← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6 OLIVIA-Miami, 1990

Năm ngày sau khi tôi nhận được cú điện thoại lúc nửa đêm của Richard báo Dean mất tích, Cảnh sát biển đã ngừng tìm kiếm. Tôi tuyệt vọng vì họ chẳng thể tìm thấy gì. Không một dấu vết mảnh vụn nào từ đống đổ nát hay thi thể. Họ thậm chí đã mở rộng tìm kiếm ra một khu vực rộng hơn, có tính đến các dòng chảy và sự trôi dạt của một vật thể trong nước, nhưng vẫn ra về tay không.

Tôi đứng bên cửa sổ lớn bên trong căn hộ của chúng tôi và cầm trên tay một tách trà. Một chiếc thuyền buồm đang trôi từ bến du thuyền về phía vùng nước rộng. Mặt trời đã lên cao và gió thổi nhè nhẹ từ hướng Tây. Tôi ghen tị với những du khách đó - bất kể họ là ai - khi họ được ra ngoài để tận hưởng một ngày. Bao giờ tôi mới có thể làm điều đó một lần nữa? Tận hưởng một ngày? Cảm thấy may mắn và biết ơn vì cuộc sống tuyệt vời, hạnh phúc của tôi?

Mẹ đã về nhà. Bà đã ở bên tôi suốt năm ngày qua, ngủ trong phòng dành cho khách, chỉ rời đi một lúc để về ngôi nhà bên bờ biển của bà và lấy một số đồ dùng cần thiết hoặc mua đồ ăn nhẹ cho chúng tôi, dù tôi không mấy hứng thú với việc ăn uống. Tôi rất cảm kích sự hiện diện và cả sự ủng hộ về mặt tinh thần của bà nhưng bây giờ, sau khi biết cuộc tìm kiếm đã kết thúc, tôi chỉ muốn được ở một mình. Tôi cần yên tĩnh - một sự im lặng tuyệt đối - để cố chấp nhận điều mà mọi người đang ép tôi phải chấp nhận: rằng Dean đã ra đi mãi mãi.

Chuyện đó không dễ dàng gì. Những tin tức kỳ quặc trên các trang báo lá cải khiến tôi không chịu nổi, những câu chuyện kiểu như Người ta phát hiện ra rắn biển khổng lồ ở Biển diệt vong! Đĩa bay khiến hành khách của con tàu du lịch sang trọng khiếp sợ! Sự che đậy của chính phủ!

Tôi không thể ngăn mình nghĩ về những gì Mike Mitchell đã nói trên bản tin - rằng có “điều gì đó đang diễn ra ngoài kia”. Nếu anh ta nói đúng thì sao? Nếu các thiết bị của Dean bị hỏng là do một thế lực siêu nhiên nào đó không thể giải thích được gây ra thật thì sao? Và nếu anh vẫn còn sống ở đâu đó thì sao? Vẫn có khả năng phải không? Tôi không tin quái vật biển hay đĩa bay có thật, nhưng không có mảnh xác máy bay nào ở nơi chúng đáng ra nên xuất hiện. Có lẽ Dean đã hạ cánh an toàn ở đâu đó, nhưng anh bị thương và phải hồi phục trước khi tìm được đường về nhà với tôi.

Tôi không thể từ bỏ hy vọng được. Ít nhất bây giờ thì chưa. Nếu còn sống, anh ấy sẽ cần tôi để đèn ở cửa sổ.

Điện thoại reo. Tôi quay lưng lại với ánh nắng rực rỡ đang chiếu lên tấm kính và nhấc máy. “Alo?”

Người ở đầu dây bên kia là Sarah. “Chào em gái: Em thế nào rồi?”

“Cũng tạm ổn ạ.” Tôi di chuyển đến chỗ chiếc ghế sofa và hình dung ra cảnh Dean ngồi ở một bên ghế, gác chân lên bàn cà phê và xem một trận bóng rổ. Thay vì ngồi xuống, tôi quay đi và trở lại nhà bếp. “Chị đã nghe nói họ sẽ ngừng tìm kiếm chưa?”

“Ừ, chị rất tiếc.”

“Em cũng vậy.” Trà của tôi đã nguội nên tôi đặt cốc vào bồn rửa. “Nhưng em không thể từ bỏ hy vọng. Ngày mai em sẽ gọi cho Ủy ban quản lý điều tra các vụ tai nạn và xem kết luận của họ là gì, và em sẽ luôn để mắt đến họ, bởi toàn bộ chuyện này có vẻ rất đáng ngờ, chị có nghĩ vậy không? Dean không thể biến mất vào thinh không một cách vô lý như vậy. Có điều gì đó không đúng trong chuyện này.”

“Ôi, Olivia,” chị nói với một tiếng thở dài. “Chị hy vọng em sẽ không quá tin vào những câu chuyện điên rồ được viết trên mặt báo.”

Tôi khó chịu lắc đầu. “Em không biết nữa. Ý em là... đương nhiên là em sẽ không tin rồi. Nhưng một chiếc máy bay to đến vậy sao có thể cứ thế mà biến mất được? Em muốn biết họ sẽ giải thích chuyện này như thế nào.”

Sarah nhẹ nhàng nói. “Chị hiểu là em cần có câu trả lời. Chị cũng sẽ như vậy nếu đó là Leon. Chị rất tiếc khi em vẫn chưa biết được kết cục cuối cùng.”

Mạch của tôi đập rộn lên. “Em ghét từ đó, kết cục. Mọi người cứ dùng nó mãi.”

“Ừ...”

“Em biết chị đang cố diễn đạt điều gì. Chị muốn em chấp nhận sự thật rằng Dean sẽ không trở lại, nhưng em phải nói thật với chị, em không nghĩ vậy. Em vẫn có thể cảm thấy anh ấy đang ở đây bên em.”

“Chị hiểu,” chị ấy trả lời với vẻ cảm thông, nhưng tôi biết chị ấy đang nghĩ gì - rằng tôi cần cho nó thời gian, cuối cùng tôi sẽ tỉnh táo lại và nhận ra Dean không thể sống sót sau một vụ tai nạn máy bay trên biển, các tờ báo lá cải chỉ đang cố kiếm tiền từ câu chuyện của chồng tôi thôi.

“Em phải đi rồi,” tôi nói, vì tôi không muốn nghĩ đến kết cục cuối cùng. Vẫn còn quá sớm. Tôi không sẵn sàng bước tiếp.

Chúng tôi gác máy, tôi quay lại cửa sổ trông ra mặt nước. Chiếc thuyền buồm giờ chỉ còn là một chấm nhỏ ở đường chân trời. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ không thể nhìn thấy nó, nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ không còn tồn tại.

✽ ✽ ✽

Sáng hôm sau, khi thức dậy, trong một tích tắc ngắn ngủi, tôi đã quên rằng Dean mất tích. Khi mở mắt ra, tôi có cảm giác thế giới xung quanh vẫn đang vận hành bình thưởng, nhưng rồi khi tôi hít vào một hơi, dường như mọi ký ức đau buồn lại quay ngược trở về.

Nỗi đau mất mát ập vào người tôi như một cơn gió nóng bỏng và nặng nề. Nó khiến ngực tôi đau nhói, phổi tôi thắt lại. Ôi Chúa ơi... nó là thật. Mọi người đã bỏ cuộc rồi. Cuộc tìm kiếm đã kết thúc. Không ai tìm kiếm Dean nữa. Anh được cho là đã chết.

Tôi lăn sang một bên và nhìn chằm chằm bên giường trống. Tôi đặt tay lên mặt gối mềm mại của Dean, sau đó rúc vào đó và ép chặt nó vào mặt, hít một hơi thật sâu, khát khao một cách tuyệt vọng và điên cuồng được hít thở mùi hương của anh, được cảm nhận anh bên trong cơ thể mình. Nhưng tôi không thể nắm bắt được nó - tôi không thể cảm nhận được anh chút nào nữa, nó như một cú sốc đối với tôi. Tôi bắt đầu hoảng sợ, khóc và la hét trên chiếc gối lông vũ mềm mại cho đến khi vỏ gối ướt đẫm nước mắt.

Anh đang ở đâu? Một mình ở đầu đó giữa biển trời bao la?

Hay anh đang ở một nơi nào khác, trong một chiều không gian khác của vũ trụ, vẫn lái máy bay của mình và nghĩ rằng mọi thứ đều ổn?

Có phải anh đang ở trên thiên đường không?

Người tôi rung lên với những tiếng nức nở đau đớn trong căn phòng tăm tối, hiu quạnh. Xin anh đấy, Dean... nếu anh ở đâu đó ngoài kia... nếu anh có thể nghe thấy em... hãy trở về nhà.

✽ ✽ ✽

Vài giờ sau, tôi bật tivi lên. Không có thêm mục tin tức nào về vụ tai nạn - nếu nó đúng là tai nạn thật. Câu chuyện mới nhất liên quan đến việc một thượng nghị sĩ bị bắt quả tang đang ăn cắp vặt ở Atlanta. Không có thông tin gì về Dean trên báo, thậm chí không có một mẩu tin ngắn nào ở trang mười hay mười một.

Tôi không biết phải làm gì với bản thân nữa, vì vậy tôi nhắm mắt lại và mơ về tất cả những buổi sáng Chủ nhật mà tôi và Dean ngồi ở bàn bếp, trao đổi về các tin tức trên báo trong khi nhâm nhi cà phê và nghĩ xem nên ăn gì cho bữa sáng. Trứng hay bánh kếp? Hay cả hai? Thường thì chúng tôi sẽ ăn cả hai; Dean luôn là người đứng lật bánh kếp trong khi tôi đánh trứng. Nghĩ về những chuyện đó khiến tôi mỉm cười, nhưng rồi trong lòng tôi lại ngập tràn đau đớn. Khi mở mắt ra, tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều nhòa đi vì nước mắt.

✽ ✽ ✽

Tôi cố gắng chợp mắt một chút vào buổi chiều, nhưng chẳng ích gì vì tôi không thể ngừng liếc nhìn điện thoại, chợt đợi nó reo lên, chờ ai đó gọi tôi để thông báo tin tức mới và nói với tôi rằng họ đã tìm được Dean.

Sau đó, mắt tôi cứ dán chặt vào chiếc điện thoại trong bếp cho đến khi nó cuối cùng cũng reo lên và phá vỡ sự im lặng vô tận. Tôi nhảy dựng lên và suýt làm đổ ghế khi lao qua bàn để trả lời điện thoại. Tôi đã đánh rơi ống nghe khi nhấc máy. Nó nảy trên sàn, rồi tôi lóng ngóng nắm lấy cuộn dây và kéo nó lại.

“Alo?” Tôi lo lắng nói, sợ rằng mình có thể đã ngắt cuộc gọi.

“Xin chào. Có phải Olivia Hamilton đó không?”

“Đúng vậy.” Tôi lắng nghe như một sinh vật hoang dã trong rừng - cảnh giác và luôn sẵn sàng hành động.

“Tôi là Mike Mitchell,” người gọi nói. “Tôi đã ở trên máy bay với chồng cô vài giờ trước khi anh ấy biến mất.”

Tim tôi như đảo lộn trong lồng ngực. Không biết sắp sửa nghe được điều gì, tôi dựa người vào quầy bếp và giơ tay lên xoa gáy.

“Vâng, tôi biết anh là ai,” tôi trả lời, cảm kích việc anh ta đã sử dụng từ biến mất thay vì gặp nạn.

“Tôi nghe nói họ đã ngừng tìm kiếm,” Mike nói. “Tôi rất xin lỗi.”

“Cảm ơn anh.”

Có một phần tức giận trong tôi muốn nói rằng: Anh thật can đảm. Tất cả là lỗi của anh. Nếu anh không quyết định bay đến dinh thự tiệc tùng của anh tối hôm đó, Dean vẫn sẽ đang ở đây.

Nhưng tôi không nói vậy vì như thế là không công bằng. Tôi có thể dễ dàng đổ lỗi cho Richard hay vị phi công bị ốm và cần được thay thế vào phút chót kia. Hoặc tôi có thể tự trách mình vì đã gây áp lực bắt Dean phải bay thẳng về nhà.

“Sao cô có thể gắng gượng được vậy?” Mike hỏi.

“Tôi không ổn lắm đâu, nếu anh thực sự muốn biết,” tôi đã phải cố gắng rất nhiều mới giữ cho giọng nói của mình ổn định. “Tôi chỉ không hiểu tại sao họ lại có thể từ bỏ khi chưa tìm thấy gì. Ý tôi là, anh ấy phải ở ngoài đó, phải không? Một chiếc máy bay không thể tự dưng biến mất.”

“Vâng, đó vẫn là vấn đề gây tranh cãi,” Mike nói, “nhưng tôi đứng về phía cô.”

Tôi lắc đầu, tự nhủ phải lý trí để chống lại tất cả những lý thuyết kỳ quặc, quái gở đang lan truyền mấy ngày qua, nhưng không dễ chút nào.

Mike thở hắt ra. “Tôi không chắc liệu tôi có nên gọi cho cô hay không. Mọi người cứ bảo tôi nên để cô một mình với nỗi đau buồn và rằng tôi không nên gieo cho cô những hy vọng hão huyền, nhưng ít nhất tôi muốn bày tỏ sự đồng cảm và nói với cô rằng tôi rất xin lỗi.”

“Cảm ơn. Nhưng anh thì có thể gieo cho tôi hy vọng hão huyền gì chứ? Cụ thể là gì?” Tôi cần phải biết điều này.

Anh ta hắng giọng. “Chà... nghe này.” Và ngập ngừng, “Tôi có một người bạn đang thực hiện một vài nghiên cứu về Tam giác Quỷ. Ông ấy giỏi, có chuyên môn khoa học và có một số ý tưởng thú vị về chuyện đang xảy ra.”

Một tuần trước, chắc chắn tôi sẽ phản ứng bài xích với kiểu nói chuyện này, nhưng vì cuộc tìm kiếm đã bị hủy bỏ, tôi rất muốn có thông tin mới.

“Anh nói tiếp di.” Tôi rời khỏi quầy và đi đi lại lại trong bếp.

“Cô đã bao giờ nghe nói về Chuyến bay 19 chưa?” Mike hỏi.

“Anh từng đề cập đến nó trên bản tin,” tôi trả lời.

“Đúng vậy, và đó không phải là trường hợp bí ẩn duy nhất ngoài kia. Và tôi đang không nói về những thứ rác rưởi mà các tờ báo lá cải đã đăng. Bỏ qua những thứ đó đi.”

“Vậy anh đang nói về cái gì vậy?”

“Chà...” Anh ta lại ngừng lời trước khi tiếp tục. “Năm 1978, một chiếc máy bay đã biến mất khi đang chuẩn bị hạ cánh ở Saint Thomas. Máy bay xuất hiện trên radar và người kiểm soát không lưu có thể thấy nó đang đến gần. Ông ước tính nó chỉ cách đó khoảng hai dặm. Ông nhìn xuống radar trong một giây, và rồi bùm! Nó biến mất. Họ đã thông báo tình trạng khẩn cấp và bắt đầu tìm kiếm, nhưng không tìm thấy dấu vết nào. Và chiếc máy bay đó chỉ còn cách sân bay hai dặm. Đó là một câu chuyện có thật. Cô có thể tra cứu về nó.”

“Họ đã lý giải chuyện đó thế nào?” Tôi hỏi.

“Họ không bao giờ đưa ra lý giải. Và một số báo cáo chính thức về các vụ mất tích khác cũng được chỉnh sửa nhiều trước khi công khai. Ngoài ra còn có những điều kỳ lạ khác, chẳng hạn như họ tìm thấy một mảnh của chiếc máy bay đã biến mất, và có một hạt từ tính dính trên đó, nhưng họ không thể xác định được hạt từ tính đó là gì. Vậy nó đến từ đâu? Phần còn lại của chiếc máy bay ở đâu?”

“Anh đang nói về những vật thể bay không xác định đấy à?” Tôi hỏi, dù rất muốn bám vào một giả thuyết khả thi nào đó để vững tin rằng Dean không chết trong một vụ tai nạn, nhưng lý trí của tôi vẫn không thể chấp nhận chuyện anh bị người ngoài hành tinh bắt cóc.

“Tôi không biết nữa,” Mike nói. “Có thể có những nhiễu loạn điện từ trong bầu khí quyển của chúng ta mà các nhà khoa học vẫn chưa xác định được. Hãy suy nghĩ về nó đi. Thuyết tương đối của Einstein cũng chỉ mới được tìm ra ở thế kỷ này. Chúng ta vẫn đang tìm hiểu, phải không? Vì vậy, hãy tưởng tượng mọi thứ mà các nhà vật lý vẫn chưa khám phá ra về lực hấp dẫn, lỗ sâu vũ trụ và sự cong vênh của thời gian. Chúng ta đâu biết những gì chúng ta không biết!”

Tôi thở ra nặng nề. “Tôi chỉ muốn chồng tôi trở lại.”

“Tôi xin lỗi. Tôi không định lạc đề đến vậy. Tôi chỉ thấy lạ khi chuyện này xảy ra thôi.”

“Tôi cũng thấy lạ.” Tôi xoay sợi dây điện thoại quanh ngón trỏ và nghĩ về mọi điều mà anh ta vừa nói với tôi. “Anh có thể chia sẻ tên của người bạn đang nghiên cứu về những chiếc máy bay mất tích đó không? Có lẽ tôi sẽ muốn hỏi ông ấy một số thông tin.”

“Chắc chắn rồi. Ông ấy là một giáo viên đã nghỉ hưu, và hiện đang sống ở ngoại ô Miami. Ông ấy là Brice Roberts. Tôi đã nói với ông ấy chuyện này rồi, nên ông ấy sẽ không ngạc nhiên khi cô liên lạc đâu.”

Tôi ghi số điện thoại Mike cho tôi vào một cuốn sổ tay rồi nói, “Cảm ơn nhé. Tôi rất cảm kích.”

“Không có gì đâu. Chúc cô may mắn. Và hãy liên hệ với tôi nếu cô cần bất cứ thứ gì. Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ. Tôi vẫn luôn ám ảnh vì chuyện này.”

Tôi cúp máy và tự hỏi không biết Dean sẽ nghĩ gì về việc tôi gọi điện thoại cho một người hoàn toàn xa lạ để nói về lỗ sâu vũ trụ và sự cong vênh thời gian. Tôi khá chắc là anh sẽ có khuyên nhủ tôi bỏ ngay ý tưởng này đi.

✽ ✽ ✽

Bạn của Mike Mitchell, Brice Roberts, hóa ra lại là một kẻ lập dị, đấy là từ lịch sự để mô tả một người đàn ông ngủ hằng đêm trong hầm tránh bom ở sân sau và vây kín ngôi nhà của mình hòng ngăn người Nga hạ độc nguồn nước trong nhà bằng công nghệ vệ tinh.

Theo ông ta, máy bay của Dean đã bị nuốt chửng bởi một con tàu mẹ ngoài hành tinh. Ông ta cũng cho rằng tôi không nên từ bỏ hy vọng vì rất có thể Dean vẫn còn sống và khỏe mạnh, và anh sẽ trở về sau nhiều năm nữa, không già đi ngày nào. Brice nói, nếu yêu anh, tôi nên đợi anh, ngay cả khi tôi đã già, bởi anh sẽ cần sự hỗ trợ của tôi khi anh ở trong một thế giới khác biệt rất nhiều so với thế giới mà anh đã bỏ lại phía sau.

Mọi thứ dần tệ hơn sau đó. Brice dẫn tôi vào hầm trú ẩn của ông ta và cho tôi xem bức tường gỗ xốp đính đầy các bài báo từ thời che đậy vụ tai nạn Roswell năm 1947. “Còn cái này thì sao?” Ông ta đập lòng bàn tay mở rộng của mình lên bức ảnh đen trắng chụp một cây cầu có mái che được đính vào bảng gỗ xốp. “Năm 69, ít nhất bốn mươi người đã nhìn thấy đĩa bay ở Massachusetts, và một gia đình đã nhìn thấy ánh sáng phát ra từ khu rừng gần cây cầu này khi đang ngồi trong xe hơi. Điều tiếp theo mà họ biết là họ đang ở trong một nhà chứa máy bay khổng lồ cùng những người khác, một nơi nào đó thuộc thế giới khác, và rồi, giống như một phép mầu, họ trở lại xe của mình hai giờ sau đó, ngồi ở vị trí khác so với ban đầu.”

Brice chia sẻ thêm một số câu chuyện về những vụ bắt cóc của người ngoài hành tinh. Sau đó, ông ta quay lại và mời tôi dùng một liều ma túy, đó là lúc tôi quyết định mình phải rời đi.

Tôi cảm thấy thật ngu ngốc trong suốt hai giờ lái xe về nhà vì tôi luôn coi mình là một người nhạy cảm, nhưng tôi không cảm thấy như vậy khi trở về căn hộ, đỗ xe vào ga-ra và bật khóc ngay trên vô-lăng.

Tôi ngồi trong xe và lục ví tìm khăn giấy, sau đó xì mũi, bước ra ngoài và bắt đầu đi về phía thang máy. Một lúc sau, tôi trở lại căn hộ, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc thuyền buồm khác đang rời bến, hướng ra vùng nước rộng mở phía trước. Khi thấy cảnh tượng đó, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn và cần phải ngồi xuống cho đến khi cảm giác đó qua đi.

✽ ✽ ✽

“Con nghĩ con bị trầm cảm rồi,” tôi nói với mẹ khi bà gọi điện đến.

“Con đang đau khổ vì mất chồng, điều đó là hoàn toàn bình thường. Con cần được tư vấn tâm lý,” bà gợi ý.

“Có thể ạ,” tôi trả lời khi đang hâm nóng lon súp gà trên bếp và tự hỏi Dean sẽ nghĩ gì về lời đề nghị đó. Anh sẽ khuyên tôi làm vậy chứ?

“Con đoán mẹ đang muốn nói với con rằng Mẹ đã bảo rồi,” tôi nói tiếp.

“Ý con là người theo thuyết âm mưu điên rồ đó hả?” Bà trả lời. “Đúng, đó chính xác là những gì mẹ muốn nói đấy, nhưng mẹ sẽ không nói ra đâu. Mẹ nghĩ con đã biết những gì con cần biết rồi.”

“Con không nên đi sâu hơn nữa xuống cái hố thỏ này?” Tôi đáp, hơi cụt hứng.

“Chính xác.”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi thở dài. “Nhưng con rất cần một lời giải thích. Con không thể sống mãi trong bóng tối, luôn tự vấn chuyện gì đã xảy ra với Dean, không nghe được kết cục thực sự nào.”

Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng từ kết cục, nhưng trải nghiệm của tôi với Brice giống như bị dội một cốc nước lạnh vào mặt.

“Mẹ biết chuyện đó rất đau lòng,” mẹ nói, “nhưng suy cho cùng, con sẽ phải chấp nhận rằng Dean đã ra đi. Mẹ rất tiếc, con yêu.”

Toàn thân tôi căng ra. “Con không muốn chấp nhận bất cứ điều gì cho đến khi con nhìn thấy báo cáo điều tra vụ tai nạn từ NTSB. Con không biết sẽ mất bao lâu, nhưng con cần nghe kết luận chính thức từ họ. Và con sẽ tự mình thực hiện thêm một số nghiên cứu và xem xét những chiếc máy bay mất tích ở Bahamas.”

“Mẹ ước gì con không làm thế,” mẹ tôi nói.

“Tại sao lại không ạ? Nếu không có vấn đề gì khác, nó sẽ cho con thứ gì đó để tập trung vào và khiến đầu óc con bận rộn.

“Con luôn có thể trở về nhà ở New York và sống với mẹ một thời gian,” bà gợi ý. “Bắt đầu lại từ đầu.”

Đó là điều mà Dean và tôi mong muốn khi chúng tôi chuyển từ New York đến Miami bốn năm trước. Một khởi đầu mới. Chắc chắn nó từng là vậy trong một khoảng thời gian. Ít nhất là cho đến khi anh đồng ý thay thế vị trí của một phi công khác, người đã “cả gan” bị đau dạ dày và bỏ lỡ một chuyến bay đã được lên lịch trình.

“Con phải cúp máy rồi,” tôi nói, nhìn xuống chỗ súp trong nồi. Vừa cúp máy, tôi liền cúi người về phía trước, hít hà mùi thơm của thịt xông khói trong nước dùng, và lại cảm thấy buồn nôn. Sau đó, tôi chớp mắt vài lần với vẻ không tin nổi.

Có thể không? Có thể không?

Hít một hơi, tôi thả chiếc thìa xuống quầy và đi tìm cuốn sổ địa chỉ của mình trong ngăn kéo ở phòng ngủ. Tôi lôi nó ra và lật qua các trang như một kẻ điên, tìm kiếm theo thứ tự bảng chữ cái để tìm đúng số. Cuối cùng, tôi cũng đã tìm thấy nó. Tôi vội vã trở lại bếp và gọi cho bác sĩ của mình. Cô ấy đã biết tình hình của tôi và đồng ý gặp tôi trong vòng một giờ nữa.

✽ ✽ ✽

Tôi luôn tưởng tượng rằng ngày tôi phát hiện ra mình có thai sẽ là một ngày để ăn mừng. Dean sẽ bế tôi lên, đu đưa tôi xoay vòng và nói với tôi rằng anh ấy hạnh phúc đến nhường nào. Chúng tôi sẽ dành thời gian còn lại trong ngày để gọi điện cho gia đình và bạn bè để báo tin vui. Sau đó, chúng tôi sẽ âu yếm nhau trên giường, nơi chúng tôi có thể riêng tư đắm mình trong niềm vui sắp có thành viên mới. Em bé. Một đứa trẻ xinh đẹp đang lớn lên trong bụng tôi. Chúng tôi sẽ nói về tên cho con trai hay con gái và thảo luận về khả năng mua một ngôi nhà riêng thay vì tiếp tục sống trong căn hộ mà mẹ đã tặng.

Nhưng Dean đã không ở đây để chia sẻ khoảnh khắc đặc biệt này với tôi. Tôi chỉ có một mình, ngồi trong văn phòng của bác sĩ, đón nhận vẻ mặt đầy cảm thông của cô ấy khi đưa kết quả thử thai cho tôi, như thể đó là một tin buồn. Mà cũng buồn thật, theo một cách nào đó. Có lẽ bác sĩ của tôi chỉ đang phản chiếu lại tâm trạng của tôi mà thôi.

Chúng tôi đã thảo luận về ngày dự sinh, về việc bổ sung vitamin và ốm nghén. Rồi cô ấy khoanh tay trên bàn. “Tôi hy vọng cô vui khi nghe tin này.”

Tôi gật đầu đầy trách nhiệm. “Tôi vui chứ, đó là điều chúng tôi luôn mong muốn.”

Cô ấy nhìn tôi đầy thương cảm. “Cô có ai để tâm sự chuyện này không?”

“Tôi có mẹ tôi,” tôi đáp. “Và chị gái tôi. Và những người bạn.”

“Không, ý tôi là... một người chuyên nghiệp ấy.”

“Bác sĩ trị liệu?”

“Đúng. Họ có thể sẽ giúp được cô.”

Tôi cụp mắt xuống và lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy. Nhưng tôi sẽ cho cô biết nếu tôi đổi ý. Còn bây giờ, tôi sẽ về nhà, xem Golden Girls (Những cô gái vàng) và ăn một chút kem.”

Cô ấy cười, nhưng tôi đâu có nói đùa. Tôi nghĩ cô ấy cũng biết điều đó.