Nơi hò hẹn
Ấy là một nền nhà hoang, anh tìm thấy trong một khu rừng phi lao, ba phía không còn gì, chỉ còn lại một bức tường trơ trọi bên phía biển như một mặt phẳng được gấp lên. Một vài vết loang lổ không rõ gốc tích, nhưng có một ô cửa sổ còn sót lại với cái khung mục nát tạo ra một bức tranh vì qua nó là nhìn thấy biển. Không có tiếng chim, càng không một tiếng chân người. Biển ì oạp cách vài chục mét.
Hì hục mãi, anh cũng đóng xong và đặt vào đấy, bên ô cửa, một cái bàn và hai cái ghế từ mấy thanh gỗ vụn vung vãi.
Hồi cuối năm ngoái, hình như anh có nợ một cuộc hẹn. Không, anh nợ người hay người nợ anh?
“Em bảo lưu cuộc hò hẹn này”, người nhắn thế. Cuộc bảo lưu đã đi qua hai mùa. Có cuộc bảo lưu đi qua gần cả đời người, nhưng anh không quên.
Họ thỏa thuận sẽ đến đấy nhưng “không cùng nhau”, nghĩa là không hẹn trước. Sẽ không bao giờ hẹn trước. Rất nhiều khi anh muốn gặp một người, nhưng không muốn hẹn. Cuộc gặp không hò hẹn là cuộc gặp “trời cho”.
Họ hẹn nhau, không xác định thời gian, với người chưa bao giờ gặp mặt.
Tất nhiên anh là người đến trước. Lần đầu với một chai ruợu vang, nhưng với hai ly thủy tinh kiểu “trà đá”. Lúc về, chai rượu vơi đi non nửa, một ly còn sạch nguyên.
Những mẩu vụn của một loại bánh ngọt còn vương lại khi anh đến lần thứ hai bảo với anh rằng, hôm qua nguời ở đây lúc mấy giờ. Chai rượu vơi đi một nửa của một nửa. Cái ly còn lại đã có vết môi.
Lần thứ ba.
Lần thứ tư.
Lần thứ n.
Họ chưa bao giờ gặp nhau. Chai rượu cạn, chai rượu đầy, mẩu bánh mì rơi vãi, đầu tàn thuốc cháy sém một góc bàn. Một nửa cây nến. (Nhưng chưa bao giờ có một cành hoa). Cái mức ngang của rượu còn lại trong chai ngày hôm trước khi ra về và cái mức ngang của lần trở lại, là dấu vết, là những cái gạch thời gian, là trạng thái tinh thần của mỗi người để lại. Họ đến, ngồi, đợi, ăn, uống, và bình thản nghe biển hát. Họ cũng mong, cũng buồn… nhưng không bao giờ thấy thất vọng. Những tình cảm ướt át là thừa. Một sự định hình là điều chưa thôi thúc lắm. Nhưng họ cần nhau, muốn có nhau ở trong một sự không có gì cả. Mỗi người đều có khoảng trống, nhưng nếu lấp đi thì còn gì nữa. Mỗi người đều cần một chỗ dựa, nhưng nếu có một chỗ dựa vào thì cuộc đời có lẽ còn ngả nghiêng hơn.
Bởi vậy nên họ vẫn đến, nhưng nhất quyết không bao giờ hò hẹn. Rồi có thể một ngày, nếu có sự ngẫu nhiên nào đó, nhưng thôi…
Bóng một người vẫn in trên vách. Rượu vẫn cứ vơi mỗi lần một nửa. Hai cái ly chưa một lần cụng, nhưng vệt môi trên mỗi cái cứ nhập nhằng mà lẫn vào nhau, vì cả hai chả ai biết lần trước người nào uống ly nào.