CHƯƠNG 7 MELANIE-New York, 1986
“Cảm ơn thầy vì đã đề nghị em nói chuyện với ai đó,” tôi nói với Tiến sĩ Fielding khi cùng ông ra khỏi phòng thí nghiệm vật lý. “Nó thực sự hữu ích. Em nghĩ mình bị mắc kẹt ở nhiều vấn đề. Rõ ràng là em rất buồn về chuyện của mẹ mình, nhưng em cũng nghĩ nghiên cứu của em có vấn đề. Em dường như không thể vượt qua nó, nhưng bác sĩ Robinson đã giúp em làm được. Anh ấy không biết nhiều về vật lý hạt cơ bản, nhưng đã để em thoải mái nói về công việc của mình, và em cảm thấy như mình đang động não vậy. Một số ý tưởng thực sự hay đã nảy ra trong đầu em trên chiếc ghế sofa trong văn phòng của anh ấy.”
“Thật tuyệt,” Tiến sĩ Fielding đáp. “Tôi rất mong ngóng được đọc luận án của em đấy.”
“Và em cũng rất háo hức hoàn thành nó. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra?”
Ông nhấn nút thang máy. “Nhân tiện, việc viết lách thế nào rồi? Em có sẵn sàng nộp nó đúng hạn không?”
“Em nghĩ vậy,” tôi đáp. “Em gần như đã hoàn thành được một nửa rồi.”
“Xuất sắc.” Cửa thang máy mở ra, và Tiến sĩ bước vào trong. “Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp vào tuần tới nhé.”
Ngay sau khi ông ấy đi khỏi, tôi vội vã trở lại phòng thí nghiệm để thu dọn đồ đạc của mình, bởi tôi có buổi trị liệu với bác sĩ Robinson trong vòng chưa đầy một giờ nữa.
Đã sáu tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu điều trị và tôi không thể phủ nhận tôi rất mong đợi các buổi điều trị hằng tuần của chúng tôi với một sự háo hức mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây. Khi làm việc trong phòng thí nghiệm, tôi thường tua đi tua lại các cuộc trò chuyện trước đây của chúng tôi trong đầu và ghi nhớ tất cả những điều tôi muốn nói với anh - chẳng hạn như những khám phá mà tôi đã đạt được trong các thí nghiệm của mình hoặc những điều bất thường đã xảy ra với các phi công ngay trước khi họ biến mất, những điều luôn mê hoặc anh mỗi khi tôi kể.
Tôi cũng thích nói những chuyện cá nhân - như một bữa ăn ngon tôi đã chuẩn bị, một cuốn sách hay tôi đang đọc, và tất nhiên, cả mối quan hệ của tôi với mẹ nữa. Đó là tất cả về tôi, thật mê đắm khi được người khác lắng nghe thế này. Tôi luôn tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác khi gặp được nửa kia hoàn hảo của mình không. Bất cứ điều gì tôi nói - ngay cả khi nó rất bình thường - anh đều sẽ lắng nghe một cách thích thú và hỏi thêm, luôn tỏ ra say mê đắm chìm. Những giờ trị liệu cùng bác sĩ Robinson đã trở thành khoảng thời gian hào hứng nhất trong suốt quãng đời trưởng thành của tôi.
Thu dọn đồ đạc, tôi đến phòng vệ sinh nữ để tắm rửa sạch sẽ và trang điểm, tôi đã mua một ít đồ trang điểm ở Walgreens vào sáng hôm đó. Phấn phủ, mascara và son bóng. Cảm giác thật lạ vì tôi chưa bao giờ trang điểm cả.
Tuy nhiên, khi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, tôi cảm thấy ghét con người mà mình nhìn thấy. Một cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày, tôi lấy một ít khăn giấy từ hộc đựng và nhanh chóng lau mặt. Sau đó, tôi nhét mọi thứ trở lại túi và vội vã rời đi.
✽ ✽ ✽“Tôi muốn nói về chuyện vừa mới xảy ra,” tôi nói với bác sĩ Robinson khi tôi ngồi xuống sofa trong văn phòng của anh. Anh ngồi đối diện với tôi trên chiếc ghế bành lớn, cuốn sổ ghi chú đặt trên đùi, hai bàn tay đặt trên cuốn sổ siết chặt vào nhau.
Đây là một lời đề nghị táo bạo và liều lĩnh. Tôi đã đấu tranh với ý tưởng trình bày vấn đề này khi đi tàu điện ngầm, và tôi đã tập dượt một vài cách truyền đạt khác nhau. Tôi cũng băn khoăn về việc liệu tôi có nên nói về một chủ đề hoàn toàn có khả năng phản tác dụng đối với tôi hay không. Nhưng bác sĩ Robinson đã trở thành người bạn tâm giao thân thiết nhất của tôi, và anh đã chứng minh cho tôi thấy căn phòng này là một không gian an toàn, nơi tôi có thể nói bất cứ điều gì mà không sợ bị phán xét. Bây giờ tôi cảm thấy gần gũi với anh, tôi tin tưởng anh, và có vẻ sẽ thật sai trái khi không giãi bày tâm tình về vấn đề này với anh. Rốt cuộc anh vẫn là bác sĩ trị liệu của tôi. Vai trò của anh trong cuộc đời tôi là giúp tôi nhận thức rõ hơn về bản thân và học cách không chôn vùi cảm xúc của mình.
“Chúng ta có thể nói về bất cứ điều gì mà cô muốn,” trả lời với cử chỉ ấm áp, hào hiệp thường thấy, thứ đã phá vỡ mọi bức tường của tôi và khiến tôi tràn đầy can đảm.
“Được rồi.” Tôi dừng lại và nhìn xuống khi nói. “Ngay trước khi đến đây, tôi đã trang điểm một chút.” Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn, mắt dán chặt xuống sàn nhà. “Tôi muốn mình trông thật xinh đẹp, vì vậy tôi đã đánh khối mũi và thoa son môi. Tôi nói chuyện này bởi tôi chưa từng trang điểm.”
Tôi nhìn sang bác sĩ Robinson. Tôi không chắc mình đang mong đợi anh phản ứng như thế nào, nhưng anh chỉ nhìn tôi với vẻ quan tâm nghiêm túc. Tôi đợi anh nói điều gì đó, nhưng tất nhiên là anh không nói gì rồi.
Đột nhiên, chúng tôi quay trở lại những ngày đầu trị liệu cùng nhau, lúc anh kiên nhẫn chờ đợi tôi dẫn dắt cuộc trò chuyện của chúng tôi đến đâu đó phù hợp với tôi, và những khoảng im lặng kéo dài sẽ xuất hiện cho đến khi tôi lấp đầy chúng.
“Nhưng sau đó tôi nhìn mình trong gương,” tôi tiếp tục, “và tôi cảm thấy mình thật thảm hại. Ý tôi là... tôi đang cố làm gì vậy? Khiến mình gợi cảm và hấp dẫn ư? Hay tôi làm vậy là vì anh? Bác sĩ trị liệu của tôi? Điều đó thật điên rồ phải không?”
Anh cựa mình trên ghế, và sự lúng túng khiến tôi mất bình tĩnh, vì vậy tôi nhìn xuống và mân mê ngón tay cái của mình. “Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là mẹ tôi và việc bà thường trưng diện rồi ra ngoài hằng đêm với những người đàn ông xa lạ. Bà sẽ uốn tóc như Farrah Fawcett. Tôi nhớ bà có một chiếc quần soóc sa tanh màu xanh lá cây mà bà gọi là chiếc quần nóng bỏng. Bà sẽ mặc chúng, đi đôi bốt da màu đen sáng bóng. Nó luôn làm tròn nhiệm vụ của mình, và giúp bà mang một gã trai nào đó từ quán bar về nhà.”
Bác sĩ Robinson chạm hai đầu ngón tay vào nhau và đợi tôi nói tiếp. “Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy buồn nôn trong phòng tắm. Chính là son môi đó. Tôi đã phải lau sạch nó.” Tôi thở dài não nề. “Tôi nghĩ vấn đề là ở chỗ đó... Tôi vẫn đang làm việc đó.”
“Làm gì cơ?” Anh hỏi.
“Sống trong nỗi sợ hãi rằng tôi sẽ có kết cục giống như mẹ mình.” Lần này tôi nhìn anh chằm chằm và đợi anh nói.
“Và đó là lý do cô tẩy trang ư?” Anh hỏi. Tôi gật đầu, tựa đầu vào đệm sofa, vai thõng xuống. “Tôi luôn mơ rằng một ngày nào đó sẽ có một người dàn ông yêu tôi vì chính tôi chứ không phải vì khe ngực hay mái tóc bồng bềnh của tôi. Và anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi. Và gần đây...”
Tôi nuốt khan và cố thu hết can đảm lần nữa, nhưng nó đã bay biến hết.
Bác sĩ Robinson vẫn im lặng. Tôi ước anh sẽ nói điều gì đó. Tôi muốn anh nhận ra điều mà tôi thực sự đang cố gắng giải thích - rằng anh đã đánh thức niềm ham muốn trong tôi. Ham muốn được cảm nhận sức hấp dẫn về mặt tình dục. Tôi muốn anh hiểu rằng tôi đã yêu anh.
Tôi lại ngồi dậy. “Vậy anh nghĩ sao về điều đó, thưa bác sĩ?”
Tôi nhận ra đây đã là cách gọi đầy trìu mến mà tôi thích sử dụng bất cứ khi nào tôi cảm thấy có tia lửa điện giữa chúng tôi. Nó đại diện cho sức hấp dẫn sâu thẳm hơn mà không ai trong chúng tôi dám thừa nhận bởi còn phải cân nhắc đến đạo đức nghề nghiệp. Anh thôi, còn tôi thì không cần. Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm đến danh tiếng hay sự nghiệp của anh. Tôi tôn trọng nỗ lực của anh, và tôi quan tâm đến hạnh phúc của anh.
Bác sĩ Robinson hắng giọng. “Chà,” cuối cùng anh cũng lên tiếng sau khi suy nghĩ một lúc. “Tôi hiểu... và tôi nghĩ chính cô cũng hiểu điều này, Melanie. Cô đã biết về nó từ lâu trước khi cô bắt đầu gặp tôi. Cô biết cô đang giấu trong mình niềm oán giận đối với mẹ vì đã không mang đến cho cô một cuộc sống gia đình truyền thống và một người bố làm chỗ dựa.”
Tôi cảm thấy lông mày của mình nhíu lại. Anh đang đẩy chuyện này đến đâu vậy?
“Đây là lý do tại sao cảm xúc xung quanh cái chết của bà ấy lại khiến cô bối rối đến vậy,” anh tiếp tục. “Cô không biết nên buồn, thờ ơ hay cảm thấy có lỗi vì đã lâu không nói chuyện với bà ấy. Và sự bối rối đó đã tràn sang tất cả các khía cạnh khác trong cuộc sống của cô, bao gồm cả công việc của cô. Nó khiến cô đặt câu hỏi về những lựa chọn của mình trong quá khứ và khiến cô nghi ngờ con người thật của mình. Nếu muốn trang điểm, cô có thể trang điểm. Chuyện đó không liên quan gì đến mẹ của cô cả. Tuy nhiên, nếu có liên quan thì rõ ràng là chúng ta vẫn có vài việc phải làm.”
Tôi không thể không tự hỏi liệu đây có phải là một cách đánh trống lảng nhằm đẩy tôi ra khỏi quan điểm thực sự mà tôi đang cố gắng diễn đạt. Tôi đã mất hết can đảm rồi nên đành đi theo sự dẫn dắt của anh.
“Gần đây chúng ta đã đi chệch hướng rồi phải không,” tôi nói, “khi nói về luận án của tôi. Nhưng điều đó cũng hữu ích. Sự quan tâm của anh đối với chủ đề này khiến tôi nhớ lại lý do tôi luôn bị nó cuốn hút. Và đó là mục tiêu của tôi khi đến đây. Để tìm hiểu xem tôi có đang đi đúng hướng không.”
“Tôi rất vui khi các buổi trị liệu giúp được cô,” anh nói. “Nhưng nếu cô thấy ổn, tôi muốn quay lại với những gì cô đã nói trước đó, khi cô mô tả mẹ mình.”
Không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước, tôi đổi tư thế trên ghế sofa.
“Anh có giả thuyết gì ư?” Tôi hỏi.
“Có khả năng là thế.” Anh đặt cuốn sổ của mình sang một bên lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh và nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. “Tất nhiên, quan trọng là cô phải cảm thấy hài lòng mãn nguyện với công việc và việc nghiên cứu học thuật của cô, Melanie ạ. Nhưng cuộc sống cá nhân của cô cũng quan trọng, và tôi muốn giải quyết vấn đề đó, nếu chúng ta có thể chuyển trọng tâm thảo luận tiếp theo sang nó.”
Như thường lệ, tôi cảm thấy thoải mái khi đặt bản thân vào bàn tay dẫn dắt của anh. “Được thôi ạ.”
Bác sĩ Robinson ngồi lại gần hơn một chút. “Cô đã bao giờ nghĩ về mẹ mình khi bà ấy là một cô gái trẻ như cô hiện giờ, đầy hy vọng và ước mơ, giống như điều cô từng đề cập với tôi trước đó.”
Tôi hơi cau mày. “Tôi đã nói gì trước đó cơ?”
“Cô nói cô luôn tưởng tượng - và tôi tin là mình đã nghe thấy cô dùng từ mơ - rằng một ngày nào đó sẽ có một người yêu cô mãi mãi.”
Tôi nhìn anh cảnh giác, “Vâng?”
“Tôi nghĩ có lẽ cô có một số vấn đề với việc bị bỏ rơi mà chúng ta nên tìm hiểu, nhưng trước khi thảo luận về vấn đề đó, tôi muốn cô xem xét một vấn đề khác, nếu cô muốn.”
“Được rồi.”
“Có khi nào mẹ cô cũng có khao khát giống cô không? Và khi bà ấy trưng diện, như cô nói, có khi nào bà ấy đang muốn ra ngoài để tìm kiếm một người bạn đời. Một tri kỉ. Ai đó sẽ yêu bà ấy mãi mãi và trở thành người bố tốt của cô? Có lẽ đó là điều bà ấy muốn hơn bất cứ điều gì.”
Có thứ gì đó dâng lên trong tôi và nghẹn đặc trong cổ họng. “Nhưng bà ấy không bao giờ ổn định với bất kỳ người đàn ông nào. Không có mối tình nào kéo dài cả. Bà ấy luôn tranh cãi với họ và cuối cùng đuổi họ ra ngoài.”
Anh lại ngả người ra sau. “Tại sao cô lại nghĩ như thế?”
“Bởi họ là những kẻ thất bại.”
“Còn gì nữa không? Hãy nghĩ về điều xảy ra trước khi bà ấy yêu cầu họ rời đi.”
“Họ cãi nhau to, tôi đáp, “bà ấy kêu tôi ở yên trong phòng ngủ. Tôi nghĩ mẹ tôi sợ họ la mắng hoặc làm gì đó tệ hơn với tôi.”
Anh nghiêng đầu, như thể đang khích lệ tôi suy nghĩ rộng hơn về một điều gì đó.
“Đó là khi bà ấy đuổi họ ra ngoài,” tôi nói, chậm rãi chớp mắt vài lần khi chợt phát hiện ra một nhận thức mới. Rồi tôi nhìn về phía cửa sổ. “Ôi...”
Bác sĩ Robinson không nói gì suốt một vài phút. Chúng tôi chỉ ngồi đó bên nhau trong buổi chiều yên tĩnh ấy, lặng nhìn những chiếc lá sồi khẽ rung rinh ngoài cửa sổ.
Cuối cùng, sự chú ý của tôi quay trở lại với anh. “Theo anh, mẹ tôi đang cố gắng làm hết sức mình. Bà muốn cho tôi một cuộc sống gia đình bình thường. Đó là lý do tại sao bà ra ngoài tìm người thương. Bà đang tìm kiếm một người chồng và một người bố.”
“Tất cả những điều đó đều có khả năng đúng,” anh trả lời, “và tôi thích hướng đi của chúng ta với vấn đề này, nhưng tôi cũng muốn cô thực tế. Tôi không cố tô vẽ mẹ cô giống một vị thánh, và tôi không nghĩ cô cũng nên như vậy. Chỉ cần cố gắng nghĩ về bà ấy như một con người bình thường, một phụ nữ trẻ mà cô có thể đồng cảm và thấu hiểu. Bà ấy mới chỉ mười bảy tuổi khi có cô, vì vậy khi mẹ cô ra ngoài, có lẽ bà đang tìm kiếm thứ gì đó - không chỉ cho cô mà còn cho chính mình nữa. Làm vậy chẳng có gì sai cả. Điều đó không thể khiến bà ấy trở thành một người vô trách nhiệm được. Con người luôn muốn yêu và được yêu. Hầu hết chúng ta đều muốn có một mối liên hệ thực sự, sâu sắc với những người khác.”
“Một tri kỉ,” tôi nói.
Anh cứ nhìn tôi suốt một lúc lâu, rồi sau đó giơ một bàn tay lên. “Đừng lãng mạn hóa quá mức điều tôi đang muốn nói ở đây.”
“Anh không tin vào tri kỉ ư?” Tôi hỏi.
Anh ngập ngừng và chớp mắt vài lần, có vẻ không yên. Rồi anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Tôi e rằng chúng ta đã đi quá thời gian của mình rồi.”
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc. “Tôi hy vọng anh không có bệnh nhân khác đang chờ.”
“Ổn mà. Cô là người cuối cùng hôm nay. Nhưng chúng ta thực sự nên dừng lại ở đây.”
Thất vọng, vì tôi quá muốn nghe anh trả lời câu hỏi của mình, tôi cúi người về phía trước và xỏ giày, với lấy chiếc túi đựng đồ trên sàn và đứng dậy. “Buổi trị liệu hôm nay thật tuyệt,” tôi nói. “Đôi khi tôi không thể tin được chúng ta lại nói về những điều như vậy. Anh cứ liên tục khiến các ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.”
Anh mỉm cười ấm áp. “Tôi sẽ gặp cô vào tuần tới chứ?”
“Đương nhiên rồi,” tôi đáp.
Không gì có thể ngăn tôi đến đây.
Anh tiễn tôi ra tận cửa và nói lời tạm biệt trước khi nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa sau lưng tôi.
Khi tôi bước xuống chiếc cầu thang cọt kẹt đến khu lễ tân vắng vẻ, nắng trưa đã rải vàng khoảnh sân bên ngoài, tôi cảm thấy lòng mình rộn ràng, tôi chợt nghĩ đến mẹ và niềm hạnh phức của bà trong những ngày đầu của một mối quan hộ mới. Đó là khi các trận đấu bóng chày và các chuyến đi cắm trại diễn ra, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gới, luôn cười nói vui vẻ và nướng những chiếc bánh quy khiến ngôi nhà thoảng hương thơm mỗi khi tôi đi học về.
Đó cũng là lúc tôi dám tin rằng thế giới của mình có thể khác đi. Tất cả những gì tôi muốn là chúng tôi được hạnh phúc và an toàn, nhưng hạnh phúc của mẹ dường như phụ thuộc vào sự thành bại của bất kỳ mối quan hệ hiện tại nào của bà. Mọi thứ phụ thuộc vào người đàn ông, cách ông ta đối xử tốt với mẹ con tôi và mức độ hy vọng của mẹ vào tương lai.
Đây là lý do tại sao tôi chưa bao giờ muốn dựa vào người khác để biến ước mơ của mình thành hiện thực. Tôi muốn được tự chủ. Nhưng như thế nghĩa là tôi phải ở một mình ư? Tôi không thể tìm được một người đàn ông tử tế như ông tôi ư? Một người đàn ông mà tôi có thể dựa vào và tin tưởng?
Tôi không biết câu trả lời cho những câu hỏi đó, nhưng đó là điều tôi muốn thảo luận vào tuần tới với bác sĩ Robinson. Tôi nóng lòng muốn tiếp tục ở chính xác nơi mà chúng tôi đã dừng lại. Có lẽ lần tới tôi sẽ không mất bình tĩnh và sẽ nói cho anh biết cảm giác của mình.