← Quay lại trang sách

Chương III Bí thuật của Cleopatra

Khi những người đưa thư rời khỏi ngưỡng cửa dinh thự của Messala (lúc đó hãy còn là sáng sớm), Ben-Hur bước vào lều của Ilderim. Trước đó anh đã tắm dưới hồ và ăn sáng và lúc này xuất hiện với chiếc áo ngắn không tay và chân váy ngắn chỉ dài gần tới đầu gối.

.

Vị tộc trưởng ngồi trên chiếc pan chào đón anh.

“Xin chúc phúc cho anh, hỡi người con của Arrius,” ông nói với vẻ ngưỡng mộ, vì thực sự ông chưa bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp nam tính mạnh mẽ và sung mãn như vậy ở bất kì ai. “Xin chúc những điều tốt lành đến với anh. Những con ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tôi cũng đã sẵn sàng. Còn anh?”

“Để đáp lại, tôi cũng xin chúc ngài sẽ được hưởng phước lành. Xin cảm ơn sự tiếp đãi nồng nhiệt của ngài. Tôi đã sẵn sàng.”

Ilderim vỗ tay.

“Tôi sẽ cho người mang những con ngựa đến đây. Hãy ngồi xuống đã.”

“Chúng đã được thắng ách chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì xin hãy để tôi tự mình làm việc đó,” Ben-Hur nói. “Tôi cần phải làm quen với những con ngựa Arab đó trước. Tôi cần phải biết tên của từng con để có thể trò chuyện được với chúng; ngoài ra tôi cũng cần phải biết tính tình của chúng, bởi lẽ chúng cũng giống như con người: con nào có tính liều lĩnh thì nên la mắng, con nào có tính rụt rè thì nên tìm cách khen ngợi ngọt ngào. Xin hãy ra lệnh cho những người hầu mang dây cương tới đây.”

“Còn cỗ xe?” Vị tộc trưởng hỏi.

“Ngày hôm nay tôi sẽ không dùng đến cỗ xe, thay vào đó, nếu được xin hãy ra lệnh cho họ mang đến cho tôi một con ngựa thứ năm. Con ngựa ấy không được để đeo yên cương, và cũng phải chạy nhanh như những con còn lại.”

Điều này khơi dậy sự tò mò của Ilderim. Ông cho gọi người hầu tới ngay lập tức.

“Hãy mang đến đây dây cương cho bốn con ngựa,” ông nói, “dây cương cho bốn con ngựa và bộ dây hãm dành cho Sirius.”

Nói xong Ilderim đứng dậy.

“Sirius là tình yêu của tôi, cũng như tôi là người mà nó yêu quý nhất, hỡi người con của Arrius. Chúng tôi đã là bạn đồng hành trong suốt hai mươi năm – trong những căn lều, ngoài chiến trận, ở mọi nơi trên sa mạc. Tôi sẽ cho anh được gặp nó.”

Ông giở tấm rèm ngăn đôi căn lều lên để Ben-Hur bước qua. Những con ngựa cùng tiến tới chỗ anh. Một con có cái đầu nhỏ, đôi mắt sáng, cái cổ cong cong giống như cánh cung, bộ ngực mạnh mẽ phủ một lớp bờm dày nhưng mềm và mượt như mái tóc của một thiếu nữ. Nó kêu lên một tiếng trầm trầm tỏ vẻ vui mừng khi nhìn thấy anh.

“Ngựa yêu quý,” vị tộc trưởng nói, tay vỗ vỗ lên gò má màu nâu sẫm của nó. “Ngựa yêu quý, chào buổi sáng.” Rồi ông ngoảnh lại phía Ben-Hur và nói thêm, “Đây là Sirius, cha của bốn con ngựa còn đây là Mira, mẹ của chúng, đang ở nhà chờ chúng ta trở lại vì nó quý giá đến mức không thể mạo hiểm đưa tới những nơi có người quyền lực hơn tôi. Và tôi không tin...” – ông vừa cười vừa nói, “hỡi người con của Arrius, tôi tin rằng bộ lạc không thể chịu đựng được sự vắng mặt của nó. Nó chính là vinh quang của họ; họ tôn thờ nó; nếu nó phi nước đại ngang qua, họ sẽ bật cười mùng rỡ. Mười nghìn kỵ sĩ, những người con của sa mạc, ngày hôm nay sẽ hỏi, ‘Anh đã nghe tin gì về Mira chưa?’ Và người kia sẽ trả lời, ‘Vẫn ổn. Chúa mới nhân từ làm sao!’”

“Mira và Sirius(*) có phải tên của những vì sao không, thưa ngài tộc trưởng?” Ben-Hur hỏi trong khi bước tới chỗ bốn con ngựa và đưa tay ra.

“Tại sao lại không chứ?” Ilderim trả lời. “Anh đã bao giờ đi trên sa mạc trong đêm chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì hẳn anh chưa biết những vì sao ấy quan trọng đến thế nào với người Arab chúng tôi. Chúng tôi mượn tên của chúng để tỏ lòng biết ơn, và đặt cho những gì mình yêu quý nhất. Tất cả cha ông tôi đều có những Mira của riêng mình, cũng giống như tôi có Mira của tôi. Quả thực những con ngựa này cũng đáng quý không kém gì những vì sao đó. Anh có thể thấy đằng kia là Rigel, kia là Antares; con này là Altair, con ở gần anh nhất là Aldebaran vốn trẻ nhất trong đàn nhưng không hề kém cạnh – không hề! Khi phi ngược gió, nó có thể phóng nhanh đến nỗi gió gầm rít vào tai anh như Akaba; và nó cũng sẽ ngoan ngoãn đi bất kì đâu theo lệnh anh, hỡi người con của Arrius – phải, thề có vinh quang của Solomon! Nó sẵn sàng đưa anh tới tận miệng sư tử nếu anh dám đến đó.”

Bộ dây cương được mang ra. Ben-Hur tự tay đeo nó cho những con ngựa, sau đó lại tự tay dẫn chúng ra ngoài, đeo dây hãm.

“Đưa Sirius tới đây,” anh nói.

Một người Arab cũng không thể nhảy lên lưng con ngựa một cách thiện nghệ hơn.

“Và giờ thì đến bộ dây hãm.”

Người ta đưa bộ dây cho anh, sau đó cẩn trọng lui ra.

“Thưa ngài tộc trưởng,” anh nói, “Tôi đã sẵn sàng. Xin hãy cử một người dẫn đường cho tôi ra bãi tập, và vài người mang nước.”

Anh không gặp khó khăn gì khi xuất phát. Những con ngựa không hề tỏ ra sợ hãi. Giữa chúng và người điều khiển mới dường như đã có sự thấu hiểu lẫn nhau. Trong khi đó Ben-Hur bình thản thực hiện nhiệm vụ của mình với sự tự tin khiến những con ngựa cũng cảm thấy vững tâm. Mệnh lệnh của anh cũng giống hệt như khi thi đấu trên đường đua, ngoại trừ việc Ben-Hur ngồi trên lưng con Sirius thay vì đứng trên chiếc xe. Ilderim cảm thấy vô cùng phấn chấn. Ông liên tục vuốt râu, hài lòng mỉm cười và nói, “Đây rõ ràng không phải một người La Mã. Không, thề trên vinh quang của Chúa!” Ông đi bộ theo anh, theo sau ông là tất cả người dân trong bộ lạc – cả đàn ông, đàn bà và trẻ con ai nấy đều tỏ vẻ quan tâm nếu không cùng chia sẻ sự tin tưởng của ông.

Bãi tập là một cánh đồng rộng lớn rất phù hợp để tập luyện. Ben-Hur bắt tay vào việc ngay khi điều khiển cả bốn con ngựa ban đầu đi chậm thành những hàng song song, sau đó đi theo những vòng tròn lớn. Tiếp theo, anh cho chúng phi nước kiệu, rồi tới phi nước đại. Dần dần anh thu hẹp vòng tròn, có lúc lại đổi hướng đột ngột sang trái, sang phải, tiến về phía trước mà không giảm tốc. Một giờ trôi qua. Anh cho những con ngựa đi chậm lại rồi tiến đến trước mặt Ilderim.

“Công việc hôm nay chỉ có vậy, lúc này chúng cần được tập luyện,” anh nói. “Tôi xin chúc mừng ngài, thưa tộc trưởng Ilderim, vì được sở hữu những con ngựa tuyệt vời như vậy. Ngài nhìn thấy không?” Anh nói tiếp, nhảy xuống khỏi lưng con ngựa đang cưỡi và tiến tới chỗ những con ngựa đua, “hãy nhìn bộ lông nâu đỏ của chúng bóng mượt không tì vết; chúng vẫn thở nhẹ nhàng như khi mới bắt đầu. Tôi xin chúc mừng ngài, và tôi tin rằng…” anh nhìn thẳng vào mắt ông già “...chúng ta sẽ có được chiến thắng và...”

Anh dừng lại, mặt đỏ lên và cúi mình. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Balthasar đang đứng bên cạnh vị tộc trưởng, dựa mình vào cây gậy và ngoài ra còn hai người phụ nữ che mạng kín mít. Anh nhìn một trong hai người phụ nữ ấy lần nữa, tự nhủ với mình, tim đập rộn ràng, “Đây hẳn là cô gái Ai Cập!” Ilderim nói nốt câu của anh.

“Chúng ta sẽ có được chiến thắng và trả được mối thù!” Rồi ông nói lớn, “Tôi không e sợ, mà rất lấy làm vui mừng. Hỡi người con của Arrius, anh đúng là người mà tôi đang tìm kiếm. Hãy cố gắng duy trì và anh sẽ chẳng phải phàn nàn về sự hào phóng của một người Arab.”

“Xin cảm ơn ngài tộc trưởng,” Ben-Hur khiêm nhường đáp. “Xin hãy để những người hầu mang nước uống cho những con ngựa.”

Anh tự tay cho chúng uống nước.

Anh trở lại trên lưng Sirius, tiếp tục tập luyện với những con ngựa và điều khiển chúng đi từ chậm đến nhanh giống như lúc trước. Cuối cùng anh thúc những con ngựa phi hết tốc lực. Buổi luyện tập vì thế mà trở nên sôi nổi hẳn lên, xung quanh anh vang lên những tiếng vỗ tay tán thưởng tài điều khiển khéo léo của anh và sự ngưỡng mộ bốn con ngựa đua phi nhanh như gió dù là chạy thẳng hay vào cua. Trong chuyển động của chúng toát lên sự đoàn kết, sức mạnh, và cả sự sung sướng mà không hề thấy có sự mệt nhọc. Sự ngưỡng mộ ấy hoàn toàn không bị vẩn đục bởi sự thương hại, điều mà người ta vẫn dành cho những cánh én trong đêm.

Giữa lúc tập luyện, khi tất cả mọi cặp mắt đổ dồn vào Ben-Hur, Malluch xuất hiện và tiến đến chỗ vị tộc trưởng.

“Tôi có một thông điệp dành cho ngài, thưa ngài tộc trưởng,” anh nói, chờ đợi thời điểm thích hợp để thông báo, “một thông điệp từ ngài thương gia Simonides.”

“Simonides!” người Arab thốt lên. “Tốt lắm! Cầu mong Abaddon bắt hết những kẻ thù của ngài!”

“Ông ấy đã nhờ tôi trước tiên chúc ngài sẽ được hưởng phước lành của Chúa,” Malluch nói tiếp; “và rồi ông ấy trao cho tôi lá thư này với mong muốn ngài sẽ xem nó ngay khi nhận được.”

Ilderim vẫn đứng đó, bẻ dấu niêm phong, sau đó từ trong tấm vải lanh mịn ông lấy ra hai lá thư và đọc.

[Số 1]

Simonides gửi Ilderim.

Người bạn thân thiết của tôi!

Xin hãy nhớ rằng ngài có một vị thế vô cùng đặc biệt trong trái tim tôi.

Tiếp theo...

Một chàng trai trẻ với vẻ ngoài dễ ưa, tự gọi mình là con nuôi của Arrius, hẳn đã đến thái ấp của ngài.

Đó là một người rất thân thiết với tôi.

Cuộc đời anh ta là cả một câu chuyện li kì mà tôi sẽ kể cho ngài nếu ngài có thể đến đây vào ngày mai hoặc ngày kia, và từ đó tôi cũng muốn tham vấn ý kiến của ngài.

Trong khi đó, hãy đáp ứng mọi yêu cầu của anh ấy nếu chúng không làm tổn hại đến danh dự của ngài. Nếu cần phải bù khoản nào, tôi sẵn sàng chi trả.

Xin hãy giữ bí mật mối quan tâm đặc biệt của tôi với chàng trai trẻ này.

Hãy nhắc lại cho tôi những vị khách của ngài. Ông già Ai Cập, con gái ông, ngài tộc trưởng, và tất cả những người mà ngài muốn chọn đi cùng, tôi sẽ lo liệu tươm tất vào ngày diễn ra cuộc đấu. Tôi đã đặt sẵn chỗ ngồi ở đấu trường.

Xin chúc phúc cho ngài và cả gia đình.

Tôi có thể là ai khác nếu không phải người bạn thân thiết nhất của ngài?

SIMONIDES.”

[Số 2]

“Simonides gửi tộc trưởng Ilderim.

Người bạn của tôi!

Từ kinh nghiệm của mình, tôi xin thông báo với ngài một việc.

Một dấu hiệu mà tất cả những người giàu có không phải dân La Mã đều phải dè chừng – đó là sự xuất hiện của một quan chức cấp cao trong bộ máy chính quyền La Mã.

Quan nhiếp chính Maxentius sẽ đến vào ngày hôm nay.

Xin hãy cẩn trọng!

Tôi còn một lời khuyên nữa dành cho ngài.

Mọi âm mưu chống lại ngài hẳn sẽ được triều đình Herod tiếp tay. Đó là vì ngài đang nắm giữ một vùng rộng lớn trên lãnh thổ của họ.

Vì vậy hãy luôn cẩn thận.

Hãy cử những người thân tín nhất cắm chốt trên những con đường từ Antioch đi về phía Nam, ra lệnh cho họ lục soát tất cả những người mang thư đi ngang qua; nếu họ tìm thấy bất kì thư tín bí mật nào liên quan đến ngài, NGÀI PHẢI XEM CHO BẰNG ĐƯỢC.

Lẽ ra thư này phải được chuyển tới tay ngài từ ngày hôm qua, thế nhưng bây giờ hãy còn chưa muộn nếu ngài hành động ngay lập tức.

Nếu những người mang thư đã rời Antioch sáng nay, những người đưa tin của ngài nắm rõ những đường tắt hơn họ và có thể mang lệnh của ngài đến trước.

Đừng chần chừ.

Hãy đốt lá thư này sau khi đọc.

Người bạn thân thiết của ngài!

SIMONIDES.”

Ilderim đọc lại những lá thư một lượt, sau đó gói chúng trong tấm vài lanh và nhét nó vào đai lưng.

Những bài tập trên bãi trống vẫn tiếp diễn, nhưng dần kéo dài hơn cả thảy khoảng hai tiếng. Khi kết thúc, Ben-Hur cho bốn con ngựa đi chậm lại, tiến tới chỗ Ilderim.

“Thưa ngài tộc trưởng,” anh nói, “tôi xin phép đưa những con ngựa Arab này trở về lều của ngài để tiếp tục tập luyện vào buổi chiều.”

Ilderim đi bộ tới chỗ anh trong khi anh vẫn ngồi trên lưng con Sirius. Ông nói, “Tôi xin trao chúng vào tay anh, hỡi người con của Arrius, để anh có thể tùy ý sử dụng chúng cho tới khi hoàn thành cuộc đua. Những gì anh làm được với chúng trong hai tiếng đồng hồ còn vượt xa những gì mà tên người La Mã có thể làm được trong mấy tuần lễ, cầu mong chó sói gặm sạch những khúc xương của hắn đi. Chúng ta sẽ chiến thắng – thề có vinh quang của Chúa, chúng ta sẽ chiến thắng!”

Khi trở lại lều, Ben-Hur nán lại cùng với mấy con ngựa khi người ta chăm sóc cho chúng, sau đó anh đi tắm dưới hồ và dùng một cốc arrack với vị tộc trưởng khi ấy đang tỏ ra vô cùng hồ hởi. Anh lại mặc lên mình bộ y phục Do Thái và đi tản bộ với Malluch trong vườn cọ.

Hai người nói chuyện rất lâu, tuy không phải toàn những chuyện quan trọng. Tuy thế, trong cuộc trò chuyện của họ có một phần mà chúng ta không thể bỏ qua được. Ben-Hur nói với Malluch:

Anh nói, “tôi sẽ trao cho anh mệnh lệnh để mang hết những đồ đạc của tôi để ở quán trọ bên này sông cạnh cầu Seleucia tới đây. Hãy mang ngay tới đây vào ngày hôm nay, nếu có thể. Và Malluch trung thành, tôi mong rằng những gì tôi giao cho anh không phải quá nặng nhọc...”

Malluch nồng nhiệt nói rằng mình luôn luôn sẵn lòng phục vụ chủ nhân mà không quản ngại bất kì điều gì.

“Xin cảm ơn anh, Malluch,” Ben-Hur nói. “Tôi hoàn toàn tin tưởng anh, vì tôi luôn nhớ rằng chúng ta có cùng xuất thân từ một bộ tộc cổ xưa, và chúng ta có chung kẻ thù là bọn La Mã. Vậy thì trước tiên – vì anh là một người quen buôn bán, một điều mà tôi e rằng tộc trưởng Ilderim không thông thạo cho lắm...”

“Những người Arab ít khi thông thạo việc đó,” Malluch nghiêm trang nói.

“Không, tôi không hề có ý chối bỏ sự sắc sảo của họ đâu, Malluch. Tuy thế chúng ta vẫn cần phải luôn để mắt để họ. Để tránh mọi sai sót và cản trở liên quan đến cuộc đua, tôi chỉ có thể hoàn toàn yên tâm nếu anh có thể tới đấu trường và đảm bảo ông ấy đã tuân thủ hết mọi luật lệ thi đấu; và nếu anh có thể mang về đây một bản sao quy định thì tốt quá. Tôi muốn biết mình sẽ mặc màu gì, và đặc biệt là xuất phát ở vị trí số mấy. Nếu tôi xuất phát ngay cạnh Messala thì tốt quá, nhưng nếu không thì anh hãy cố gắng hết sức yêu cầu thay đổi để họ xếp tôi thi đấu cạnh tên người La Mã ấy. Anh có trí nhớ tốt chứ, Malluch?”

“Tôi cũng có lúc quên việc này việc kia, nhưng hỡi người con của Arrius, điều ấy không bao giờ có thể xảy ra khi tôi có cả sự giúp sức của trái tim như lần này.”

“Vậy thì tôi xin đánh liều nhờ vả anh một việc nữa. Ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy Messala tỏ ra rất tự mãn với chiếc xe của mình, và hắn có cớ để lấy làm tự hào vì ngay cả những chiếc xe đẹp nhất của Caesar cũng khó mà vượt qua nó được. Anh có thể kiếm cớ để tìm hiểu xem nó nặng hay nhẹ không? Tôi muốn biết chính xác khối lượng và kích thước của nó và Malluch, dù anh có thất bại trong tất cả mọi việc đi nữa, hãy cố gắng tìm hiểu bằng được khoảng cách giữa trục xe của hắn so với mặt đất. Anh hiểu chứ, Malluch? Tôi không muốn hắn có bất kì lợi thế nào khi thi đấu với tôi cả. Tôi không quan tâm đến sự hào nhoáng của hắn; nếu tôi có thể giành chiến thắng, điều ấy sẽ chỉ càng làm thất bại của hắn nhục nhã hơn, và thành công của tôi càng vang dội hơn. Tôi muốn có được mọi lợi thế quan trọng.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu!” Malluch nói. “Anh muốn đo từ giữa trục xe xuống tới đất.”

“Đúng đấy, và anh có thể yên tâm đây là nhiệm vụ cuối cùng mà tôi giao cho anh. Hãy cùng trở về lều thôi.”

Khi tới cửa căn lều, họ bắt gặp một người hầu đang đổ đầy leben(*) mới làm vào những cái chai hun khói, vậy là họ cùng dừng lại thưởng thức. Không lâu sau, Malluch lên đường trở về thành phố.

Trong khi họ đi dạo, một người đưa tin cưỡi trên con ngựa nhanh nhất đã được cử đi với những mệnh lệnh theo lời khuyên của Simonides. Đó là một người Arab, không mang theo mình lá thư nào.