← Quay lại trang sách

Chương VI Ben-Hur huấn luyện bốn con ngựa

Lá thư bất ngờ này đã làm sáng tỏ nhiều điều mà Ben-Hur quan tâm. Nó giống như lời thú nhận của Messala rằng hắn đã nhúng tay vào việc làm ly tán gia đình anh với ý đồ chết chóc; hắn đã góp phần đặt ra kế hoạch để thực hiện mục đích của mình; hắn đã nhận được một phần tài sản tịch thu của gia đình anh, và lúc này vẫn đang thoải mái chơi bời bằng phần của mình, hắn sợ hãi sự xuất hiện bất ngờ của người mà hắn gọi là kẻ thủ ác và coi anh là mối đe dọa. Hắn đang tính toán những kế hoạch tiếp theo để bảo đảm vị thế của mình và sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà kẻ đồng lõa với hắn ở Caesarea đề xuất.

.

Và giờ, khi lá thư đã rơi vào tay của chính người được đề cập đến, nó giống như một lời cảnh báo về những nguy hiểm sắp tới, cũng như lời thú nhận tội lỗi của Messala. Vậy nên, khi Ilderim rời khỏi căn lều, Ben-Hur có nhiều điều cần phải nghĩ đến và chúng đòi hỏi anh phải hành động thật nhanh chóng. Những kẻ thù của anh khôn khéo và quyền lực hơn bất kì ai ở phương Đông này. Nếu chúng sợ hãi anh, anh thậm chí còn có nhiều lí do hơn để e sợ chúng. Anh cố gắng hết sức để suy nghĩ một cách tỉnh táo về tình hình hiện tại.

Nhưng mọi cố gắng của anh đều vô ích, cảm xúc liên tục lấn át tâm trí anh.

Anh cảm thấy có phần hài lòng khi được biết rằng mẹ bảo em gái mình vẫn còn sống; dù cơ sở cho niềm tin của anh chỉ là từ những lời nói vu vơ trong lá thư. Cuối cùng, anh biết chắc có một người có thể cho anh biết họ đang ở đâu, và sự sung sướng hiện tại khiến anh cảm thấy như mình đã đã sắp khám phá ra được điều ấy. Tất cả những điều trên đây chỉ là nguyên nhân dẫn đến những cảm xúc của anh; thế nhưng, trong thâm tâm anh lại có một niềm tin có phần là mê tín rằng Chúa sắp tạo ra những điều kỳ diệu dành cho anh, và khi đó, đức tin khuyên nhủ anh hãy bình tĩnh.

Thỉnh thoảng, khi nghĩ về những lời của Ilderim, anh lại băn khoăn không hiểu người Arab ấy đã biết được thông tin về mình từ nơi nào. Chắc chắn là không phải từ Malluch; mà cũng không phải từ Simonides, người chắc chắn sẽ im lặng vì quyền lợi cá nhân. Không lẽ Messala lại là người tiết lộ cho Ilderim biết hay sao? Không, không thể nào: với hắn, sẽ là rất nguy hiểm nếu thông tin này bị lộ ra. Mọi phỏng đoán của anh đều đi vào ngõ cụt; tuy thế, mặc dù không tài nào tìm ra câu trả lời Ben-Hur lại cảm thấy được an ủi với ý nghĩ, dù người nào biết được điều này đi chăng nữa, chắc chắn đó là một người có thiện ý, và vì thế, sẽ xuất hiện vào thời điểm thích hợp. Anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi ít lâu nữa. Có lẽ vị tộc trưởng đã đi vào thành phố hôm nay chính là để gặp con người cao quý đó; và có lẽ lá thư báo hiệu anh sắp được biết rõ mọi chuyện.

Dĩ nhiên, anh sẵn lòng chờ đợi nếu anh có thể biết chắc Tirzah và mẹ anh đang chờ đợi anh trong hoàn cảnh cho phép họ có quyền hy vọng giống như anh vậy. Nói cách khác, anh sẵn sàng kiên nhẫn nếu lương tâm không làm anh đau nhói khi tự vấn về họ.

Để thoát khỏi những ý nghĩ đó, anh đi lang thang trong vườn Cọ, thỉnh thoảng dừng lại bên những người làm vườn bận rộn – thế nhưng không quá bận đến mức không mời anh ăn những quả chà là và trò chuyện với anh nổi. Sau đó, anh đi đến dưới những tán cây lớn, ngắm nhìn những con chim đang làm tổ, lắng nghe những con ong đang bay quanh những quả dâu chín mọng hứa hẹn sẽ mang lại thứ mật ngọt ngào nhất, đong đầy không gian tràn ngập màu xanh và vàng với tiếng đập cánh của chúng vang lên như âm nhạc.

Tuy thế, anh nán lại bên cái hồ lâu nhất. Anh không thể nhìn lên mặt nước gợn sóng sinh động như đang sống mà không nghĩ đến cô gái Ai Cập tuyệt đẹp, chuyến du ngoạn trên thuyền cùng cô suốt đêm, những bài hát và những câu chuyện của cô làm anh thấy vui vẻ. Anh không thể quên đi khí chất thu hút của cô, tiếng cười vui vẻ của cô, sự quan tâm của cô dành cho anh, hơi ấm của bàn tay cô trong tay anh đặt trên bánh lái của con thuyền. Từ đó, ý nghĩ của anh chuyển sang Balthasar và những sự kiện anh được chứng kiến kỳ lạ đến nỗi mọi quy tắc của tự nhiên không thể giải thích nổi; và từ Balthasar đến vua của người Do Thái, người mà ông đã luôn kiên nhẫn chờ đợi với lòng thành kính thiêng liêng, mối liên kết thậm chí còn gần gũi hơn nữa. Tâm trí anh dừng lại ở đó, vì nó đã tìm thấy trong sự bí ẩn bao quanh con người này tất cả những câu trả lời mà anh đang tìm kiếm. Bởi lẽ, trên đời không có gì dễ dàng hơn là phủ nhận một quan điểm đi ngược lại với những mong ước của mình, anh đã gạt bỏ định nghĩa mà Balthasar đã đưa ra về vương quốc mà vị vua sẽ dựng lên. Một vương quốc của linh hồn, nếu không phải là điều đi ngược lại hoàn toàn với đức tin Sadducee của anh, thì với anh nó cũng chỉ là một khái niệm trừu tượng, xuất phát từ những tầng sâu của sự sùng kính mơ màng. Trái lại, vương quốc Judea thì lại vô cùng dễ hiểu, trong quá khứ hay trong tương lai. Sự kiêu hãnh trong anh dường như dễ dàng chấp nhận ý nghĩ về một vương quốc mới rộng lớn hơn, giàu quyền lực hơn và tráng lệ hơn nhiều so với cũ. Một vị vua thông thái và sáng suốt hơn cả Solomon – một vị vua mới mà anh có thể vừa xả thân phụng sự, đồng thời trả thù sự gia đình. Trong tâm trạng đó, anh trở lại căn lều chính.

Sau khi dùng bữa trưa, Ilderim vẫn chưa trở về, Ben-Hur sai người đẩy chiếc xe ngựa ra ngoài ánh nắng để kiểm tra. Không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi sự tỉ mỉ của anh khi xem xét chiếc xe. Không một bộ phận nào bị bỏ qua. Với sự hài lòng mà chúng ta sẽ hiểu rõ hơn sau này, anh nhận thấy chiếc xe được chế tạo theo kiểu Hy Lạp, vượt trội hơn so với kiểu La Mã trên nhiều khía cạnh. Khoảng cách giữa hai bánh xe lớn hơn, chiếc xe chạy sát mặt đất hơn và đồng thời cũng vững vàng hơn, trong khi nhược điểm về khối lượng có thể được bù đắp bằng sự dẻo dai của những con ngựa giống Arab của anh. Nói tóm lại, những người làm xe ngựa ở Rome chế tạo ra những chiếc xe hoàn toàn dành riêng cho những cuộc đua, hi sinh sự an toàn để đổi lấy vẻ đẹp, sự chắc chắn để đổi lấy sự thanh nhã; trong khi đó, chiếc xe ngựa của Achilles và “vua của loài người” lại được thiết kế dành cho chiến trận và vượt qua mọi thử thách ghê gớm nhất của nó, loại xe này luôn được đánh giá cao bởi những người đã từng gặp gỡ và thi đấu để giành vinh quang trong các cuộc đua Isthmia và Olympic.

Tiếp theo, anh dẫn con ngựa ra, thắng chúng vào xe, dẫn ra sân tập luyện và sau đó suốt hàng giờ liền, anh luyện cho chúng cách di chuyển dưới cái ách. Khi trở về vào buổi tối, anh đã cảm thấy phấn chấn hơn hẳn về quyết định sẽ trì hoãn mọi kế hoạch liên quan tới Messala, cho tới khi hoàn thành cuộc đua. Anh không thể từ bỏ thú vui được gặp lại địch thủ của mình trước con mắt của cả phương Đông; những đối thủ khác trong cuộc đua thậm chí còn không xuất hiện trong ý nghĩ của anh. Trong anh chỉ còn sự tự tin không gì lay chuyển nổi; không còn chút hồ nghi nào về kỹ năng của bản thân mình, và anh coi bốn con ngựa như những đồng đội của mình trong cuộc đua đầy vinh quang.

“Hãy để mặc hắn lo nghĩ, hãy để mặc hắn lo nghĩ! Ha, Antares – Aldebaran! Có phải vậy không hỡi Rigel chân thật? Và cả con nữa, Altair vua của giống ngựa đua, chẳng phải chính hắn mới phải sợ hãi chúng ta hay sao? Ha, ha! Tốt lắm!”

Cứ như vậy, anh đi từ chỗ con ngựa này sang con ngựa kia, nói chuyện với chúng, không phải với tư cách người chủ, mà như người anh lớn trong gia đình.

Khi đêm xuống, Ben-Hur ngồi bên cửa lều chờ đợi Ilderim, khi ấy vẫn chưa trở về từ thành phố. Anh không sốt ruột lo lắng hay hoài nghi. Ít nhất, chắc chắn anh sẽ được nghe tin về vị tộc trưởng. Quả thực, dù là nhờ sự hài lòng với buổi tập luyện của bốn con ngựa, được tắm nước mát sau khi sau khi tập luyện, hay dùng bữa tối vô cùng ngon miệng hoặc là nhờ một phản ứng tự nhiên luôn luôn theo sau giai đoạn buồn bã, lúc này chàng trai trẻ lại cảm thấy rất thoải mái, gần như vui sướng. Anh cảm thấy dường như Thần May mắn không còn ngược đãi mình nữa. Cuối cùng anh nghe thấy tiếng vó ngựa chạy rầm rập tới gần, và Malluch xuất hiện.

“Hỡi người con của Arrius,” anh vui vẻ nói sau khi cúi chào, “Tôi xin chào anh thay mặt tộc trưởng Ilderim, người có lời mời anh tới thành phố này. Ông đang chờ đợi anh.”

Ben-Hur không hỏi lại câu nào, mà bước vào chuồng nơi những con ngựa đang ăn cỏ. Aldebaran tiến tới chỗ anh như thể tỏ ý muốn giúp sức, anh trìu mến chơi đùa với nó nhưng sau đó bỏ đi, chọn con ngựa khác. Anh không thể chọn một trong bốn con ngựa này, chúng phải được dành riêng cho cuộc đua. Không bao lâu sau, hai người đã lên đường, phi nước đại trong im lặng.

Dưới gầm cầu Seleucia, họ đi phà, băng qua dòng sông, sau đó cưỡi ngựa dọc theo mạn phải, lên một chuyến phà khác và đi vào thành phố từ phía tây. Con đường vòng này vốn dài hơn bình thường, nhưng Ben-Hur chấp nhận và coi nó như một biện pháp đề phòng.

Họ cưỡi ngựa tới bến tàu của Simonides. Malluch dừng cương, đi đến trước nhà kho lớn nằm bên dưới cái cầu.

“Chúng ta đến nơi rồi,” anh nói. “Xuống ngựa thôi.”

Ben-Hur nhận ra ngay căn nhà.

“Vị tộc trưởng đang ở đâu?” Anh hỏi.

“Hãy đi theo tôi. Tôi sẽ chỉ cho anh thấy.”

Khi một người hầu nhận lại những con ngựa, và gần như trước khi anh kịp định thần, Ben-Hur một lần nữa đứng trước cửa ngôi nhà nhỏ nằm trên nóc nhà kho lớn, lắng nghe lời đáp từ phía sau cánh cửa – “Nhân danh Chúa, xin mời vào.”