Quyển VII - Chương I Thành Jerusalem đổ tới gặp nhà tiên tri
“Khi tỉnh giấc, tôi nhìn thấy nàng ở đó
Nhìn ra biển mơ màng trong gió bụi,
Một nàng tiên cá trẻ trung và phóng khoáng,
Với đôi vòng tay đan bằng rong biển đỏ,
Một chuỗi vòng trong suốt màu hổ phách
Làm bằng rong đỏ rực rỡ trên tóc nàng.”
THOMAS BAILEY ALDRICH.
.
CHƯƠNG I:Thành Jerusalem đổ tới gặp nhà tiên tri
Cuộc gặp mặt diễn ra trong quán trọ tại Bethany như đã hẹn. Từ đó Ben-Hur đi cùng với những người Galilee tới vùng đất của họ, nơi chiến công của anh ở khu chợ cũ khiến anh trở nên nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng sâu rộng. Trong mùa đông năm đó, anh đã tập hợp được ba binh đoàn và tổ chức họ theo hệ thống giống hệt như trong quân đội La Mã. Anh có thể tuyển thêm nhiều chiến binh nữa, vì tinh thần thượng võ của dân tộc dũng cảm đó không bao giờ ngủ yên. Tuy thế việc làm này đòi hỏi phải được giữ bí mật tuyệt đối để Rome và Herod Antipas đều không phát hiện ra. Tạm thời lấy làm hài lòng với ba bình đoàn này, anh tập trung huấn luyện họ để chiến đấu một cách bài bản nhất. Để thực hiện được việc này, anh dẫn những chỉ huy binh đoàn tới những cánh đồng đá dung nham ở Trachonitis và dạy cho họ cách sử dụng vũ khí, đặc biệt là thương và kiếm, cùng với những cách điều quân đặc trưng cho mỗi đội hình chiến đấu, để rồi sau đó chính họ sẽ trở về huấn luyện cho binh đoàn của mình. Dần dần việc tập luyện trở thành như một trò giải trí với người dân địa phương.
Như chúng ta có thể đoán ra, công việc này đòi hỏi sự kiên nhẫn, kĩ năng, năng lượng, niềm tin, và sự tận tụy – những phẩm chất giúp anh có thể truyền cảm hứng cho mọi người để vượt qua cả những thử thách gian nan nhất; và trên đời chưa một ai mang trong mình những phẩm chất đó đậm nét hơn anh hay sử dụng chúng hiệu quả hơn. Anh lao mình vào công việc, hoàn toàn không còn để tâm gì tới bản thân! Thế nhưng anh sẽ không thể thực hiện nổi tất cả những việc đó nếu không nhờ có sự hỗ trợ của Simonides – người cung cấp vũ khí và tiền cho anh – và Ilderim – người giúp canh chừng và tiếp tế cho anh. Hơn nữa, anh hẳn sẽ thất bại nếu không nhờ có trí tuệ thiên tài của những người Galilee.
Tuy được gọi chung là dân Galilee nhưng ở đây có tới bốn bộ lạc – Asher, Zebulon, Issachar và Naphthali – sống ở những vùng riêng biệt. Những người Do Thái được sinh ra quanh khu vực đền thiêng thường vẫn khinh bỉ những người sống ở phía Bắc, nhưng kinh Talmud thì lại ghi rõ, “Những người Galilee vốn xem trọng danh dự, trong khi người Do Thái xem trọng tiền bạc.”
Với lòng căm thù Rome cháy bỏng không kém gì tình yêu dành cho quê cha đất tổ, trong mỗi cuộc khởi nghĩa họ đều là những người xuất hiện đầu tiên trên chiến trường và rút lui sau cùng. Một trăm năm mươi nghìn thanh niên Galilee đã tử trận trong cuộc chiến gần đây nhất chống lại Rome. Để dự lễ hội ở Jerusalem, họ đến đó cắm trại hệt như một đạo quân vậy; thế nhưng họ lại có tư tưởng rất phóng khoáng, thậm chí tỏ ra cực kì rộng rãi với những hành động dị giáo. Họ lấy làm tự hào về những thành phố xinh đẹp của Herod vốn mang đậm phong cách La Mã, đặc biệt là ở Sepphoris và Tiberias, tỏ ra vô cùng trung thành khi góp sức xây dựng chúng. Họ tôn trọng tất cả các dân tộc từ mọi nơi trên thế giới, và sống chan hòa cùng nhau. Để làm rạng danh Hebrew, họ đã đóng góp những nhà thơ thí dụ như người đã ca bài hát của những bài hát và cả những nhà tiên tri như Hosea.
Với một dân tộc nhanh nhạy, kiêu hãnh, dũng cảm, tận tụy, giàu trí tưởng tượng như vậy, câu chuyện về Nhà Vua sắp xuất hiện có sức ảnh hưởng lớn. Lời tiên tri rằng Nhà Vua sẽ hủy diệt thành Rome là đủ để khiến họ sẵn lòng tham gia vào bất kì kế hoạch nào của Ben-Hur; và khi còn được hứa hẹn sẽ trở thành bá chủ thế giới, quyền lực hơn cả Caesar, vĩ đại hơn Solomon, và vương triều ấy của họ sẽ tồn tại vĩnh viễn, sự quyến rũ trở nên không thể cưỡng lại, và họ thề dâng hiến cả thể xác và linh hồn cho lí tưởng đó. Họ hỏi Ben-Hur đã được biết những lời tiên tri ấy từ đâu, và anh trích lại lời của những nhà thông thái xưa kia, đồng thời kể cho họ nghe về Balthasar khi ấy đang chờ đợi vị vua ở Antioch. Điều ấy khiến họ hài lòng, vì truyền thuyết về Đấng Cứu thế với họ cũng quen thuộc không kém gì tên của Chúa, và đó cũng chính là giấc mơ từ bao lâu nay họ chờ đợi sẽ trở thành hiện thực. Vị vua không chỉ sắp xuất hiện; Người còn đang ở rất gần họ rồi.
Những ngày tháng mùa đông trôi qua như vậy với Ben-Hur, và rồi mùa xuân tới mang theo những cơn mưa từ vùng biển phía Tây. Lúc đó anh đã thành công đến mức có thể tự nói với mình và những đồng đội của mình rằng, “Giờ thì vị vua có thể xuất hiện được rồi. Người chỉ cần nói ra mình đang ở đâu là chúng ta sẽ dựng nên ngai vàng cho Người, cầm lấy thanh gươm để bảo vệ Người.”
Trong suốt quá trình này, người ta chỉ biết đến anh với cái tên là người con của Judah.
Một buổi tối, ở Trachonitis, Ben-Hur đang ngồi cùng với những người Galilee bên cửa hang nơi anh ở, bỗng một người Arab cưỡi ngựa phóng tới chỗ anh mang theo một lá thư. Bẻ gãy dấu niêm phong, anh mở nó ra đọc,
“Jerusalem, Nisan IV.
Một nhà tiên tri đã xuất hiện mà người ta gọi là Elias. Ông đã sống ở nơi hoang vu trong suốt nhiều năm, và với chúng ta ông quả là một nhà tiên tri. Điều ấy còn được thể hiện qua lời nói, khi ông nói rằng một người vĩ đại hơn mình nhiều sắp xuất hiện, và giờ ông đang chờ đợi người ấy bên bờ phía Đông của sông Jordan. Tôi đã tới gặp và nghe người ấy nói. Người ông ấy đang chờ đợi chắc chắn là vị vua của anh. Hãy tới và tự mình phán xét lấy.
Tất cả Jerusalem đang theo chân nhà tiên tri, và cùng nhiều người khác nữa, bờ sông nơi người ấy đang đứng chẳng khác nào núi Olivet trong những ngày cuối cùng của lễ Quá hải.
MALLUCH.”
Mặt Ben-Hur ửng đỏ vì sung sướng.
“Hỡi những người bạn của tôi,” anh nói, “theo lá thư này, sự chờ đợi của chúng ta đã kết thúc. Vị sứ giả của nhà vua đã xuất hiện và báo hiệu sự giáng lâm của Người.”
Khi nghe anh đọc lá thư, tất cả cùng reo mừng vì những hứa hẹn nó mang lại.
“Hãy chuẩn bị sẵn sàng,” anh nói thêm, “và vào buổi sáng hãy lên đường về nhà. Khi về tới nơi, hãy thông báo cho những người dưới quyền mình, ra lệnh cho họ sẵn sàng tập hợp dưới quyền chỉ huy của tôi. Vì tôi và các anh, tôi sẽ đích thân tới đó xem có đúng là vị vua đã xuất hiện hay không, sau đó tôi sẽ báo lại cho các anh biết. Từ giờ tới lúc đó, hãy cứ tận hưởng niềm vui sướng mà sự hứa hẹn ấy mang lại.”
Đi vào trong hang, anh viết một lá thư phúc đáp cho Ilderim và một lá thư nữa cho Simonides, thông báo cho họ về tin tức anh mới nhận được cùng với mục đích của anh khi tức tốc trở về Jerusalem. Những lá thư được những người đưa tin nhanh nhất mang đi. Khi đêm xuống và những vì sao ló ra giúp anh định hướng, Ben-Hur lên ngựa, cùng một người dẫn đường Arab tiến về phía sông Jordan, định bụng sẽ lần theo dấu vết của những đoàn xe đi từ Rabbath-Ammon tới Damascus.
Người dẫn đường vốn thông thuộc lối đi, và Aldebaran vẫn giữ được những bước chân thần tốc; nhờ thế tới nửa đêm anh đã rời khỏi cánh đồng dung nham và lao vụt đi về hướng Nam.