CHƯƠNG 4 OLIVIA-Miami, 1990
Khi màn đêm buông xuống, cuộc tìm kiếm Dean và chiếc máy bay mất tích vẫn đang tiếp diễn. Chị gái tôi, Sarah, và chồng chị ấy, Leon, đã đến vào buổi trưa để bầu bạn với tôi và mẹ trong khi chúng tôi chờ đợi tin tức, nhưng không có cuộc gọi nào từ Richard hay Cảnh sát biển. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là điện thoại không đổ chuông, đều là bạn bè hoặc người thân trong gia đình gọi đến để hỏi thăm tình hình của tôi hoặc các phóng viên: Liệu tôi có tin vào những giả thuyết đáng sợ của Mike Mitchell về Tam giác Quỷ Bermuda hay không, hay liệu Dean có từng nói với tôi về những sự kiện kỳ lạ trong quá khứ không. Vật thể bay không xác định? Cảm giác không trọng lực? Thiết bị trục trặc không giải thích được? Cuối cùng, tôi đành đưa điện thoại cho Leon, anh đã yêu cầu họ tôn trọng quyền riêng tư của tôi trong thời gian khó khăn này và đừng gọi nữa.
“Cảm ơn vì hai người đã đến,” tôi nói với Sarah khi tôi tiễn chị và Leon ra về sau bữa tối.
“Em có chắc mình sẽ ổn đêm nay khôn?” Sarah hỏi khi chị ôm tôi. “Vợ chồng chị có thể ở lại lâu hơn nếu em muốn.”
“Em rất cảm kích trước tấm lòng của anh chị, nhưng em sẽ ổn thôi. Mẹ cũng ở đây rồi.”
Leon cũng ôm tôi. “Vững vàng nhé. Nói cho anh chị biết nếu em cần bất cứ thứ gì.”
“Anh chị sẽ trở lại vào ngày mai,” Sarah nói thêm khi họ bước đến thang máy.
Tôi đóng cửa và quay trở lại chỗ chiếc sofa mà mẹ tôi đang ngồi trước tivi.
“Mẹ không hiểu nổi,” bà nói. “Nó đã trở thành tin tức sốt dẻo nhất trên toàn quốc.”
“Mẹ có nghĩ là do thân phận của chúng ta không?” Tôi hỏi. Người bố quá cố của tôi chẳng phải là gương mặt xa lạ gì trên trang nhất của các tờ báo vì những hoạt động kinh doanh của ông. Ông thậm chí đã từng xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Forbes một lần vào cuối những năm bảy mươi. Giới truyền thông sẽ không mất nhiều thời gian để đào sâu vào cuộc sống cá nhân của Dean và tìm ra mối liên hệ.
“Có lẽ thế,” mẹ tôi đáp. “Nhưng mẹ nghĩ chủ yếu là do những điều mà Mike Mitchell đã nói trên sóng truyền hình quốc gia vào sáng nay. Nó giống như giọt nước làm tràn ly.”
Chúng tôi đã ngồi xem CNN hàng giờ liền. Họ đã cử một phóng viên đến hiện trường tại San Juan để đưa tin về cuộc tìm kiếm, nhưng bây giờ họ đang phỏng vấn những người được coi là chuyên gia về các hiện tượng huyền bí không giải thích được khác ở Tam giác Quỷ Bermuda.
Tôi ngả người lên đệm sofa và cầm điều khiển từ xa lên để tăng âm lượng. “Anh chàng này đang nói gì vậy?”
Anh ta là khách được mời đến studio, một người lái du thuyền thường xuyên lênh đênh quanh vùng biển Bahamas.
“Đó là điều kỳ lạ nhất mà tôi từng trải qua,” anh nói. “Tôi đang ở ngoài khơi bờ biển Nassau với một thủy thủ đoàn gồm năm người, và hôm đó là một ngày biển khá động. Chúng tôi nhìn thấy sương mù phía trước, nhưng nó không giống sương mù bình thường... nó đặc như sữa, và dường như nó đang di chuyển về phía chúng tôi vì chúng tôi không đi nhanh như vậy. Sau đó thì ầm! - chúng tôi bất ngờ ở bên trong nó, như thể chúng tôi vừa đâm vào một bức tường, và tôi thậm chí không thể nhìn thấy mặt nước ở bên kia. Ở bên dưới cũng là lớp sương mù đặc như sữa. Tôi nghe thấy tiếng người đồng hành đầu tiên của mình hét lên từ cầu tàu, vì vậy tôi đã chạy đến xem có vấn đề gì không. La bàn của chúng tôi đang quay vòng vòng. Điện tắt ngúm. Đài không hoạt động. Chúng tôi đã hơi hoảng sợ cho đến khi đột nhiên thoát ra được khỏi sương mù và bước vào vùng ánh nắng mặt trời! Nhưng chúng tôi không thực sự thoát khỏi nó bởi nó giống như cái lỗ của một chiếc bánh rán vòng. Chúng tôi đang bị lớp sương mù trắng sữa đó bao quanh, nó tạo thành một vòng tròn hoàn hảo xung quanh chúng tôi. Ở bên trong đó hoàn toàn lặng gió, và yên tĩnh chết người. Thật kỳ lạ, thành thật mà nói thì là vậy. Không ai nói lời nào. Tất cả chúng tôi đều sững sờ. Chúng tôi lơ lửng trong khoảng một phút, rồi bức tường màu trắng sữa lại ập vào chúng tôi, và cứ như thế, chúng tôi lại quay trở về vùng nước sóng vỗ bập bênh với gió lớn.”
“Thật không thể tin nổi,” phát thanh viên nói. “Các bộ phận trên thuyền của anh có hoạt động trở lại không?”
“Có, ngay khi chúng tôi thoát ra khỏi nó, điện lại về. Nhưng cuối ngày hôm đó, chúng tôi biết tin một chiếc thuyền hàng đã biến mất ở chính khu vực đó, không lâu sau khi chúng tôi có trải nghiệm kỳ lạ. Họ bị mất liên lạc vô tuyến và không ai tìm thấy bất kỳ mảnh vỡ hay bằng chứng nào về việc nó bị chìm. Không có cả tín hiệu cấp cứu, vì vậy đó vẫn là một bí ẩn cho đến tận bây giờ.”
Trong cơn hoảng loạn, tôi chộp lấy điều khiển từ xa và tắt tivi. “Con không thể chịu đựng được nữa.” Tôi nhắm nghiền mắt lại và áp hai bàn tay lên trán. “Con không muốn nghe thêm về những con tàu biến mất. Con chỉ muốn họ tìm thấy chồng con thôi.”
Mẹ lại gần và đặt tay lên vai tôi. “Họ vẫn đang tìm kiếm,” bà nói. “Và có khi được giới truyền thông chú ý như thế này lại là một điều tốt. Càng nhiều người biết về nó thì càng có nhiều con mắt dõi theo nhất cử nhất động ở vùng biển đó.” Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh và ngồi thẳng dậy. “Mẹ nói đúng. Nó sẽ có ích.” Tôi bật tivi trở lại.