← Quay lại trang sách

Chương IV Cuộc trò chuyện trong đêm cùng Iras

Cảnh tượng đoàn xe trải dài trên sa mạc quả thực là đẹp đẽ; nhưng khi di chuyển nhìn nó lại giống như một con trăn lười biếng. Dần dần sự chậm chạp của nó khiến Balthasar không thể chịu đựng thêm dù ông vốn là người rất kiên nhẫn; vì thế theo đề xuất của ông cả nhóm sẽ đi riêng chứ không chờ đợi nó nữa.

.

Nếu bạn là một độc giả trẻ hoặc ưa thích sự lãng mạn của tuổi trẻ, hẳn bạn sẽ hiểu được sự sung sướng của Ben-Hur khi cưỡi ngựa đi bên cạnh con lạc đà của hai người Ai Cập, ngoái nhìn lại một lần cuối cùng đoàn xe dài lê thê gần như đã khuất hẳn trên sa mạc nóng bỏng.

Thực lòng mà nói, Ben-Hur cảm thấy thích thú với sự có mặt của Iras. Nếu cô nhìn xuống anh từ trên lưng con lạc đà, anh sẽ vội vã tiến lại gần; nếu cô trò chuyện với anh, trái tim anh đập nhanh hơn thường lệ. Anh luôn muốn chiều theo mọi điều cô nói. Những vật xuất hiện trên đường dù chẳng có gì đặc biệt nhưng bỗng trở nên thú vị ngay khi cô nhắc đến chúng: ngón tay cô chỉ theo một con chim én đen trên bầu trời cho tới khi nó bay vào vầng hào quang, một miếng đá thạch anh lấp lánh trên mặt cát dưới sự ve vuốt của ánh mặt trời mà cô chỉ cần nói một tiếng là anh sẽ tới mang đến cho cô; và nếu cô ném nó đi trong thất vọng, anh không hề nghĩ đến công lao của mình bị bỏ phí mà chỉ thấy tiếc rằng viên đá đó chỉ là một vật vô giá trị, và vì thế anh lại tiếp tục cố tìm những thứ quý giá hơn – có lẽ là một viên ruby hoặc thậm chí là một viên kim cương chăng? Màu tím của những ngọn núi xa xa trở nên đậm đà hơn khi cô khen ngợi chúng; và khi thỉnh thoảng tấm rèm của căn lều trên lưng con lạc đà buông xuống, sự buồn tẻ cũng từ trên trời cao trùm lên mọi cảnh vật. Khi anh bị sự quyến rũ ngọt ngào của cô mê hoặc, điều gì sẽ cứu anh khỏi những hiểm nguy trong những ngày đồng hành cùng với cô gái Ai Cập xinh đẹp trên hành trình cô độc này?

Bởi lẽ trong tình yêu không có logic, không thể đo đạc bằng toán học, và vì thế cô có thể dễ dàng thao túng anh bằng sự quyến rũ đó.

Có vẻ như chính cô cũng hiểu được những tác động mình gây nên ở anh. Không biết từ đâu cô lấy ra một sợi dây gắn đầy những đồng xu vàng, và đeo nó sao cho những sợi dây lấp lánh rủ xuống trán và hai gò má, hòa vào mái tóc đen mượt. Cũng từ đó cô còn lấy ra những món trang sức – nhẫn đeo tay và hoa tai, vòng tay, vòng cổ ngọc trai – cùng một tấm khăn thêu những sợi chỉ vàng mà cô làm dịu đi bằng một tấm khăn choàng Ấn Độ gấp thật khéo léo trên cổ và đôi vai. Khi ăn vận như vậy, cô ra sức ve vãn Ben-Hur, liên tục trao cho anh những nụ cười, và những tiếng cười của cô vang lên du dương như tiếng sáo vậy – trong khi đó đôi mắt cô dõi theo anh khi thì dịu dàng, khi thì rạng rỡ. Chính vì những chiêu trò đó mà Antony xưa kia đã mất tất cả; thế nhưng người đã gây nên sự lụn bại của Antony thậm chí còn chưa xinh đẹp bằng một nửa cô gái đồng hương này của nàng(*).

Ngày hôm đó cứ thế trôi qua với họ.

Khi mặt trời lặn xuống sau rặng núi Bashan, đoàn người dừng lại bên một hồ nước trong trên sa mạc Abilene. Họ dựng lều, dùng bữa tối, và sửa soạn để nghỉ đêm.

Ben-Hur phụ trách phiên gác thứ hai. Anh cầm giáo đứng đó gần con lạc đà đang ngủ, mắt nhìn lên những vì sao và vùng đất xa mờ phía trước. Cảnh vật xung quanh anh hoàn toàn tĩnh lặng, họa hoằn lắm mới có một làn gió nóng thổi qua, nhưng nó không khiến anh bận tâm vì trong ý nghĩ của anh lúc này chỉ có cô gái Ai Cập. Anh nhớ lại sự quyến rũ của cô và đôi khi tự hỏi bằng cách nào cô đã biết được mọi bí mật của anh, cô có thể sử dụng chúng nhằm mục đích gì, và từ giờ anh nên đối xử với cô ra sao. Suốt cuộc tranh luận nội tâm đó, trong tâm trí anh luôn xuất hiện bóng dáng của tình yêu cám dỗ mãnh liệt. Đúng lúc anh gần như đã đầu hàng hoàn toàn, một bàn tay vô cùng xinh đẹp dưới ánh trăng huyền ảo nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Anh giật mình xoay lại, và nhìn thấy cô đang đứng đó.

“Tôi tưởng cô đã ngủ rồi,” anh nói.

“Giấc ngủ là dành cho người già và trẻ nhỏ, còn tôi muốn đi ra đây để nhìn những ngôi sao phương Nam mà tôi coi như những người bạn thân thiết – những vì sao đang chăng tấm màn nửa đêm trên sông Nile. Nhưng chắc anh lấy làm ngạc nhiên lắm!”

Anh cầm lấy bàn tay trên vai mình và nói, “Vì một kẻ thù của tôi à?”

“Ồ không! Là kẻ thù tức là thù ghét nhau, trong khi sự thù ghét là một chứng bệnh mà Isis sẽ không để bén mảng đến gần tôi. Anh nên biết rằng nữ thần ấy đã hôn lên trái tim tôi khi tôi còn thơ ấu.”

“Cách nói của cô khác hẳn với cha mình. Cô không có cùng đức tin với ngài hay sao?”

“Có thể lắm chứ,” cô bật cười. “Tôi có thể đã chia sẻ đức tin đó nếu được chứng kiến những điều giống như ông. Tôi có thể chia sẻ đức tin ấy khi tôi đã già nua như cha mình. Thế nhưng tuổi trẻ không cần đến tôn giáo, chỉ có thơ ca và triết học mà thôi. Thơ ca đích thực phải nói tới rượu vang, niềm vui và tình yêu, trong khi không có thứ triết học nào lại không tha thứ cho những điều dại dột ngắn ngủi. Vị Chúa của cha là quá nghiêm nghị đối với tôi. Tôi đã không thể tìm thấy Chúa trong vườn cây Daphne. Giữa thành Rome cũng chẳng ai nhắc đến Người. Nhưng hỡi người con của Hur, tôi có một mong ước.”

“Một mong ước? Ai có thể khước từ nàng được đây?”

“Tôi sẽ thổ lộ với anh.”

“Vậy thì nói đi nào.”

“Nó đơn giản lắm. Tôi mong ước được giúp anh.”

Cô xích lại gần trong khi nói.

Anh bật cười và đáp, “Ôi Ai Cập! Suýt nữa thì tôi đã nói Ai Cập yêu dấu! Chẳng phải con nhân sư sống ở vùng đất của nàng hay sao?”

“Thì sao?”

“Nàng đúng là một trong những câu đố hóc búa của nó. Hãy tỏ ra vị tha và đưa ra vài chỉ dấu giúp tôi hiểu được nàng. Tôi cần nàng giúp đỡ điều gì? Và làm sao nàng có thể giúp tôi?”

Cô rút tay mình ra khỏi bàn tay anh, xoay về phía con lạc đà và nói với nó đầy trìu mến, vỗ vỗ lên cái đầu khổng lồ của nó như một thứ gì đẹp đẽ lắm.

“Ngươi quả là con vật nhanh chân và vững vàng nhất trong đàn súc vật của Job! Thế nhưng đôi khi ngay cả ngươi cũng loạng choạng trên những con đường gồ ghề đầy đá sỏi, trên lưng phải mang gánh nặng khôn cùng. Làm thế nào ngươi hiểu được ý tốt của những người điều khiển chỉ qua một lời nói, và luôn luôn đáp trả bằng lòng biết ơn, thậm chí ngay cả khi sự giúp đỡ đến từ một người phụ nữ? Ta muốn trao cho ngươi một nụ hôn, hỡi con vật trung thành!” cô cúi xuống chạm đôi môi lên cái trán rộng của nó, rồi nói tiếp, “vì trong trí thông minh của người không có sự nghi ngờ!”

Ben-Hur cố giữ bình tĩnh mà đáp lại, “Những lời phê phán của nàng thật xác đáng, hỡi cô gái Ai Cập. Nhưng thậm chí ngay cả khi tôi từ chối, biết đâu đó là vì một lời thề, hoặc mạng sống và số phận của những người khác phụ thuộc vào sự im lặng của tôi?”

“Cũng có thể!” Cô nói. “Đúng là như thế.”

Anh giật lùi lại một bước và kinh ngạc hỏi, “Nàng đã biết được những gì?”

Cô bật cười rồi trả lời,

“Tại sao đàn ông vẫn không bao giờ chịu công nhận rằng phụ nữ sở hữu những giác quan sắc bén hơn nhiều? Tôi đã quan sát gương mặt anh suốt cả ngày hôm nay. Tôi chỉ cần nhìn thôi là đã biết một gánh nặng đang đè lên tâm trí anh; và để hiểu được gánh nặng đó tôi chỉ cần nhớ lại cuộc tranh luận với cha tôi mà thôi. Hỡi người con của Hur!” – cô hạ giọng đầy uyển chuyển, tiến lại gần để hơi thở và hơi ấm của cô chạm lên gò má anh “hỡi người con của Hur! Người mà anh đang tìm kiếm sẽ trở thành Vua của người Do Thái, phải vậy không?”

Tim anh đập rộn ràng.

“Vị vua của người Do Thái giống như Herod, nhưng vĩ đại hơn nhiều,” cô nói tiếp.

Anh ngoảnh đi nhìn vào bóng đêm, nhìn lên những vì sao. Ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt cô và nán lại ở đó, trong khi hơi thở của cô chạm lên đôi môi anh.

“Từ sáng nay,” cô nói, “chúng tôi đã nhìn thấy những dấu hiệu. Giờ nếu tôi kể cho anh mình nhìn thấy gì, liệu anh có giúp sức cho tôi hay không? Sao cơ? Vẫn im lặng à?”

Cô đẩy bàn tay anh ra và xoay người như thể định bỏ đi; nhưng anh đã giữ cô lại và sôi nổi nói, “Xin hãy nán lại – nán lại và nói cho tôi biết!”

Cô quay trở lại, đặt tay lên vai anh, dựa mình vào anh. Còn anh thì choàng tay qua người cô, kéo cô lại gần, rất gần, và trong sự ve vuốt đó chính là điều mà cô đang tìm kiếm.

“Xin hãy nói đi, hãy nói cho tôi biết nàng đã nhìn thấy gì, ôi Ai Cập, Ai Cập yêu dấu! Một nhà tiên tri – không, ngay cả Elias hay người viết nên giới luật cũng không thể từ chối nàng được. Tôi hoàn toàn nằm trong tay nàng. Xin hãy nhân từ với tôi.”

Cô dường như không nghe thấy những lời khẩn cầu này, vì sau đó cô ngẩng lên nhìn anh và từ từ nói, “Cái mà tôi nhìn thấy là một cuộc chiến khủng khiếp – diễn ra cả trên đất liền và mặt biển – với tiếng gươm giáo chạm nhau và những binh đoàn lao vào giao chiến, như thể Caesar và Pompey đã sống dậy, hay Octavius và Antony lại tranh đoạt lẫn nhau. Một đám mây bụi và tro bay lên bao phủ thế giới, và thành Rome không còn tồn tại nữa; tất cả mọi lãnh thổ của nó được trả lại cho phương Đông; từ đám mây đó xuất hiện một dòng giống anh hùng nữa, trong khi vô số chức tước có thể được trao đi. Và hỡi người con của Hur, trong khi cảnh tượng đó trôi qua và khi nó đã biến mất trước mắt tôi, tôi tự hỏi, ‘Còn điều gì mà người phụng sự Nhà Vua từ sớm nhất và là cánh tay phải đắc lực nhất của Người không thể có được đây?’”

Một lần nữa Ben-Hur co mình lại. Đó chính là câu hỏi đã ám ảnh anh suốt cả ngày hôm nay. Anh ngỡ rằng mình vừa có được chỉ dấu mà mình mong muốn.

“Vậy thì,” anh nói, “tôi hiểu ý nàng rồi. Nàng sẽ giúp đỡ tôi giành được những vùng đất và quyền lực. Tôi hiểu, tôi hiểu! Nàng sẽ trở thành một Nữ hoàng độc nhất vô nhị trong lịch sử, vừa xinh đẹp, vừa sắc sảo, vừa quyền uy! Nhưng hỡi Ai Cập! Theo những gì mà nàng vừa nói với tôi, tất cả những phần thưởng đó chỉ có thể giành được bằng chiến tranh, trong khi nàng vẫn chỉ là một người con gái dù cho Isis đã hôn lên trái tim nàng. Những vương miện chỉ giống như những ngôi sao viển vông ngoài tầm với của chúng ta, trừ khi nàng có cách nào khác chắc chắn để có được chúng hơn là bằng thanh gươm. Nếu vậy, hỡi Ai Cập, hãy chỉ cho tôi thấy và tôi sẽ lao mình vào con đường đó dù chỉ là vì nàng mà thôi.”

Cô gỡ cánh tay anh ra và nói, “Hãy trải tấm áo choàng của anh lên đây – thế, để tôi có thể dựa vào con lạc đà. Tôi sẽ ngồi xuống và kể cho anh một câu chuyện mà người ta vẫn lưu truyền từ sông Nile tới Alexandria, nơi tôi đã nghe được nó.”

Anh làm theo lời cô, cắm ngọn giáo xuống mặt đất gần đó.

“Tôi sẽ làm gì đây?” Anh nói với vẻ băn khoăn khi cô đã ngồi xuống. “Ở Alexandria thì người nghe chuyện thường đứng hay ngồi?”

Từ chỗ ngồi thoải mái bên cạnh con lạc đà trung thành, cô bật cười và đáp lại, “Các khán giả của những người kể chuyện luôn được tùy ý, và đôi khi họ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.”

Không trì hoãn thêm, anh duỗi mình trên mặt cát, choàng cánh tay cô quanh cổ mình.

“Tôi sẵn sàng rồi,” anh nói.

Và cô bắt đầu kể:

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẦU TIÊN TRÊN THẾ GIAN.

“Anh cần biết rằng Isis đã và sẽ mãi mãi là nữ thần xinh đẹp nhất; còn chồng của nàng là Osiris dù thông thái và quyền uy đôi khi vẫn phát ghen với nàng, vì tình yêu của những vị thần cũng không khác với người trần là bao.

“Cung điện của nữ thần làm bằng bạc trên ngọn núi cao nhất của mặt trăng, và từ đó nàng thường đến mặt trời, trong lõi của nguồn sáng vĩnh cửu đó Osiris đã xây nên cung điện bằng vàng của mình, sáng chói đến nỗi con người không sao nhìn được.

“Một lần – với các vị thần thì chẳng có ngày tháng – khi đang thư giãn cùng chồng mình trên nóc cung điện bằng vàng, nàng nhìn thấy phía xa bên rìa vũ trụ, Indra đi ngang qua với một đạo quân khỉ cưỡi trên lưng những con đại bàng. Chàng, người bạn của vạn vật – người ta vẫn trìu mến gọi Indra như vậy – đang trở về sau trận đánh cuối cùng với Rakshakas xấu xa – trở về với tư cách những người chiến thắng; và trong đoàn quân của chàng có cả người hùng Rama cùng phu nhân là Sita – người mà về sắc đẹp chỉ đứng sau có Isis mà thôi. Isis đứng dậy, cởi cái đai làm bằng những vì sao và vẫy nó để chào mừng Sita. Ngay lập tức, giữa đoàn quân đó và hai vị thần trên nóc cung điện bằng vàng, màn đêm bỗng buông xuống che kín mọi thứ nhưng đó không phải màn đêm mà thực chất là cái nhíu mày của Osiris.

“Chủ đề mà những vị thần đang trò chuyện ở thời điểm đó chỉ có họ mới có thể hiểu được. Osiris đứng dậy và nói đầy quyền uy, ‘Nàng hãy trở về đi. Ta sẽ thực hiện công việc này một mình. Để tạo ra một sinh vật hoàn toàn hạnh phúc, ta không cần đến sự giúp đỡ của nàng. Nàng hãy trở về đi.’

“Isis có đôi mắt lớn như của những con bò cái trắng vẫn ăn cỏ từ tay những người ngoan đạo trong đền thờ khi họ nói lời cầu nguyện; và đôi mắt nàng thậm chí có màu giống như mắt của chúng, cũng dịu dàng không kém. Nàng đứng dậy vừa nói vừa mỉm cười, khiến gương mặt nàng rạng rỡ như vầng trăng mùa thu hoạch, ‘Xin cáo biệt. Thiếp biết Người sẽ phải nhờ cậy đến thiếp sớm thôi; vì nếu không có sự giúp đỡ của thiếp Người sẽ không bao giờ tạo nên được sinh vật hạnh phúc hoàn hảo mà Người đang nghĩ tới’; – nàng dừng lại bật cười vì biết rõ chân lí trong những lời mình sắp nói – ‘và sinh vật ấy sẽ chỉ hạnh phúc như Người khi không có mặt thần thiếp mà thôi.’

‘Rồi chúng ta sẽ biết,’ Osiris đáp.

“Và nàng rời đi, mang những cây que đan và chiếc ghế lên nóc cung điện bạc của mình, vừa đan vừa quan sát.

“Lòng quyết tâm của Osiris bắt đầu hoạt động trong lồng ngực của vị thần, tạo ra những tiếng kêu hệt như tất cả những chiếc cối xay của mọi vị thần khác cùng quay một lúc, to đến nỗi những vì sao gần đó rung lên như những hạt giống trong vỏ phơi khô; vài vì sao rụng xuống và biến mất. Trong khi tiếng động ấy vẫn tiếp tục, nàng vẫn chờ đợi, tay tiếp tục đan không sót mũi nào.

“Không lâu sau một cái chấm hiện ra trong khoảng không gian gần mặt trời; và nó cứ lớn lên cho tới khi to ngang với mặt trăng. Nàng biết rằng một thế giới mới đang được tạo ra; nhưng nó cứ lớn mãi, lớn mãi cho tới khi che tối cả hành tinh của nàng ngoại trừ vầng sáng do chính nàng tạo ra, và vì thế nàng hiểu chồng mình đang tức giận đến thế nào. Thế nhưng nàng vẫn không ngừng đan, biết chắc chắn rằng rồi ra đoạn kết của sự việc sẽ diễn ra đúng như nàng đã nói.

“Vậy là trái đất xuất hiện, ban đầu chỉ là một khối lạnh lẽo xám xịt lơ lửng trong không gian trống rỗng. Sau đó, nàng nhìn thấy nó được chia thành những khu vực khác nhau, đây là ngọn núi, kia là biển cả, thế nhưng mọi thứ hãy còn tối tăm. Và rồi bên một dòng sông, có thứ gì đó chuyển động, khiến nàng ngạc nhiên ngừng tay đan. Thứ ấy đứng dậy, đưa bàn tay về phía mặt trời như thể để tỏ lòng biết ơn nơi đã ban cho mình sự sống. Con người đầu tiên là một tạo vật thật đẹp đẽ. Xung quanh anh là những sinh vật khác mà chúng ta vẫn gọi là thiên nhiên – bãi cỏ, những rặng cây, những loài chim, những con thú, thậm chí cả các loài côn trùng và bò sát.

“Người đàn ông ấy sống vui vẻ được ít lâu: thật dễ để nhận ra anh hạnh phúc đến mức nào. Và khi những tiếng kêu tạm thời dừng lại, Isis nghe thấy một tràng cười chế giễu và những lời nói phát ra từ phía mặt trời,

“Hãy nhìn xem ta có cần nàng giúp đỡ không! Đây đúng là một sinh vật hạnh phúc hoàn hảo!”

“Isis lại tiếp tục đan, vì lòng kiên nhẫn của nàng cũng vô bờ bến như sức mạnh của Osiris; và nếu chồng nàng có thể làm việc thì nàng cũng có thể chờ đợi. Nàng quả thực đã làm đúng như vậy, biết rằng sự sống đơn thuần là không đủ để bất kì tạo vật nào được hạnh phúc.

“Và quả nhiên, không lâu sau nữ thần có thể nhìn thấy rõ một sự thay đổi ở người đàn ông ấy. Anh ta tỏ vẻ sốt ruột, cứ đứng im một chỗ bên dòng sông, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng lên, gương mặt lúc nào cũng trầm tư. Sự thích thú đang chết dần bên trong anh. Và khi đã biết chắc chắn những cảm xúc của người đó, nàng tự nhủ, ‘Tạo vật ấy đang chán ngấy sự sống của mình,’ bỗng một tràng những tiếng ầm vang cho thấy vị thần sáng thế lại đã bắt tay vào việc. Trong nháy mắt cả thế giới vốn từ trước đến giờ vẫn xám xịt lạnh lẽo đã tràn đầy màu sắc; những ngọn núi hóa thành màu tím, những đồng cỏ và những rặng cây biến thành màu xanh, mặt biển mang màu xanh lam, trong khi những đám mây thì được nhuộm đủ màu khác nhau.”

“Con người đứng dậy vỗ tay, vì anh đã lại cảm thấy vui tươi trở lại.

“Và Isis lại mỉm cười tiếp tục đan, tự nhủ với mình, ‘Đó quả là một điều hay ho, và sẽ giúp người ấy được sung sướng thêm ít lâu; nhưng chỉ vẻ đẹp đơn thuần của thế giới là không đủ với một tạo vật như thế. Bệ hạ sẽ phải làm lại lần nữa.’

“Nàng vừa nói dứt lời, những tiếng động ầm ầm như sấm sét lại vang lên khiến mặt trăng rung chuyển, và khi ngẩng lên nhìn, Isis buông rơi tấm đan mà chắp hai tay lại; bởi lẽ từ đầu tới giờ mọi thứ trên thế gian ngoại trừ người đàn ông ấy đều bị gắn cố định tại chỗ; nhưng giờ mọi sinh vật sống và phần lớn những thứ vô tri được trao cho món quà của sự Chuyển Động. Những chú chim vui vẻ tung cánh; những con thú lớn nhỏ bắt đầu đi lại theo cách riêng của mình; những cái cây rung các cành lá xanh mướt, mặt biển cuộn sóng nhấp nhô, vẽ lên bờ cát những đám bọt lấp lánh; và bên trên trời cao, những đám mây bay lơ lửng hệt như những con tàu được tháo neo.

“Con người đứng dậy, vui vẻ như con nít; trong khi Osiris thì hài lòng đến mức ngài thốt lên, ‘Ha, ha! Hãy nhìn xem ta đã thành công như thế nào mà không cần nàng giúp đỡ!’

“Nữ thần thiêng liêng lại trở về với công việc đang làm, trả lời khe khẽ, ‘Thưa Bệ hạ, đó quả là một công trình thiên tài, và nó sẽ giúp người ấy được sung sướng thêm ít lâu nữa.’

“Và quả thực mọi sự lại tiếp diễn giống như lần trước. Cảnh tượng mọi thứ chuyển động dần dần được con người coi là điều đương nhiên. Những chú chim đang bay, dòng sông đang chảy, mặt biển cuồn cuộn, những thứ đó không còn khiến anh hứng thú nữa, để rồi tâm trạng của anh càng ủ dột hơn trước kia.

“Isis vẫn chờ đợi, tự nói với bản thân mình, ‘Thật tội nghiệp! Anh ta đang phải trải qua nỗi đau khổ chưa từng thấy.’

“Và cứ như thể Osiris nghe được ý nghĩ của nàng, vị thần sáng thế ấy lại cựa mình, và những âm thanh lại khiến cả vũ trụ rung chuyển; chỉ có mặt trời nằm ở trung tâm thì đứng im mà thôi. Isis ngẩng lên nhìn, nhưng không nhận thấy có sự thay đổi gì; rồi trong khi nàng mỉm cười, chắc mẩm rằng chồng mình vừa sáng tạo ra thêm cái gì đây, bỗng dưng con người đứng dậy và dường như bắt đầu lắng nghe; gương mặt anh rạng rỡ hẳn lên, vỗ tay thích thú, vì Âm Thanh lần đầu tiên xuất hiện trên thế gian – cả những âm thanh hài hòa và nghịch tai. Những cơn gió xào xạc thổi qua hàng cây; những chú chim bắt đầu hót, mỗi loài lại có một bài ca của riêng mình hay trò chuyện ríu rít; những dòng suối đổ vào con sông trở thành những nghệ nhân đàn hạc với những sợi dây đàn bằng bạc; những con sông chảy ra biển hòa theo bằng những tiếng ầm ào nghiêm nghị, trong khi biển khơi vỗ lên bờ đá tạo nên những tiếng vang ầm ầm như sấm. Khi âm nhạc vang lên khắp mọi nơi mọi lúc trên thế gian, làm sao mà con người kia không cảm thấy sung sướng được cơ chứ?

“Isis thốt lên một tiếng thán phục công trình tuyệt mỹ mà chồng mình vừa tạo ra; nhưng rồi nàng lại lắc đầu: màu sắc, chuyển động, âm thanh – nàng từ từ nhắc lại – ngoài hình dạng và ánh sáng ra thì không còn thành tố nào có thể tạo nên vẻ đẹp được nữa, và tất cả đã được ban cho thế gian rồi. Giờ thì Osiris không thể ban tặng gì thêm cho thế giới được nữa; và nếu tạo vật ấy một lần nữa lại rơi vào đau khổ, Người sẽ buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của nàng. Những ngón tay nàng lại đan thoăn thoắt – hai, ba, năm, thậm chí mười mũi một lúc.

“Con người lần này được sung sướng lâu hơn – lâu hơn so với tất cả mọi lần trước kia, và quả thực dường như anh ta sẽ không bao giờ cảm thấy buồn chán được nữa. Nhưng Isis biết rõ điều gì phải đến rồi sẽ đến; và nàng tiếp tục chờ đợi, không để tâm tới những tiếng cười nhạo phát ra từ mặt trời. Nàng cứ chờ đợi, chờ đợi mãi cho tới khi nhìn thấy những dấu hiệu cho thấy đoạn kết sắp đến. Những âm thanh dần trở nên quen thuộc với con người, và mọi tiếng động trên thế gian, từ tiếng rì rầm của những con dế dưới những bông hồng cho tới tiếng gầm của biển khơi, tiếng thét của những đám mây trong cơn bão, mọi thứ không còn gì đặc biệt với anh nữa. Anh cứ ốm yếu dần, để rồi một ngày anh tìm đến nơi mình vẫn thường hay tìm đến để than khóc bên bờ sông, ngã vật xuống không cử động gì nữa.

Isis rủ lòng thương xót và nói.

‘Thưa Bệ hạ,’ nàng nói, ‘tạo vật ấy đang hấp hối.’

Nhưng Osiris dù nhìn thấy tất cả vẫn tỏ ra bình thản; Người không thể làm gì hơn được nữa.

‘Thiếp có được phép cứu giúp người ấy không?’ Nàng hỏi.

Osiris kiêu ngạo không dám trả lời.

Rồi Isis đan nốt mũi cuối cùng, cuốn cả tấm lại thành một cuộn sáng lòa và tung nó lên – để nó rơi xuống ngay bên cạnh người đàn ông nọ. Khi nghe thấy một tiếng rơi ngay cạnh mình, anh ngẩng mặt lên. Và nhìn kìa! Một người đàn bà – người đàn bà đầu tiên – đang cúi xuống cứu giúp anh! Cô đưa một bàn tay cho anh; anh cầm lấy nó và ngồi dậy, không bao giờ phải đau khổ nữa mà đã tìm thấy hạnh phúc vĩnh cửu.”

“Chuyện là thế đó, hỡi người con của Hur! Đó là sự ra đời của người đàn bà đầu tiên trên thế gian, theo như người ta vẫn tương truyền bên bờ sông Nile.”

Nàng ngừng lời.

“Đó quả là một câu chuyện tuyệt hay và thông minh,” anh đáp; “nhưng nó vẫn chưa thực sự hoàn hảo. Osiris đã làm gì sau đó?”

“Ồ phải,” cô đáp. “Người đã gọi phu nhân của mình trở về mặt trời, và họ tiếp tục sống bên nhau hạnh phúc, người này giúp đỡ người kia.”

“Và tôi có được phép hành động giống như người đàn ông đầu tiên trên thế gian?”

Anh đưa bàn tay cô đang choàng quanh cổ mình lên môi. “Vì tình yêu – vì tình yêu!” Anh nói.

Anh dần ngả đầu lên đùi cô.

“Anh sẽ tìm thấy vị vua,” cô nói, đưa bàn tay còn lại vuốt ve mái đầu anh. “Anh sẽ tiếp tục lên đường, tìm thấy vị vua ấy và ra sức phụng sự Người. Với thanh gươm của mình, anh sẽ giành được những phần thưởng vô giá, và rồi chiến binh vĩ đại nhất của Người sẽ là vị anh hùng của tôi.”

Anh ngoảnh mặt lại, nhìn thấy gương mặt cô ngay bên trên. Trong khoảnh khắc, trên cả bầu trời không có gì rạng rỡ như đôi mắt cô dù ẩn dưới hàng mi dài. Anh vụt ngồi dậy, choàng tay quanh người cô, hôn cô nồng nhiệt và nói, “Ôi Ai Cập, Ai Cập! Nếu vị vua ấy ban phát những chiếc vương miện cho các tùy tùng của mình, một trong số đó sẽ thuộc về anh; và anh sẽ mang nó tới đây đặt ở nơi mà đôi môi mình đã đánh dấu. Em sẽ là nữ hoàng của anh, nữ hoàng xinh đẹp nhất trên khắp thế gian! Và chúng ta sẽ sống bên nhau hạnh phúc đời đời.”

“Và anh sẽ nói với em mọi thứ, để em giúp anh trong mọi công việc chứ?” Cô nói và hôn anh.

Câu hỏi khiến anh rùng mình.

“Anh yêu em như vậy hãy còn chưa đủ hay sao?” Anh hỏi.

“Tình yêu hoàn hảo cũng đồng nghĩa với niềm tin hoàn hảo,” cô đáp. “Nhưng không sao – rồi anh sẽ hiểu em rõ hơn.”

Cô rút bàn tay lại và đứng lên.

“Em thật nhẫn tâm,” anh nói.

Cô bước đi và dừng lại bên con lạc đà, chạm đôi môi mình lên gương mặt nó.

“Ôi, ngươi quả là giống vật cao quý nhất! Vì trong tình yêu của ngươi không vẩn đục sự nghi ngờ.”

Trong nháy mắt, cô đã biến mất.