← Quay lại trang sách

Chương IV Âm mưu của Messala

Ilderim trở về lều ngày hôm sau vào khoảng ba giờ. Khi ông xuống ngựa, một người mà ông nhận ra là thuộc bộ lạc mình tiến tới và nói, “Thưa tộc trưởng, tôi được giao nhiệm vụ trao cho ngài lá thư này với lời nhắn rằng ngài phải đọc nó ngay lập tức. Nếu ngài muốn gửi phúc đáp, tôi sẵn lòng đợi lệnh ngài.”

.

Lá thư khiến Ilderim phải để ý ngay. Dấu niêm phong đã bị vỡ. Trên phong bì có ghi, GỬI VALERIUS GRATUS Ở CAESAREA.

“Abaddon bắt hắn đi!” Vị tộc trưởng kêu lên khi mở lá thư viết bằng tiếng Latin ra.

Nếu lá thư ấy viết bằng tiếng Hy Lạp hoặc Arab thì ông đã đọc được rồi. Nhưng lúc này ông chỉ hiểu được mỗi chữ kí viết bằng những chữ cái La Mã thật đậm – MESSALA – và nó khiến mắt ông long lên.

“Chàng thanh niên Do Thái đâu?” Ông hỏi.

“Đang ở ngoài bãi tập với những con ngựa,” một người hầu trả lời.

Vị tộc trưởng bỏ lại lá thư vào phong bì, nhét nó vào đai lưng, rồi nhảy lên ngựa. Đúng lúc đó một người lạ mặt xuất hiện, có lẽ là đi từ hướng thành phố tới.

“Tôi đang cần tìm tộc trưởng Ilderim mà người ta vẫn gọi là Ilderim hào phóng,” người đó nói.

Ngôn ngữ và trang phục cho thấy đó là một người La Mã.

Dù không thể đọc tiếng Latin nhưng ông vẫn có thể nói được ngôn ngữ ấy; thế nên ông già Arab kiêu hãnh đáp lại, “Tôi chính là tộc trưởng Ilderim.”

Đôi mắt của người đàn ông cụp xuống rồi người ấy nhìn lên và nói với vẻ bình thản giả tạo, “Tôi được tin ngài đang tìm kiếm một người điều khiển xe đua.”

Môi Ilderim cong lên khinh bỉ dưới hàng ria trắng.

“Mời anh đi cho,” ông nói. “Tôi đã tìm được người lái xe rồi.”

Ông quay ngựa ra đi, nhưng người ấy lại nói.

“Thưa tộc trưởng, tôi là một người rất yêu ngựa, và người ta nói rằng ngài có những con ngựa đẹp nhất thế gian.”

Câu nói ấy khiến ông già hài lòng; ông ghìm cương như thể sắp nhượng bộ lời khen ngợi đó, nhưng cuối cùng đáp, “Không phải hôm nay, không phải hôm nay; tôi sẽ cho anh xem những con ngựa đó vào lúc khác. Giờ tôi đang rất bận.”

Ông cưỡi ngựa ra bãi tập, trong khi người lạ mặt kia vừa mỉm cười vừa trở về thành phố. Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.

Từ đó đến khi cuộc đua diễn ra, hôm nào cũng có một người – đôi khi là hai đến ba người – tới gặp vị tộc trưởng ở vườn cọ để xin được trở thành tay đua của ông.

Nhờ thế Messala theo dõi nhất cử nhất động của Ben-Hur.