← Quay lại trang sách

Chương VII Ben-Hur gặp lại Esther

Khi Ben-Hur rời khỏi phòng khách, những cử động của anh không còn sức sống như khi bước vào; những bước chân anh chậm rãi hơn, đầu cúi xuống ngực. Sau khi đã hiểu rằng một kẻ bị gãy lưng vẫn giữ được trí óc minh mẫn, anh bắt đầu xem xét lại những điều mình vừa khám phá ra.

.

Sau khi tai họa đã xảy đến, thật dễ để nhìn lại và nhận thấy những dấu hiệu của nó đã xuất hiện rõ ràng từ trước, và ý nghĩ anh chưa bao giờ nghi ngờ cô gái Ai Cập là tay sai của Messala mà đã mù quáng suốt bao nhiêu năm trời đặt bản thân mình và bạn bè mình trong tầm ảnh hưởng ngày càng lớn của cô khiến anh cảm thấy đau đớn. “Ta vẫn còn nhớ,” anh tự nói với mình, “cô ta không hề nói một lời trách móc tên La Mã gian xảo ở suối Castalia! Ta còn nhớ cô ta đã khen ngợi hắn trong chuyến du ngoạn bằng thuyền trên hồ ở vườn Cọ! Và...!” anh dừng lại dùng tay phải đập mạnh lên tay trái, “ôi! Bí ẩn về cuộc hẹn với ta trong dinh thự Idernee giờ chẳng còn gì khó hiểu nữa!”

Như chúng ta có thể thấy, nó là một cú giáng mạnh vào cái tôi của anh; và may thay ít khi người ta có thể chết đi vì những tổn thương đó hay mang tổn thương lâu dài. Hơn nữa, trong trường hợp của Ben-Hur vẫn còn một điều an ủi. Anh nói lớn, “Cảm ơn Chúa người đàn bà xấu xa đó không còn chi phối được con nữa! Giờ thì con đã hiểu mình không hề yêu cô ta.”

Rồi cứ như thể đã rũ bỏ được một gánh nặng ghê gớm trong tâm trí, anh bước đi nhẹ nhõm hơn. Khi đi tới hành lang chỗ một cầu thang dẫn xuống khoảnh sân bên dưới và một cầu thang nữa dẫn lên sân thượng, anh leo lên cầu thang thứ hai này. Lên tới bậc cuối cùng, anh dừng lại.

“Có lẽ nào Balthasar là kẻ tiếp tay cho cô ta trong âm mưu thâm độc này hay không? Không, không. Thói đạo đức giả ít khi đồng hành với tuổi tác như vậy. Balthasar là một người chính trực.”

Khi đã tin tưởng hoàn toàn vào phán xét của mình, anh bước lên sân thượng. Trên trời vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng, thế nhưng nền trời khi đó còn rực sáng nhờ ánh lửa từ những con phố và quảng trường trong khi tiếng những bài thánh ca của nước Israel khiến không gian tràn ngập những hòa âm thân thuộc khiến anh không thể không lắng nghe. Vô số giọng hát dường như đang cất lên với anh rằng, “Hỡi người con của Judah, chúng tôi đã chứng tỏ lòng sùng kính trước Chúa, và lòng trung thành với mảnh đất mà Người đã trao cho. Chúng tôi đã sẵn sàng chào đón sự xuất hiện của một Gideon, một David, hay một Maccabee.”

Đó dường như là một sự báo hiệu, vì ngay sau đó anh nhìn thấy người đàn ông đến từ Nazareth.

Trong một số tâm trạng nhất định, tâm trí con người thường tự khiến mình bối rối vì những ý nghĩ trái ngược.

Gương mặt buồn rầu giống như phụ nữ của Đấng Christ vẫn đọng lại trong tâm trí anh khi anh đi sang bên kia sân thượng tới chỗ mái hiên chìa ra phố ở mặt phía Bắc của ngôi nhà, và ở đó anh không hề nhìn thấy bất kì dấu hiệu gì của chiến tranh; thay vào đó, khi màn đêm yên bình phủ lên vạn vật, nó lại làm dấy lên trong anh câu hỏi, Người mang sứ mệnh gì trên thế gian?

Ben-Hur tự cho phép mình nhìn lại một lần nữa qua mái hiên, sau đó xoay lại, thất thần đi về phía căn phòng nghỉ mùa hè.

“Hãy cứ để chúng thích làm gì thì làm,” anh nói khi chân chầm chậm bước. “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho tên La Mã đó. Ta sẽ không chia sẻ gia sản của mình với hắn, và cũng không trốn chạy khỏi thành phố của tổ tiên mình. Ta sẽ kêu gọi những người Galilee và chiến đấu ở đây. Nhờ những chiến công của mình, ta sẽ thuyết phục được các bộ lạc khác cùng hợp sức. Nếu ta thất bại, Chúa sẽ tái sinh Moses để dẫn dắt con dân Do Thái. Nếu không phải là người Nazareth, còn vô số những người khác sẵn sàng chết vì tự do.”

Căn phòng nghỉ mùa hè nơi Ben-Hur đang chậm rãi bước vào chỉ được thắp sáng lờ mờ. Những bóng đen mờ nhạt trải dài trên mặt sàng từ những cây cộ ở phía Bắc và phía Tây. Khi nhìn vào, anh thấy cái ghế mà Simonides hay ngồi đã được kéo ra để ông có thể ngắm cảnh thành phố về phía khu chợ.

“Ông già tốt bụng ấy đã trở lại rồi. Ta hãy đến trò chuyện với ông nếu giờ ông vẫn chưa ngủ.”

Anh bước vào, nhẹ nhàng tiến đến chỗ cái ghế. Khi nhìn qua lưng ghế cao, anh nhận thấy Esther đang ngủ say trên đó – thân hình nhỏ bé cuộn tròn dưới tấm áo choàng mà cha vẫn hay phủ trên đùi. Mái tóc cô xoa xuống lòa xòa trên gương mặt. Hơi thở cô nông và không đều. Có lúc nó bị ngắt quãng bởi một tiếng thở dài và kết thúc bằng một tiếng nấc. Một điều gì đó – có lẽ là tiếng thở dài hay sự đơn độc của cô lúc này – khiến anh nghĩ rằng giấc ngủ ấy là sự nghỉ ngơi sau bao nhiêu đau khổ chứ không phải vì mệt mỏi. Tự nhiên vẫn thường ban tặng những món quà như vậy cho những người con của mình, và anh thì đã quen luôn coi Esther là một cô bé. Anh tì hay cánh tay lên lưng ghế mà ngẫm nghĩ.

“Ta sẽ không đánh thức nàng dậy. Ta chẳng có gì để nói với nàng. Không gì cả, ngoại trừ... ngoại trừ... tình yêu của ta... Nàng là một người con gái xinh đẹp tuyệt trần của đất Judah, và trái ngược hẳn với cô gái Ai Cập kia; một người chỉ toàn sự phù phiếm, một người thì luôn luôn chân thật một người luôn luôn ích kỉ, một người chỉ biết hi sinh... Không, câu hỏi cốt lõi không phải là liệu ta có yêu nàng hay không, mà là nàng có yêu ta hay không? Nàng đã luôn là một người bạn của ta từ trước tới giờ. Trong cái đêm trên sân thượng ở Antioch, nàng đã van nài ta đừng căm thù Rome, và yêu cầu ta kể lại cho nàng nghe cuộc sống trong dinh thự ở Misenum! Để nàng không phát hiện ra ta đã hiểu thấu ý đồ của nàng, ta đã hôn nàng. Liệu nàng đã quên đi cái hôn đó chưa? Ta thì chưa. Ta yêu nàng... Trong thành phố này chưa ai biết ta đã tìm lại được gia đình mình. Ta không dám kể cho cô gái Ai Cập biết điều đó; nhưng cô gái nhỏ bé này sẽ chia vui cùng ta khi gia đình được đoàn tụ, chào đón họ với tất cả tình yêu, những món quà của đôi tay khéo léo và trái tim nhân hậu. Nàng sẽ giống như một người con gái nữa của mẹ ta; với Tirzah, nàng sẽ trở thành một người chị em. Ta muốn đánh thức nàng và nói với nàng tất cả những điều đó, nhưng hỡi ôi – còn câu chuyện về mụ phù thủy Ai Cập kia nữa! Ta không thể buộc mình kể lại cho nàng chuyện đó được. Ta sẽ ra đi và chờ đợi một thời điểm khác thích hợp hơn. Ta sẽ chờ đợi. Tạm biệt Esther xinh đẹp và nhân hậu, xứng đáng là một người con gái của đất Judah!”

Anh rời đi cũng nhẹ nhàng như khi đến.