Chương 10 Ánh sáng trên trời cao
Đến tối, vào những thời khắc nhất định, tiếng la hét và đi lại nhộn nhịp của đám người trước và trong quán trọ ngừng hẳn; cũng lúc đó, tất cả con dân Israel đều đứng dậy, mặt nghiêm trang nhìn về phía Jerusalem, khoanh tay trước ngực mà cầu nguyện. Đó là giờ thứ chín thiêng liêng, khi người ta làm lễ hiến tế trong đền thờ ở Moriah, và Chúa Trời cũng được tin là có mặt ở đó. Khi bàn tay của những người nguyện cầu hạ xuống, sự nhộn nhịp lại tiếp diễn; tất cả ăn vội bánh mì hoặc dọn chỗ ngủ. Một lúc sau, tất cả đèn được tắt đi nhường chỗ cho sự im lặng và giấc ngủ.
.
Khoảng nửa đêm, một người trên mái nhà chợt kêu lên, “Trên trời có gì sáng thế kia? Dậy đi mọi người ơi, dậy đi mà nhìn này!”
Những người còn đang ngái ngủ ngồi dậy và ngẩng lên nhìn; rồi bỗng họ tỉnh hẳn vì kinh ngạc. Sự ồn ào lan xuống khoảng sân bên dưới, vào những sảnh vòm và chẳng bao lâu tất cả những người trú chân trong nhà, ngoài sân, và trong chuồng ngựa đã ùa ra hướng mắt lên trời.
Họ nhìn thấy gì? Một tia sáng chiếu từ trên cao, xa gấp bội vì sao gần nhất, chiếu nghiêng nghiêng xuống mặt đất, nguồn của nó là một điểm xa xăm, còn dưới mặt đất là khoảnh sáng rộng không biết bao nhiêu furlong(*); nó hòa nhập một cách dịu dàng với bóng tối của màn đêm, ở chính giữa là một vùng sáng đỏ. Tia sáng dường như chiếu cố định lên ngọn núi gần nhất nằm về phía Đông Nam thị trấn, tạo thành một vành đai nhàn nhạt bao quanh đỉnh núi. Trong ánh sáng ấy, những người ngồi trên mái quán trọ có thể nhìn thấy mặt nhau rõ mồn một, khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Tia sáng ấy bao lâu vẫn chẳng mờ đi và sự kinh ngạc bắt đầu biến thành sợ hãi, những kẻ nhát gan run rẩy; ai dũng cảm thì cũng chỉ dám nói thầm.
“Anh đã bao giờ thấy cái gì như thế chưa?” Một người hỏi.
“Dường như nó chiếu thẳng lên ngọn núi đằng kia. Tôi không biết nó là gì, mà cũng chưa bao giờ thấy cảnh nào như thế,” người kia đáp.
“Liệu có phải một ngôi sao đã vỡ tung và rơi xuống?” Một người khác lắp bắp.
“Khi sao rơi xuống thì cũng tắt ánh sáng chứ.”
“Tôi hiểu rồi!” Một người thốt lên đầy chắc chắn. “Những người chăn cừu đã nhìn thấy một con sư tử và đốt lửa lên để đuổi nó đi.”
Người ngồi cạnh anh thở dài một tiếng nhẹ nhõm, rồi nói, “Ừ, đúng đấy! Hôm nay lũ cừu ấy còn ăn cỏ dưới thung lũng.”
Một người khác xua tan sự yên tâm giả tạo đó.
“Không không! Dù có gom hết gỗ ở khắp các thung lũng trên đất Judah này mà đốt, lửa cũng không thể tỏa sáng lên cao và rực rỡ thế kia được.”
Sau đó trên mái nhà không ai dám nói gì nữa, và sự im lặng chỉ bị phá vỡ thêm một lần trong khi vẫn chẳng ai hiểu được mình đang nhìn thấy gì.
“Hỡi những người anh em!” Một người Do Thái với gương mặt phúc hậu nói, “cái chúng ta đang nhìn thấy chính là cái thang mà ông cha chúng ta là Jacob đã nhìn thấy trong giấc mơ của mình. Xin cảm tạ Thượng đế của tổ tiên chúng ta!”