← Quay lại trang sách

Chương IX Esther và Ben-Hur

Tối hôm sau, vào khoảng bốn giờ, Ben-Hur đứng trên sân thượng của nhà kho lớn với Esther. Dưới bến tàu vẫn còn rất nhộn nhịp người qua kẻ lại mang theo những kiện hàng, những tiếng xôn xao vang lên không ngớt, những bóng người cúi xuống nâng những thùng hàng nặng nề trong ánh đuốc nhìn cứ như những vị thần đèn trong các câu chuyện cổ phương Đông. Họ đang sửa soạn để một chiến thuyền ra khơi ngay lập tức. Simonides vẫn chưa xuất hiện từ văn phòng, nơi mà vào giờ phút cuối cùng ông sẽ trao cho thuyền trưởng con tàu những hướng dẫn để đi thẳng tới Ostia, cảng biển La Mã, và sau khi cho một hành khách cập bến ở đó nó sẽ đi tiếp chậm rãi hơn tới Valentia bên bờ biển Tây Ban Nha.

.

Hành khách duy nhất trên chuyến tàu này chính là người được giao nhiệm vụ bán dinh thự và đất đai của viên nhị pháp quan Arrius. Khi những sợi dây buộc con tàu được tháo ra và nó lướt ra khơi để bắt đầu hành trình của mình, Ben-Hur sẽ được coi như chính thức bắt đầu tham gia vào kế hoạch bàn bạc đêm hôm trước, không thể nào rút lui được nữa. Nếu anh thực sự muốn rút lại thỏa thuận với Ilderim, người ta vẫn cho anh một khoảng thời gian ngắn để suy nghĩ và thông báo lại. Anh là chủ nhân của tất cả, và chỉ cần nói một lời là ý muốn của anh sẽ được thực hiện.

Đó có thể chính là ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh lúc ấy. Anh đứng đó, hai tay khoanh lại, nhìn những người lao động bên dưới và tự vấn bản thân. Là một người trẻ tuổi, điển trai, giàu có, vừa mới từ biệt giới quý tộc La Mã để đến đây, anh có cớ để rút lui, không tham gia vào những kế hoạch và tham vọng đầy nguy hiểm ngoài vòng pháp luật. Chúng ta thậm chí có thể tưởng tượng ra sự giằng xé trong tâm trí anh; cảm giác vô vọng khi nghĩ về cuộc chiến chống lại Caesar; sự mơ hồ bao quanh mọi thứ liên quan tói Nhà Vua cùng sự xuất hiện của Người; cuộc sống thoải mái với địa vị cao mà anh có được một cách dễ dàng như mua đồ ngoài chợ; và hơn hết là cảm giác về một mái nhà mới với những người bạn mới để khiến anh cảm thấy dễ chịu. Chỉ những người đã lang thang bao năm tháng ở nơi hoang vu cô độc mới có thể hiểu được yếu tố cuối cùng này cám dỗ đến mức nào.

Hơn thế nữa, thế giới xảo quyệt này luôn biết cách thì thầm vào tai những kẻ yếu đuối: Hãy dừng lại mà nghỉ ngơi; hãy luôn nhìn vào mặt tốt đẹp của cuộc sống. Và ngay lúc này đây, cô gái trước mặt Ben-Hur dường như đang tiếp tay cho chính những ý đồ đó.

“Cô đã bao giờ tới Rome chưa?” anh hỏi.

“Chưa,” Esther đáp.

“Cô có muốn tới đó không?”

“Có lẽ là không.”

“Tại sao?”

“Tôi thấy sợ Rome,” cô đáp lại, giọng hơi run run.

Anh cúi xuống nhìn cô, vì đứng bên cạnh anh, cô nhỏ bé cứ như một đứa trẻ. Trong ánh sáng lờ mờ, anh không thể thấy rõ gương mặt cô; thậm chí cả đường nét khuôn mặt cũng chìm trong bóng tối. Nhưng một lần nữa cô khiến anh nhớ về Tirzah. Một cảm giác trìu mến khó tả chiếm lấy anh – anh thấy mình như đang đứng trên sân thượng cùng với người em gái đã mất tích của mình vào cái ngày định mệnh mà viên gạch tai ác đã rơi xuống đầu Gratus. Tội nghiệp Tirzah! Giờ cô đang ở đâu? Những cảm xúc ấy dường như cũng ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của anh đối với Esther. Dù không phải em gái anh, anh cũng không thể coi cô như người hầu kẻ hạ; và thực tế vị thế tôi đòi của cô chỉ khiến anh càng cư xử nhẹ nhàng hơn với cô mà thôi.

“Tôi không dám nghĩ về Rome nữa,” cô nói tiếp khi đã lấy lại được bình tĩnh bằng chất giọng dịu dàng đầy nữ tính. “Tôi không thể nghĩ về Rome như là một thành phố với những cung điện và đền thờ cùng biết bao người dân. Với tôi nó là một con quái vật đã nuốt chửng cả vùng đất xinh đẹp nhất trên thế gian, nằm đó quyến rũ con người đi vào chỗ chết – một con quái vật mà ta không tài nào chống lại nổi – một con thú dữ tham lam khát máu. Tại sao...”

Cô nghẹn ngào cúi nhìn xuống.

“Hãy nói tiếp đi,” Ben-Hur động viên cô.

Cô nhích lại gần anh, nhìn lên gương mặt anh và nói, “Tại sao anh phải biến Rome trở thành kẻ thù của mình? Tại sao không giảng hòa với nó để tâm trí được nghỉ ngơi? Anh đã vượt qua nhiều thử thách, thoát khỏi những cảm bẫy chết người của kẻ thù. Nỗi đau buồn đã chiếm trọn tuổi thanh xuân của anh; chẳng lẽ anh định cho đi nốt những tháng ngày còn lại của mình hay sao?”

Gương mặt dịu dàng dưới đôi mắt anh dường như càng tiến lại gần hơn và tái đi, trong khi cô tiếp tục van nài. Anh cúi xuống hỏi nhỏ, “Cô muốn tôi phải làm gì đây, Esther?”

Cô ngập ngừng một thoáng, rồi hỏi lại, “Dinh thự gần thành Rome có phải là nơi ở của anh?”

“Phải.”

“Nó có đẹp không?”

“Nó thực sự rất tráng lệ – một cung điện nằm giữa những khu vườn và những lối đi trải vỏ sò; những vòi phun nước được xây dựng cả bên trong lẫn bên ngoài; những bức tượng nằm trong bóng râm; những ngọn đồi phủ đầy dây nho, cao đến nỗi đứng trên đó ta có thể nhìn thấy cả đỉnh Neapolis và Vesuvius, trong khi mặt biển trải rộng xanh thẳm lốm đốm những cánh buồm không nghỉ. Caesar cũng có một dinh thự ở gần đó, nhưng ở Rome người ta vẫn nói dinh thự của Arrius mới là đẹp nhất.”

“Vậy cuộc sống ở đó có yên bình không?”

“Không một ngày hè, không một đêm trăng ở bất cứ đâu có thể yên bình hơn, ngoại trừ những hôm có khách khứa tới. Giờ khi người chủ cũ của nó đã ra đi mãi mãi còn tôi thì đang ở đây, sẽ chẳng còn gì phá vỡ sự im lặng nơi đó nữa – không còn gì ngoại trừ tiếng thì thầm của những người hầu, tiếng hót của những chú chim hạnh phúc, hay tiếng những dòng suối róc rách. Cảnh vật ngày hôm sau lại giống hệt như hôm trước ngoại trừ những bông hoa già cỗi tàn lụi và rụng xuống, để những nụ hoa mới tung cánh, trong khi những áng mây bay ngang qua thỉnh thoảng che khuất ánh mặt trời. Esther ạ, cuộc sống ở đó quá yên bình đối với tôi. Nó khiến tôi sốt ruột vì cảm giác thường trực rằng tôi, một người đang có quá nhiều việc cần làm, lại đang lãng phí thời gian trong sự nhàn rỗi, trói buộc mình trong gông cùm lụa là, để rồi chẳng bao lâu sau cuộc đời tôi sẽ chấm dứt một cách vô ích.”

Cô nhìn ra phía dòng sông.

“Tại sao cô lại hỏi thế?” Anh hỏi.

“Thưa chủ nhân...”

“Không, không, Esther, đừng gọi tôi như vậy. Hãy gọi tôi như một người bạn, hay một người anh trai nếu cô muốn; tôi không bao giờ là chủ nhân của cô cả. Hãy gọi tôi như anh trai nhé.”

Anh không thể nhìn thấy gương mặt cô ửng đỏ vì hạnh phúc, và tia sáng từ đôi mắt cô thì mất hút trong khoảng tối trên con sông.

“Em không thể hiểu nổi,” cô nói, “bản chất nào trong con người khiến anh ưa thích cuộc sống mà mình sắp dấn thân vào – một cuộc sống...”

“Một cuộc sống đầy bạo lực, và thậm chí cả máu nữa,” anh nói nốt.

“Phải,” cô nói thêm, “tại sao có người lại ưa thích lối sống đó hơn là cuộc sống êm đềm trong dinh thự tuyệt đẹp ấy.”

“Esther, em nhầm rồi. Anh chẳng có sự lựa chọn nào. Than ôi! Bọn La Mã đâu phải là những con người cao thượng? Anh phải dấn thân vì hoàn cảnh bắt buộc mà thôi. Ở lại đây đồng nghĩa với cái chết chắc chắn, và nếu anh đi về nơi đó, cuộc đời anh cũng sẽ chấm dứt theo cách tương tự – một chén thuốc độc, một nhát kiếm của kẻ ám sát, bản án của một quan tòa bị mua chuộc. Messala và Gratus đã được giàu sang nhờ tài sản của cha anh, và giờ với chúng giữ được khối tài sản ấy còn quan trọng hơn là chiếm lấy nó trước kia. Rõ ràng không thể có thỏa thuận hòa bình nào với chúng vì như thế tức là gián tiếp thú tội. Và rồi... rồi... Ôi, Esther, nếu có thể mua chuộc được chúng đi chăng nữa, anh cũng không tin mình sẽ làm thế. Anh không tin rằng hòa bình là một lựa chọn dành cho mình; không, thậm chí ngay cả trong bóng râm mát mẻ và bầu không khí tràn ngập hương thơm trên khoảnh sân cẩm thạch ở tòa dinh thự cũ – bất kể ở đó có người nào chia sẻ gánh nặng với anh và người ấy có kiên nhẫn yêu thương anh đến thế nào. Anh không thể cảm thấy bình yên khi mẹ và em gái vẫn đang mất tích, vì anh phải luôn cố gắng tìm kiếm họ. Nếu quả thực một ngày anh tìm được họ, và họ đã phải chịu biết bao đau thương, kẻ tàn ác đã gây nên điều đó không đáng bị trừng phạt hay sao? Nếu họ đã bị giết chết, chẳng lẽ ta có thể để kẻ sát nhân vẫn nhởn nhơ hay sao? Ôi, anh không tài nào ngủ được vì luôn bị những giấc mơ ám ảnh! Thậm chí cả tình yêu thiêng liêng nhất cũng không thể cám dỗ anh ngơi nghỉ trong khi lương tâm cắn rứt.”

“Mọi chuyện tồi tệ đến thế hay sao?” Cô hỏi, giọng run lên vì xúc động. “Chúng ta không thể làm gì khác hay sao?”

Ben-Hur nắm lấy tay cô.

“Em quan tâm đến anh nhiều lắm đúng không?”

“Vâng,” cô đáp.

Bàn tay ấm áp nhỏ nhắn của cô như nằm lọt thỏm trong đôi tay anh. Anh cảm thấy nó run lên. Rồi cô gái người Ai Cập bỗng xuất hiện trở lại trong tâm trí anh. Đối lập hẳn với cô gái nhỏ bé này là cô gái Ai Cập với thân hình dong dỏng cao, lối nói chuyện táo bạo, những lời khen ngợi khôn khéo, sự nhanh nhạy khi đối đáp, vẻ đẹp hoàn mỹ và phong thái quyến rũ không thể cưỡng lại. Anh đưa bàn tay cô áp vào môi mình rồi buông ra.

“Em sẽ là một Tirzah đối với anh chứ, Esther?”

“Tirzah là ai vậy?”

“Người em gái mà bọn La Mã đã cướp đi của anh, người mà chừng nào chưa tìm thấy thì anh không thể có một phút giây hạnh phúc.”

Bỗng một tia sáng chiếu lên sân thượng, rọi thẳng vào hai người. Nhìn xung quanh, họ thấy một người hầu đẩy cỗ xe lăn của Simonides ra khỏi cửa. Họ cùng đi tới chỗ vị thương gia và trò chuyện cùng ông.

Những sợi dây buộc con tàu được tháo ra, và nó xoay một vòng trong ánh đuốc và tiếng hò reo của những thủy thủ, vội vã lướt ra biển khơi. Từ đây, Ben-Hur sẽ toàn tâm toàn ý phụng sự NHÀ VUA SẮP XUẤT HIỆN.