CHƯƠNG 9 OLIVIA-New York, 1990
Sáu ngày trước lễ Giáng sinh, huyết áp của tôi tăng vọt và tôi rơi vào tình trạng hoảng loạn tột độ. Mắt cá chân tôi sưng vù, triệu chứng mà bác sĩ gọi là “phù nề”. Que thử cho thấy protein trong nước tiểu của tôi. Tựu chung lại, đây là những dấu hiệu của chứng tiền sản giật, gây nguy hiểm cho sức khỏe của mẹ con tôi. Các bác sĩ muốn theo dõi tôi cho đến khi họ có thể kiểm soát được huyết áp của tôi, vì vậy tôi phải nhập viện vài ngày, và sống trong nơm nớp lo sợ điều gì đó khủng khiếp có thể xảy ra và tôi sẽ mất con. Đứa bé là kết tinh tình yêu của tôi và Dean trước khi tôi mất đi anh.
Cuối cùng, tôi cũng được xuất viện vào đêm Giáng sinh và được chỉ định nghỉ ngơi hoàn toàn trên giường cho đến ngày sinh nở. Maria, quản gia của chúng tôi, mang cho tôi một bữa tối với gà trên khay, còn mẹ thì rất cẩn trọng, chăm chút từng li từng tí. Sau bữa tối, chúng tôi xem A Christmas Carol (Hồn ma đêm Giáng sinh) của George C. Scott.
Tôi cố tỏ ra vui vẻ vào sáng hôm sau khi mẹ đẩy chiếc xe đẩy chất đầy quà cho tôi và em bé vào phòng. Tôi cảm ơn bà khi mở chúng ra, nhưng không dễ để vượt qua cả ngày dài hôm đó. Tôi luôn ở trong trạng thái lo lắng, và thậm chí còn chẳng có bất kỳ bông tuyết xinh đẹp nào bên ngoài cửa số để tinh thần của tôi được xốc lại. Bên ngoài trắng xóa một màn mưa lạnh buốt. Phòng ngủ của tôi nhuốm màu xám xịt, như thể tôi đang sống trong một đám mây giông, nơi chỉ có những điều tồi tệ có thể xảy ra.
Tôi thầm cầu mong những điều tốt lành vì năm nay tôi đã phải chịu quá nhiều mất mát rồi.
Vào Ngày tặng quà (Boxing day), mẹ đánh thức tôi dậy khi xông thẳng vào phòng ngủ của tôi. Bà mở toang rèm cửa và nói, “Nhìn kìa! Tuyết đấy!” Tôi ngồi dậy và nheo mắt nhìn khoảng trắng bên ngoài tấm kính. Những bông tuyết to tan ra khi chúng từ từ trượt xuống ô cửa sổ.
“Đẹp quá,” tôi trả lời, cảm thấy con mình đang đạp, điều đó khiến tâm trạng của tôi phấn chấn hẳn lên. Mẹ ngồi xuống mép giường của tôi. “Maria sẽ mang yến mạch và việt quất cho con, sau đó con sẽ tắm và điểm trang một chút vì hôm nay nhà có khách.”
“Khách ư?” tôi cau mày nói. “Ai thế ạ?”
“Cassie, Rachel, Amanda, Kevin và Gabriel. Mẹ đã gọi cho Todd, nhưng thằng bé đang nghỉ lễ ở Barbados.” Đó là những người bạn thân nhất và ở bên tôi lâu nhất kể từ thời đại học, trong đó có cả người yêu cũ của tôi.
“Mẹ, tại sao mẹ lại mời Gabriel? Sẽ khó xử lắm.”
“Không, không đâu. Đã năm năm trôi qua và mỗi đứa đều đã đi con đường riêng. Thằng bé đã gặp được người thương hơn một năm nay rồi. Cô ấy là một y tá, mẹ nghe kể vậy.”
“Nhưng con đã không còn gặp anh ấy kể từ đó...”
Tôi không đủ sức để giải thích rằng lần cuối tôi nói chuyện với Gabriel là tại một quán cà phê ở SoHo, khi anh mời tôi đến xem anh chơi saxophone. Lúc đó chúng tôi đã chia tay, nhưng anh muốn quay lại, vì vậy tôi đã đến cùng với Dean. Đó là cách tôi chọn để nói với Gabriel rằng chúng tôi đã kết thúc mãi mãi, và tôi vẫn luôn cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về lựa chọn đó. Tôi thật độc ác và hèn nhát khi phô trương bạn trai mới của mình trước mặt Gabriel như thế.
“Con phải nghỉ ngơi,” tôi nói với mẹ, viện mọi lý do để không phải gặp mọi người. “Mẹ không nên làm điều đó.”
“Đừng lo lắng. Chúng sẽ không bắt con đứng dậy và nhảy nhót đâu. Mẹ đã giải thích về các chỉ định của bác sĩ, và chúng chỉ muốn đến thăm con thôi. Cổ vũ con một chút.”
Tôi nhìn những bông tuyết chất đống trên bậu cửa sổ bên ngoài và quyết định mình có thể chấp nhận chút cổ vũ tinh thần đó. “Được rồi, được rồi,” tôi nói. “Nhưng chắc chắn là con cần đi tắm và thay chiếc váy ngủ cũ này ngay.”
Mẹ tôi vui vẻ đứng bật đậy khỏi giường và đi kiểm tra tình hình bữa sáng của tôi.
✽ ✽ ✽
Tôi đang ngồi trên giường đọc lại cuốn What to Espect When You’re Expecting (tựa Việt: Hành trình nuôi con: Mang thai) thì nghe thấy tiếng ồn ào ở sảnh trước, bạn bè của tôi đã đến. Tôi đánh dấu trang đang đọc, đặt cuốn sách sang một bên và lắng nghe tiếng cười chào đón của mẹ tôi. Nhóm bạn này giống như những đứa con thứ hai của bà khi chúng tôi cùng học đại học. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi mỗi người đều đi theo con đường riêng của mình, vậy nên chắc sẽ mất thời gian để hỏi han tình hình của nhau.
Tôi đợi trên giường, nhưng mãi không thấy họ đâu, và tôi tự hỏi liệu có phải mẹ tôi đã kéo tất cả họ vào phòng khách để tổ chức buổi họp mặt xã giao nho nhỏ của riêng bà không, nhưng ngay sau đó, Rachel xuất hiện ở ngưỡng cửa với một chùm bóng bay, theo sau là Cassie và Amanda, cả hai đều đang cầm hoa và quà. Họ nhìn tôi và bật khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Nhìn cậu xem,” Rachel kêu lên. Cô ấy đến gần giường và vòng tay ôm lấy tôi. Những người khác xuýt xoa tôi mang thai mà vẫn xinh xắn quá, rồi cảm thán bao lâu rồi chúng tôi chẳng gặp nhau.
Kevin bước vào sau đó và dành cho tôi một lời chào ít cảm xúc hơn, một nụ hôn lên má và một cái đập tay. “Chúc mừng có tin vui nhé,” cậu ấy nói.
“Cảm ơn,” tôi đáp lại và lần lượt nhìn từng người. “Gặp được các cậu thật tốt quá. Tớ không thể tin là chúng ta vẫn có thể gặp nhau thế này. Ngồi xuống đi. Kể cho tớ nghe chuyện của các cậu nào.”
Đám con gái đặt hoa, bóng bay và quà trên sàn rồi leo lên giường, còn Kevin ngồi trên chiếc ghế bọc nệm cạnh cửa sổ.
Tôi kinh ngạc nhìn tất cả bọn họ, rồi nhận ra một người quan trọng không xuất hiện. “Gabriel không đến à?” Tôi hỏi.
Kevin ra hiệu về phía cửa bằng ngón tay cái như thể cậu ấy đang vẫy xe đi nhờ. “Cậu ấy đang ở trong bếp cùng mẹ cậu, hai người đang trò chuyện về bữa tiệc kỷ niệm 50 năm ngày cưới của bố mẹ cậu ấy.”
Rachel nhìn tôi, vì cô ấy nhớ tất cả những thăng trầm trong mối quan hệ của chúng tôi và biết bố mẹ tôi yêu thương Gabriel đến nhường nào. Tình cảm đó cũng là một nửa lý do khiến chúng tôi chia tay. Tôi không thể chịu được áp lực phải nhanh chóng kết hôn với anh.
“Cậu thơm quá,” tôi nói với Cassie. “Nước hoa hiệu gì vậy.”
Cô ấy xắn tay áo và chìa cổ tay ra, “Opium. Vves Saint Laurent.”
“Tớ thích nó.”
“Tốt quá, tớ đã mua cho cậu một chai đấy.”
“Ôi!” Tôi kêu lên.
“Cậu chẳng bao giờ giữ được bí mật,” Rachel nói. “Đừng nói tớ mua gì cho cậu ấy đấy.”
“Tớ sẽ không nói đâu,” Cassie trả lời với một nụ cười bẽn lẽn.
Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, và Gabriel bước vào. Anh mặc một chiếc áo len dệt kim màu xanh hải quân bên ngoài một chiếc áo sơ mi trắng có cổ phối cùng quần jeans rộng thùng thình. Tóc anh dài hơn tôi từng thấy. Anh bước qua ngưỡng cửa, nhìn tôi và nở nụ cười thân thiện, trìu mến. “Chào em,” anh nói. “Lâu rồi không gặp.”
“Lâu quá rồi,” tôi trả lời khi anh tiến lại gần, cúi xuống giường và hôn lên má tôi.
“Anh thực sự rất tiếc về chuyện của Dean,” anh nói bằng giọng nhẹ nhàng.
“Cảm ơn anh vì đã quan tâm.”
Anh lùi lại và nhìn vào phần bụng đang lớn hơn mỗi ngày của tôi. “Trông em ổn đấy.”
“To bằng cái chuồng bò,” tôi nói, cố tỏ ra vui vẻ khi lấy hai tay ôm bụng. “Còn mọi người thế nào rồi?” Tôi hỏi, không muốn trở thành tâm điểm.
Rachel mở đầu với câu chuyện đầy kịch tính về bữa tối ngày lễ với đại gia đình khổng lồ của mình, rồi sau đó là cả tiếng trò chuyện, cập nhật về tình hình công việc và các mối quan hệ cá nhân của mọi người. Đến cuối họ mới nhắc tới Dean và vụ mất tích nổi tiếng của anh ngoài khơi Puerto Rico.
Tôi kể cho họ nghe chuyện xảy ra đêm đó, và Rachel đã nắm tay tôi.
“Chúng tớ định có con,” tôi nói. “Chúng tớ đã nói về chuyện này đúng hôm đó, mà không biết tớ đã có thai. Tớ ước gì anh ấy biết.”
Cassie xoa đầu gối tôi.
“Thật khó khăn,” Kevin nói. “Chúng tớ luôn ở đây vì cậu nếu cậu cần bất cứ điều gì.”
“Cảm ơn,” tôi đáp, ngồi thẳng dậy. “Các cậu lúc nào cũng là nhất.”
Nhưng ngay cả khi nói ra những lời đó, tôi vẫn biết chúng tôi không thể giống như khi còn trẻ, độc thân và đang học đại học được. Rachel, Cassie và Amanda hiện đã kết hôn, còn Kevin đang sống ở California, vẫn độc thân nhưng đang kinh doanh nên cậu ấy bị ràng buộc về mặt địa lý. Còn Gabriel... anh ấy vẫn ở New York, nhưng có quá nhiều chuyện không vui liên quan đến anh ấy. Giữa chúng tôi vẫn còn một tầng khó xử và làm bạn với người yêu cũ không phải là điều tôi muốn. Tôi chỉ muốn Dean thôi.
“Vay khi nào cậu sẽ mở những món quà này?” Kevin hỏi, dùng ngón chân huých nhẹ vào một trong số chúng để phá tan bầu không khi căng thẳng. “Khi nào thì chúng ta có thể làm nổ những quả bóng bay đó?”
“Đừng chọc nổ bóng bay,” Cassie trả lời, vờ giận dữ. “Em bé sợ đấy.” Cô ấy cúi xuống gần hơn và nói với chiếc bụng của tôi. “Đừng lo, con yêu. Cô sẽ bảo vệ con.”
Tôi siết chặt tay Cassie. Thật tuyệt biết bao khi được gặp gỡ những người bạn tốt sau bao tháng ngày cô độc.
Kevin tặng tôi một món quà, và tôi bày tỏ sự vui mừng của mình khi nhận được một hộp đầy giày trẻ em đủ hình dạng và kích cỡ. “Món quà này sẽ theo mẹ con tớ đến tận lúc vào mẫu giáo,” tôi nói.
Sau đó, khi đến lúc phải đi, từng người họ đã hôn lên má tôi và chào tạm biệt.
“Đừng lo nhé. Cậu sẽ ổn thôi,” Rachel thì thầm bên tai tôi. “Và tớ sẽ gọi cho cậu.” Tôi tự hỏi không biết cô ấy có làm vậy thật không.
Gabriel là người cuối cùng nói tạm biệt. “Hãy gọi cho anh nếu em cần giúp gì nhé. Anh vẫn ở đây.”
“Cảm ơn anh,” tôi đáp và nhìn anh bước ra khỏi phòng.
Một tuần sau, Rachel gọi điện và đến thăm tôi - lần này, cô ấy đến và nói với tôi rằng cô ấy cũng đang mong có con. Chúng tôi có rất nhiều điều để chia sẻ với nhau, và kể từ lúc đó, chúng tôi gọi điện cho nhau mỗi ngày.
Thế giới của tôi đã thay đổi sau đó. Lần đầu tiên, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm đau buồn của mình. Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày dự sinh và các bác sĩ đảm bảo với tôi rằng tiên lượng của tôi rất tốt. Ngoài ra, tôi đã ngừng đọc các báo cáo về tai nạn và không còn tìm kiếm những câu chuyện về Tam giác Quỷ Bermuda nữa. Có vẻ như cuối cùng tôi đã sẵn sàng từ bỏ việc tìm kiếm câu trả lời. Rốt cuộc thì có ích gì đâu khi còn chẳng có câu trả lời nào thực sự tồn tại?