục trong những đống rơm. Ông khen những đường cong, nhưng ông dành những lời ưu ái nhất là cho cái chùm mươn mướt, như một búi cỏ non gió thổi dựng ngược lên.
Ký họa “erotic” mới là những bức Bùi Quang Ngọc muốn và khiến khách dừng lại lâu mà chiêm ngưỡng. Ông nhiệt tình lục lọi, tìm và giở từng bức, từng bức. Có bức ông “tốc ký” ngay sau lúc làm tình, và ông nói, “đây chính là Bùi Quang Ngọc đêm tân hôn”. Ông say mê ca ngợi điều kỳ diệu của sex, những bức ký họa sống động và tràn cảm xúc. Cái thứ cảm xúc còn nóng hổi, còn ngồn ngộn…
Tranh “erotic” của Bùi Quang Ngọc là những thân người quằn quại trong đen trắng. Chỉ bằng những nét đơn giản, và gợi, ông tạo ra những tư thế mang một vẻ tạo hình đầy nhục cảm, nhưng đầy biểu cảm thẩm mỹ. Và dường như ông muốn đi
tới tận cùng bản thể, miêu tả sự khoái lạc tới tận cùng chi tiết, như là ông muốn “giải phẫu” chúng.
Có những bức như là một “festival” bởi sự tưng bừng, sự rộn rã của các cung bậc và sắc màu cảm xúc.
Ông đã có nhiều triển lãm, và đài truyền hình đã làm chương trình về ông, nhưng “erotic” - đề tài mà ông tâm đắc và háo hức được mang ra - thì chưa ai dám, chưa thỏa mãn cho ông.
Nhìn cái hình hài nhỏ bé, mái tóc còn lưa thưa bạc trắng của ông lụi hụi như đắm mình vào những bức tranh erotic, không thể nghĩ đấy là ông lão ngoài bảy mươi. Tuổi của ông chỉ là tuổi thời gian, còn tuổi tâm lý, sinh lý và sự mê đắm thì hình như ông không có tuổi.