CHƯƠNG 8 OLIVIA-Miami, 1990
Sáu tháng sau khi mang thai, tôi đặt phịch ống nghe điện thoại xuống giá đỡ sau một cuộc trò chuyện bực bội nữa với người ở Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia. Họ vẫn chưa đưa ra kết luận cho báo cáo về cái gọi là tai nạn của Dean, và người phụ nữ nghe điện thoại đã tỏ vẻ thương hại tôi, rồi thẳng thừng nói rằng cô ta đã quá mệt mỏi khi phải trả lời các cuộc gọi của tôi.
Tôi đã rất thất vọng vì ban đầu cô ta từng đồng cảm với hoàn cảnh của tôi. Hiểu cho mất mát của tôi. Cô ta đã đối xử với tôi bằng tất cả sự quan tâm và tử tế nhất. Nhưng giọng điệu của cô ta gần đây đã thay đổi, đó là lý do tại sao tôi nghĩ có lẽ mình nên xem xét lời khuyên của bác sĩ rất lâu về trước và sắp xếp gặp một nhà trị liệu. Bởi có thể nhân viên ở NTSB không phải là vấn đề. Có lẽ tôi mới là vấn đề lớn nhất.
Tôi nhìn chằm chằm vào chồng báo cáo tai nạn mà tôi đã đọc trong sáu tháng qua, những bản sao mà tôi đã nhận được từ Thư viện Cục Hàng không Liên bang trong chuyến đi tìm hiểu ở Washington. Tôi chủ yếu quan tâm đến các chuyến bay đã biến mất trên Tam giác Quỷ Bermuda, và tôi đã nắm được một số thông tin không thể tưởng tượng nổi, rất giống với những câu chuyện hoang đường mà Brice Roberts từng kể.
Có một số lượng lớn các cuộc điều tra từng nhắc đến những lần nhiễu sóng vô tuyến và mất điện không giải thích được, các vụ mất tích mà không có bất kỳ tín hiệu cấp cứu nào, các chuyến bay biến mất trong thời tiết hoàn hảo mà không gặp sự cố động cơ, không có vụ cháy nổ nào được báo cáo lại. Ngoài ra, cũng không có mảnh vỡ, xác máy bay hay thi thể nào được tìm thấy.
Có một báo cáo đưa ra kết luận đáng lưu tâm rằng máy bay chắc hẳn đã gặp “một lực bất ngờ và dữ dội khiến nó không còn đủ khả năng bay, do đó nằm ngoài phạm vi kiểm soát của con người.” Lực khiến máy bay mất kiểm soát vẫn còn là một bí ẩn.
Một báo cáo khác về một vụ mất tích tương tự lại cho rằng “chưa từng có vấn đề nào khó hiểu hơn vấn đề này được chú tâm điều tra.”
Rõ ràng những nghiên cứu về chủ đề máy bay mất tích đã trở thành nỗi ám ảnh của riêng tôi vì sự điên cuồng của giới truyền thông đã kết thúc. Hứng thú của công chúng với Tam giác Quỷ Bermuda đã qua. Tôi là người duy nhất vẫn kiên định với nó. Một người bạn cho rằng đó là do hormone thai kỳ, nhưng Sarah nghĩ tôi đã cắt đứt liên hệ với thực tại. Tuần trước, một lần nữa chị ấy lại cầu xin tôi đi gặp bác sĩ trị liệu.
Khi ngồi vào bàn ăn, tôi cảm nhận được dư vị ngọt ngào lúc em bé chuyển động trong bụng mình. Nó giống như một cánh bướm rung rinh. Thằng bé đang đá hay lăn lộn vậy? Mà đứa bé là trai hay là gái nhỉ?
Tôi ngả người ra sau ghế, nhìn chằm chằm vào những báo cáo tai nạn đó và chợt nhận ra căn hộ yên tĩnh đến nhường nào. Không có tiếng nhạc hay tiếng tivi, cũng chẳng có tiếng cười hay tiếng trò chuyện nào. Chỉ còn mình tôi, một mình với tiếng lật từng trang giấy. Ban ngày thì không tệ lắm, nhưng ban đêm, trong bóng tối chỉ le lói chút ánh sáng từ ngọn đèn ở bàn làm việc hay khi đắm chìm trong ánh sáng chói lòa lạnh lẽo của bóng đèn huỳnh quang trên bàn bếp cùng sự im lặng không thể chịu đựng nổi, tôi mới nhận ra mình nhớ nhung Dean đến nhường nào. Không còn niềm vui nào trong cuộc sống của tôi, chỉ có một nỗi buồn khủng khiếp sinh ra từ một mất mát khôn lường. Đôi khi cơ thể tôi đau nhức vì nỗi đau trong lòng, và tôi không thể ngủ được. Đêm này sang đêm khác, tôi tỉnh dậy và đọc những báo cáo điều tra tai nạn đến tận bình minh, tìm kiếm một manh mối. Bất cứ điều gì có thể đã xảy ra trong quá khứ. Thứ gì đó có khả năng giúp tôi nhìn thấu suốt hơn những gì đã xảy ra với Dean hoặc biết liệu có bất kỳ khả năng nào về việc anh vẫn còn ở ngoài đó, còn sống ở đâu đó không. Nhưng đêm này qua đêm khác, kết quả vẫn vậy.
Con tôi lại đạp nên tôi dùng tay xoa những vòng tròn nhỏ ngay trên rốn. “Xin chào,” tôi nhẹ nhàng nói. “Ở đây quá yên tĩnh, con có nghĩ vậy không? Con có muốn nghe chút nhạc không?”
Thằng bé hay con bé không trả lời, điều đó chỉ khiến tôi càng cố gắng gây ấn tượng với nó hơn. Tôi đứng dậy, đi tới cái kệ phía trên dàn âm thanh nổi, và lấy ra album Moondance của Van Morrison, một trong những album yêu thích của Dean. Chúng tôi thường nghe nó hồi mới cưới, khi vẫn còn phải sống trong căn hộ studio nhỏ gần trường đào tạo phi công. Hồi ấy bố tôi vẫn còn sống, và chúng tôi hoàn toàn cắt đứt liên hệ với gia đình, nhưng nhờ thế mà xích lại gần nhau hơn. Chỉ sau khi bố qua đời, mẹ mới liên hệ với chúng tôi và đề nghị chúng tôi chuyển đến căn hộ chung cư hiện tại.
Khi hạ kim xuống đĩa than và nghe thấy những hợp âm guitar quen thuộc cùng nhịp điệu vui nhộn, tôi tự hỏi liệu mình có nên sắp xếp một chuyến về thăm nhà ở New York không. Mẹ đã nhắc đến chuyện đó rất nhiều lần kể từ khi biết tôi có thai, nhưng tôi luôn từ chối. Tôi nghĩ mình muốn ở đây chong đèn đợi Dean. Và New York không còn mấy hấp dẫn đối với tôi ở hiện tại, bởi đó là nơi mà tôi đã phải trải qua khoảng thời gian bất hòa khủng khiếp với bố. Nhưng bố đã mất rồi, còn mẹ thì đang mong mỏi được lên chức bà ngoại.
Tôi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra những chiếc thuyền buồm ở bến du thuyền bên dưới. Mỗi lần như thế, tôi lại nghĩ đến Dean, tất cả những gì tôi cảm thấy là một lỗ hồng lớn trong tim và trong cuộc đời mình. Căn hộ này đã bắt đầu có cảm giác giống như một ngôi mộ. Đây có phải là nơi tôi muốn nuôi dạy con mình không?
Điện thoại reo, và như mọi khi, hy vọng lại lóe lên và tôi vội vàng bắt máy. “Alo?”
“Xin chào, cô có phải là vợ của viên phi công mất tích không?” Người gọi hỏi.
“Vâng,” tôi đáp. “Tôi có thể hỏi ai đang gọi đó không?”
Có một khoảng lặng dài, sau đó là một âm thanh rít lên như tĩnh điện từ một chiếc máy bộ đàm cũ kỹ. “Chồng cô đang gọi về từ ngoài vũ trụ. Anh ta sẽ không về nhà tối nay vì anh ta đã gặp một người ngoài hành tinh nóng bỏng và hai người họ đang yêu nhau!”
Tiếng cười vang lên, và tôi hiểu ngay rằng đây là một cuộc gọi chơi khăm, có lẽ là từ một vài cô cậu thiếu niên đang sống trong tòa nhà.
“Các cháu trưởng thành lên đi!” Tôi nghiêm nghị trả lời và dập máy thật mạnh.
Tim tôi đập thình thịch, và bụng tôi quặn lên vì tức giận. Siết chặt tay thành nắm đấm, tôi quay trở lại ghế và hít một vài hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tôi đặt tay lên bụng, nhắm mắt lại một lúc và chìm trong tĩnh lặng.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào chồng báo cáo tai nạn và tự hỏi chính xác thì tôi đang tìm cái quái gì vậy. Tôi nghe thấy giọng nói của người gọi chơi khăm trong tâm trí mình. Chồng cô... đang gọi về từ ngoài vũ trụ...
Tôi lướt tay qua bụng và cảm thấy một sự thay đổi đột ngột trong cảm xúc của mình. Tôi đang làm gì ở đây? Một mình trong căn hộ ở Miami khi tôi sắp sinh con. Con của Dean. Cuối cùng, tôi cũng bắt đầu cân nhắc đến khả năng gọi điện cho mẹ và bàn về việc trở lại New York.