← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10 MELANIE-New York, 1986

Tôi cảm thấy khó tập trung vào công việc sau khoảnh khắc khai sáng của tôi ở văn phòng của bác sĩ Robinson. Phần lớn thời gian, tôi nghĩ về vị bác sĩ thông minh và sâu sắc ấy. Tôi đã tưởng tượng ra đủ loại tình huống mà chúng tôi có thể tình cờ gặp nhau ở đâu đó, bên ngoài văn phòng, và đi uống cà phê hoặc đi dạo trong công viên. Tôi nằm trên giường mỗi đêm tưởng tượng về những cuộc trò chuyện của chúng tôi và tất cả những điều chúng tôi sẽ nói. Những giấc mơ của tôi về những cuộc gặp gỡ đó sớm phát triển thành những tưởng tượng phức tạp về những lần tán tỉnh với bữa tối trong nhà hàng cùng những chuyến đi xa vào một ngày cuối tuần lãng mạn. Một buổi lễ đính hôn nhanh gọn. Một đám cưới tại tòa thị chính. Một đứa trẻ sắp ra đời.

Khỏi phải nói, tôi bê trễ công việc dù dành rất nhiều thời gian ngồi trước máy đánh chữ, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường. Tôi nóng lòng muốn gặp lại bác sĩ Robinson, và khi tôi thức dậy vào buổi sáng của cuộc hẹn tiếp theo, tôi cảm thấy như mình đang trong kỳ nghỉ Giáng sinh vậy.

Tôi rời giường và mở rèm cửa, sau đó pha cà phê và cố gắng viết về năng lượng điểm không. Tôi muốn mở rộng thêm về Hiệu ứng Hutchison và thông qua các thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của tôi với thiết bị điện áp cao, chứng minh được rằng nếu các bước sóng và tần số điện từ của tự nhiên bị phá vỡ đủ mức, nó có thể khiến một chiếc máy bay tan rã trong một phần triệu giây. Thậm chí còn có khả năng biến mất vào một không gian khác. Nhưng tôi chẳng nghĩ ra gì để viết. Tôi không thể nghĩ về cuộn dây Tesla và cảm ứng điện khi đang ở trong trạng thái mong mỏi cao độ cuộc hẹn lúc bốn giờ. Adrenaline chảy trong huyết quản của tôi với tốc độ ánh sáng.

Cuối cùng, tôi bỏ cuộc và ra ngoài mua đồ mới để mặc. Tôi tìm thấy một chiếc áo cánh đang được giảm giá và một chiếc chân váy bút chì bằng vải tuýt trông rất đẹp. Sau bữa trưa, tôi tắm rất lâu và dành thời gian uốn tóc trước gương. Tôi thậm chí còn trang điểm và không cho phép mình tẩy đi nữa.

Bác sĩ Robinson thân mến, tuyệt vời... anh đang giúp tôi trở thành người phụ nữ mà tôi muốn trở thành, không còn sợ hãi và ức chế.

Tôi đến buổi hẹn sớm và ngồi trong phòng chờ trong khi bụng cồn cào phấn khích. Cuối cùng khi Jane, nhân viên lễ tân, gọi tên tôi, tôi đã đứng dậy và đi thẳng đến chỗ tấm thảm đỏ sang trọng trên cầu thang bằng gỗ gụ, sau đó hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh trước khi gõ cửa phòng bác sĩ Robinson.

Độc tiếng bước chân anh di chuyển ra mở cửa cũng đủ khiến tôi xúc động. Đây luôn là điểm sáng trong tuần của tôi - thời điểm bắt đầu buổi trị liệu, khi tôi có thể mong chờ vào tương lai được ở riêng với anh cả tiếng đồng hồ.

Cánh cửa mở ra, và anh đứng đó, đối tượng trong những giấc mơ của tôi, bằng xương bằng thịt. Anh mặc quần màu ngà và áo len cao cổ màu nâu sô-cô-la. Anh đẹp trai đến mức tôi muốn xỉu ngay lúc này.

“Xin chào, Melanie,” anh nói với nụ cười ấm áp khiến tôi tràn ngập niềm vui quen thuộc. “Mời vào.”

Anh bước sang một bên, và tôi bước vào văn phòng, thản nhiên di chuyển về phía chiếc ghế sofa quen thuộc của mình.

Anh ngồi xuống đối diện với tôi, với lấy cuốn sổ và đặt nó lên đùi. “Tuần vừa rồi của cô thế nào?”

Tôi thất vọng vì dường như anh không nhận thấy điều gì khác biệt ở tôi - rằng lần đầu tiên, tôi đã nỗ lực rất nhiều để chăm chút ngoại hình của mình.

Hoặc có lẽ anh đã chú ý đến nhưng lại cảm thấy không thích hợp đưa ra bình luận.

“Tốt lắm,” tôi đáp. “Tốt hơn cả tốt, thực sự đấy.”

“Thật ư? Tại sao vậy?”

Tôi lưỡng lự vì đây là khoảnh khắc tôi đã diễn tập rất nhiều lần trong đầu. Khoảnh khắc mà tôi sẽ tiết lộ tình cảm của mình dành cho anh và nói cho anh biết cảm giác của tôi. “Vì những điều chúng ta đã thảo luận vào tuần trước.”

Anh không cần xem lại sổ ghi chú trên đùi. Anh vẫn còn nhớ. “Chuyện cô có thể xem xét vấn đề với mẹ mình theo một hướng khác ư?”

“Vâng, chính xác là vậy. Tôi không biết anh có để ý không, nhưng hôm nay tôi đã trang điểm.”

“Tôi có thấy,” anh nói với một cái gật đầu gần giống cử chỉ chúc mừng, như muốn nói rằng tôi đã làm rất tốt. “Cô cảm thấy thế nào khi trang điểm? Có khác với cảm giác của cô tuần trước không?”

“Rất nhiều, vâng. Tôi đã cảm thấy...” Sau khi tạm dừng, tôi nói, “đầy hy vọng.”

“Hy vọng như thế nào?” Anh hỏi, viết nó xuống.

Tôi tự hỏi liệu anh có biết tôi muốn nói gì với anh không và đó có phải là lý do anh đặt câu hỏi này - để nghe tôi thừa nhận cảm xúc của mình và cuối cùng, tự tin bộc lộ chúng.

“Lòng tôi tràn ngập hy vọng vì tôi bắt đầu tưởng tượng - ý tôi là thực sự tưởng tượng - mình đang kiếm tìm hạnh phúc với một ai đó.” Tôi dừng lại và buộc mình phải duy trì giao tiếp bằng mắt với anh. Rồi những lời cuối cùng cũng tuôn ra khỏi môi tôi. “Thực ra là... với anh.”

Mắt anh ngước lên, và anh nhìn tôi chằm chằm trong một giây. “Tôi xin lỗi. Cô vừa nói... với tôi?”

“Đúng vậy.” Tôi kiên định nhìn anh, để anh có thời gian tiếp thu lời thú nhận tình cảm của tôi. “Tuần trước, tôi đã tưởng tượng thấy cuộc sống mà chúng ta có thể ở bên nhau, và nó không rối loạn như tất cả các mối quan hệ của mẹ tôi. Nó lành mạnh và hạnh phúc. Tôi đã suy nghĩ về những lời anh nói, rằng mong muốn cảm thấy mình có mối liên hệ với ai đó là điều bình thường của con người. Được yêu thương. Đó là những gì tôi cảm thấy. Ý tôi là... tôi đã đến đây nhiều tuần rồi, và chúng ta chẳng làm gì ngoài việc nói về những chuyện cá nhân. Anh biết tôi rõ hơn bất kỳ ai từng biết tôi trong suốt cuộc đời.”

Anh cựa mình khó chịu trên ghế. “Nhưng Melanie, tôi e rằng chuyện đó chỉ đúng ở phía cô thôi, bởi cô không biết gì về tôi cả.”

“Tôi biết mọi thứ tôi cần biết,” tôi nói với anh. “Mọi thứ quan trọng. Tôi biết anh tốt bụng và giàu lòng trắc ẩn, hiểu biết và khoan dung. Anh kiên nhẫn và luôn bình tĩnh. Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh anh la hét hay giở trò bạo lực như những gã đàn ông mà mẹ tôi từng mang về nhà. Anh hoàn toàn trái ngược. Anh không đến từ thế giới của tôi, và đó là một món quà.”

Tôi thấy hai má anh hơi ửng đỏ. Anh bấm bút liên tục và chú mục vào các ghi chép của mình. Cuối cùng anh hắng giọng, nhìn lên và trả lời. “Tôi rất vui vì cô đã nói với tôi điều này. Việc chúng ta có thể nói về mọi thứ mà cô đang cảm thấy rất quan trọng. Nhưng có một điều nữa cũng rất quan trọng là cô phải hiểu được ranh giới giữa chúng ta. Tôi là bác sĩ trị liệu của cô và bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào khác giữa chúng ta đều sẽ được coi là không phù hợp. Như thế là thiếu đạo đức nghề nghiệp.”

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn, bởi đây không phải là điều mà tôi nghĩ anh sẽ nói. Tôi đã mường tượng ra cuộc trò chuyện này nhiều lần; dù tôi đã lường trước được chuyện anh sẽ tỏ ra chuyên nghiệp và nói với tôi rằng chúng tôi không thể có quan hệ tình cảm vì anh là bác sĩ trị liệu cho tôi còn tôi là bệnh nhân của anh, nhưng tôi vẫn tin sẽ có điều gì đó trong biểu cảm của anh mâu thuẫn với thực tế đó. Chúng tôi sẽ tiếp tục nói chuyện, cuối cùng anh sẽ không thể phủ nhận cảm giác của anh về tôi, và chúng tôi sẽ tìm ra cách để ở bên nhau.

Nhưng đó không phải là những gì đã xảy ra. Đó không phải là những gì tôi nhìn thấy trong mắt anh. Tất cả những gì tôi thấy là sự sợ hãi.

Tôi cụp mắt xuống và lấy tay ôm trán.

“Cô có ổn không?” Anh hỏi. “Cô có thể cho tôi biết mình đang cảm thấy thế nào không?”

“Mất thể diện,” tôi trả lời. “Xấu hổ.”

“Cô không phải xấu hổ đâu. Hãy nhớ căn phòng này là không gian an toàn dành riêng cho cô. Cô có thể cho tôi biết bất cứ điều gì, và chúng ta sẽ giải quyết nó. Và nếu điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn thì cô nên biết rằng những gì cô đang cảm thấy là hoàn toàn bình thường. Tôi đã dần trở thành một người quan tâm và chu đáo trong cuộc đời cô. Việc bệnh nhân nhầm lẫn cảm giác hạnh phúc của họ với tình yêu lãng mạn không hiếm. Nhưng không phải vậy đâu, Melanie.”

Tôi ép mình phải ngước lên nhìn anh. “Làm sao anh biết? Đối với tôi, nó rất thật. Các cuộc trò chuyện của chúng ta về công việc của tôi vô cùng thú vị, anh có nghĩ vậy không? Tôi biết anh cũng thích nó nhiều như tôi vậy.”

“Tôi rất thích nói về công việc của cô,” anh đồng ý, “bởi tôi quan tâm đến chủ đề này. Nhưng điều đó không có nghĩa là có một mối quan hệ lãng mạn đang tồn tại ở đây. Tôi là bác sĩ trị liệu của cô, và tôi quan tâm đến mọi điều cô nói, Melanie, nhưng chỉ trong phạm trù điều trị thôi, và chỉ giới hạn trong căn phòng này. Không có điều gì giữa chúng ta ở ngoài cả.”

Tôi cảm thấy hơi thở của mình gấp gáp hơn, như thể tôi đang lao xuống cầu thang vì tòa nhà bốc cháy. “Thế nếu tôi không còn là bệnh nhân của anh nữa thì sao?” Tôi hỏi. “Chuyện sẽ ra sao nếu tôi bỏ trị liệu, sau đó chúng ta có thể...”

Anh vội lắc đầu. “KHÔNG. Có những quy tắc cho chuyện đó. Các bác sĩ trị liệu có thể bị tước giấy phép hành nghề vì những việc như thế. Hoặc tồi tệ hơn. Đó là bất hợp pháp.”

Giọng anh đầy nghiêm túc, khiến tôi không còn chỗ để nghi ngờ. Đột nhiên, tôi không thể nói nên lời. Cứ như thể tôi bị một chiếc xe tải đâm phải vậy, tôi chỉ ngồi đó trong im lặng buồn bã.

Anh quan sát tôi một lúc rồi nói, “Bây giờ cô đang cảm thấy thế nào?”

Tôi cười, không thể tin nổi. “Anh muốn tôi nói cho anh biết tôi đang cảm thấy thế nào ư? Có lẽ anh làm công việc này vì anh thích tra tấn người khác.”

Anh không nói gì để đáp lại lời buộc tội đó, vì vậy tôi đành phải trả lời câu hỏi của anh.

“Được thôi. Nếu anh muốn tôi thành thật, tôi sẽ thành thật. Tôi vô cùng sợ hãi vì tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây. Với bất cứ ai. Gần đây, tôi không thể nghĩ về điều gì khác ngoài anh. Nó cản trở công việc của tôi vì tôi không thể tập trung. Việc giải quyết bí ẩn của Tam giác Quỷ Bermuda là quá sức với tôi, bởi tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là anh, dù tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân đừng như vậy. Tin tôi đi, là thế đấy?” Tôi dừng lại và thở mạnh. “Tôi thích đến đây mỗi tuần và nói chuyện với anh về công việc của tôi. Về mọi thứ. Tôi yêu cách anh lắng nghe tôi. Cách anh nhìn tôi. Nhưng bây giờ tôi sợ rằng mình đã làm mọi thứ rối tung lên, anh sẽ nói với tôi rằng anh không thể trị liệu cho tôi nữa vì anh sợ tôi sẽ đi quá xa và khiến anh mất việc. Xin đừng làm điều đó. Xin đừng dừng các buổi trị liệu của chúng ta lại. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì nếu không thể nói chuyện với anh nữa.”

Bác sĩ Robinson nhìn xuống ghi chép của mình và nhẹ nhàng nói. “Tôi sẽ không dừng điều trị cho cô, Melanie, trừ khi cô muốn được chuyển sang người khác, và nếu thế tôi luôn tôn trọng yêu cầu của cô.” Anh nhìn lên lần nữa. “Điều tôi muốn làm là tận dụng cơ hội này để giúp cô vượt qua một số nỗi sợ hãi sâu xa mà cô có liên quan đến sự thân mật và cam kết, từ đó, giúp cô học cách xây dựng mối quan hệ lành mạnh với những người khác trong tương lai. Tôi nghĩ cô đã đạt được một số tiến bộ thực sự trong khía cạnh đó rồi - khi mở ra cho mình khả năng bước vào một mối quan hệ mật thiết với người mà cô tôn trọng và ngưỡng mộ. Người đó không thể là tôi. Vì vậy, điều đầu tiên cô cần làm là chấp nhận những gì cô cảm thấy với tôi là không thật bởi cô không quen biết tôi với tư cách là một người trong mối quan hệ có đi có lại. Điều đang xảy ra ở đây là một thứ gọi là sự chuyển di dục cảm.”

Tôi gật đầu đồng ý vì từng học tâm lý học hồi đại học và tôi biết sự chuyển di dục cảm là gì. Tôi cũng biết rằng anh sẽ gán cái mác đó cho ngày hôm nay. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi tin đó là sự thật.

Điều duy nhất mà tôi biết lúc này là tôi hoàn toàn vỡ vụn. Anh có vẻ rất chắc chắn. Anh không dao động, không muốn thừa nhận rằng có một điều gì đó đặc biệt giữa chúng tôi chứ không chỉ là sự chuyển di dục cảm.

Có lẽ tôi đã quá kiêu ngạo khi nghĩ theo hướng này, nhưng tôi tin rằng mình đủ thông minh để không thể nhầm lẫn giữa thực-giả. Chắc chắn bác sĩ Robinson là người rất xuất sắc, anh đã đánh giá đúng nhiều điều khi phân tích cảm xúc và hành vi của tôi, nhưng chuyện này thì không. Anh không chỉ là một hoàng tử trong tưởng tượng của tôi. Và tôi cũng không cần biết anh lái loại xe gì hay món ăn yêu thích của anh là gì để hiểu anh sâu sắc hơn. Tôi tin mình có thể nhìn thấu tâm hồn anh và rằng chúng tôi sinh ra là để ở bên nhau.

Giá mà anh cho phép chúng tôi khám phá nó. Giá mà không có nghề nghiệp của anh ngáng đường.

Anh kiểm tra đồng hồ. “Tôi e là chúng ta đã hết thời gian trong hôm nay rồi.”

Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Như thế này thật kỳ lạ. Tôi cảm thấy tiếc thay cho anh. Trước mặt tôi là một người đàn ông cô đơn, bị mắc kẹt trong những quy tắc đạo đức nghiêm ngặt của cái nghề mà anh gắn bó.

“Chúng ta có thể tiếp tục vấn đề này vào tuần tới không?” Anh hỏi, và tôi nhận ra rằng anh có vẻ hơi run.

“Tôi nghĩ chúng ta phải làm vậy,” tôi trả lời, “bởi chúng ta không thể dừng như thế này được. Chúng ta cần nói nhiều hơn về nó. Ít nhất thì tôi cảm thấy thế.”

Anh gật đầu, đứng dậy và tiễn tôi ra cửa. “Tôi chỉ có một yêu cầu,” tôi dừng lại ở ngưỡng cửa và nói, ngước nhìn khuôn mặt điển trai của anh và ước gì mình có thể chạm tay lên má anh. “Nếu chúng ta tiếp tục trị liệu cùng nhau, tôi có thể gọi anh bằng tên được không? Bác sĩ Robinson nghe trịnh trọng quá, trong khi anh luôn gọi tôi là Melanie. Anh chưa bao giờ gọi tôi là cô Brown cả.”

Anh do dự một lúc, sau đó vẻ mặt dịu lại. “Được rồi, Melanie. Nếu cô thích, từ bây giờ, cô có thể gọi tên tôi. Bắt đầu từ tuần sau, cô có thể gọi tôi là Dean.”

Tôi cảm thấy một sự phấn khích chạy dọc khắp người và rời khỏi phòng khám trong tâm trạng sung sướng.