← Quay lại trang sách

Chương 11 DEAN-New York, 1986

Tôi đã hành nghề bác sĩ trong một thời gian khá dài và đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải sự chuyển di dục cảm. Tôi thường sẽ là người đàn ông duy nhất dành sự quan tâm đến cuộc đời của bệnh nhân nữ, và không có gì lạ khi bệnh nhân đó lầm tưởng tình cảm của cô ấy đối với tôi là một thứ gì đó giống như tình yêu. Nhưng khi nhìn Melanie bước xuống cầu thang rồi đóng cửa văn phòng lại sau lưng, tôi nhận ra tay mình đang run. Tôi khum chúng lại và cố gắng kiểm soát phản ứng của mình, nhưng sự run rẩy đang chế ngự. Tôi bị bao trùm bởi cảm giác sợ hãi khi không biết buổi trị liệu tiếp theo của chúng tôi sẽ dẫn đến đâu, bởi cô ấy đã đúng ở một khía cạnh nào đó. Chúng tôi có sự hấp dẫn lẫn nhau, và tất cả những gì tôi có thể thấy trước mắt là thảm họa.

Nhắm mắt lại, tôi hít vào một vài hơi thật sâu để tĩnh tâm, rồi quay trở lại ghế và nhắc nhở bản thân về quá trình rèn luyện của mình. Vẫn luôn tồn tại những quy chuẩn sẵn có dành cho những trường hợp này. Đầu tiên, tôi phải nhìn nhận rằng cảm giác kết nối này chỉ là sự chuyển di ngược, không hơn không kém. Chính hành trang cảm xúc của tôi đã khiến tôi có liên hệ với bệnh nhân của mình một cách thân mật. Chúng tôi có quá khứ giống nhau, tôi thực sự bị cuốn vào công việc nghiên cứu về những chiếc máy bay biến mất trên Tam giác Quỷ Bermuda của cô ấy. Khi còn là một cậu bé, tôi từng mơ được trở thành phi hành gia hoặc phi công, nhưng tôi đã theo học chuyên ngành tâm lý học vì đó là môn tôi giỏi nhất và nó mang lại cơ hội nhận học bổng cũng như cơ hội nghiên cứu sinh lớn nhất cho tôi, đây là điều cần thiết để tôi tiếp tục con đường học vấn của mình. Cũng như Melanie, tôi không xuất thân từ một gia đình giàu có, tuổi thơ cũng không mấy tốt đẹp. Tôi đã làm mọi thứ có thể để thoát khỏi thế giới mà tôi được sinh ra. Chúng tôi có điểm chung đó, cô ấy và tôi, và vì thế, tôi cảm thấy giữa chúng tôi có mối dây liên kết.

Nhưng một lần nữa... quá khứ của chính tôi cứ quẩn quanh trong tôi thôi, và tôi phải tách biệt các vấn đề của mình với cô ấy.

Ngả người xuống ghế, tôi nhìn chiếc sofa và nghĩ đến cảnh cô ấy ngồi đó, thổ lộ tình cảm dành cho tôi, trông thật mong manh nhưng cũng thấu suốt bản thân đến kinh ngạc. Thành thật mà nói, tôi rất kính nể cô ấy.

Chợt nhận ra đây là một trường hợp phức tạp không giống với bất kỳ trường hợp nào tôi từng trải qua trước đây, tôi bật dậy khỏi ghế và đi đến bàn làm việc để tra cứu số điện thoại của một đồng nghiệp và cũng là cố vấn của tôi, Tiến sĩ John Matthews. Ông đã giám sát một trong những dự án của tôi trong thời gian tôi học thạc sĩ, và ông đã dạy cho tôi một bài học quan trọng: đó là các bác sĩ lâm sàng không xử lý được các vấn đề chuyển di ngược thường sẽ phải đối mặt với hội đồng kỷ luật vì có quan hệ không phù hợp với khách hàng. Tất cả chúng tôi đều đã chứng kiến điều đó nhiều lần, vì vậy tôi hiểu tầm quan trọng của việc thảo luận về các động lực chuyển di này với đồng nghiệp và việc đảm bảo được rằng tôi duy trì mối quan hệ trị liệu hữu ích và chuyên nghiệp với khách hàng của mình.

Tôi tìm thấy thông tin liên lạc của John trong tập danh thiếp Rolodex của mình, nhấc điện thoại lên và nhanh chóng bấm số. Trước khi điện thoại kịp đổ chuông, điều gì đó đã ngăn tôi lại. Trong cơn hoảng loạn, tôi dập mạnh ống nghe xuống giá đỡ.

Tôi đứng dậy, đi vòng quanh bàn và ra phía cửa sổ để suy nghĩ. Nếu tôi bắt đầu trị liệu với Tiến sĩ Matthews thì sẽ thế nào nhỉ? Chuyện đó sẽ dẫn tôi đến đâu?

Tôi là bác sĩ trị liệu trẻ nhất ở phòng khám uy tín tại Manhattan này, được thuê cách đây chưa đầy một năm và có tham vọng mở phòng khám riêng vào một thời điểm nào đó trong tương lai.

Sếp của tôi, chủ của phòng khám, là một phụ nữ. Điều gì sẽ xảy ra nếu bà ấy phát hiện ra chuyện này và biết được quá khứ của tôi? Tất cả các bác sĩ lâm sàng khác ở đây đều có danh tiếng không tì vết và chứng chỉ Ivy League. Tôi chỉ tốt nghiệp ở một trường cao đẳng của tiểu bang ở miền Trung Tây, và danh tiếng của tôi... chà, có một vài nhược điểm. Nếu biết về chúng, bà ấy có mất niềm tin vào năng lực của tôi không?

Tôi trở lại bàn làm việc, ngồi xuống và xem xét tình hình. Ít nhất thì tôi cũng nhận thức được sự nguy hiểm và không đúng đắn của những cảm xúc mà tôi dành cho khách hàng của mình. Tôi có thực sự phải thảo luận tất cả những điều đó với một bác sĩ trị liệu khác không, chỉ để ông ấy nói cho tôi biết những điều tôi đã biết? Rằng tôi cảm thấy thân thiết với Melanie chỉ vì cô ấy khơi dậy những ký ức và thực tế nhức nhối từ cuộc sống của chính tôi, đồng thời cô ấy cũng khuấy động giấc mơ thời niên thiếu của tôi với ngành hàng không? Tôi biết đó là những điều thu hút tôi đến với cô ấy, vậy tôi còn có thể biết được gì khác thông qua quá trình trị liệu của mình nữa đây?

Câu trả lời đã quá rõ ràng. Cô ấy là bệnh nhân, và nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ chứ không phải làm hại cô ấy. Đồng thời, khi đã biết về quá khứ của cô ấy rồi, bỏ rơi cô ấy thật là một hành động tồi tệ.

Tôi sẽ tiếp tục điều trị cho Melanie và dẫn dắt cô ấy vượt qua vấn đề chuyển di dục cảm này, và cũng sẽ tự lắng nghe tiếng lòng của mình, dựa vào kiến thức mà mình được học để chấn chỉnh bản thân. Nếu không thể đối phó với tình huống này trong những tuần tới, tôi sẽ liên hệ với cố vấn của mình, Tiến sĩ Matthews, đồng thời, dù Melanie có thích hay không, tôi vẫn sẽ chuyển trường hợp của cô ấy cho một bác sĩ trị liệu khác.

✽ ✽ ✽

Chuyến tàu về căn hộ của tôi ở New Jersey vào buổi tối hôm đó rất đông đúc. Tôi đã phải đứng hầu hết thời gian trong khi cố không nghĩ đến Melanie Brown, liên tục va phải những hành khách khác trong khoang hành khách nóng nực đến chảy mồ hôi như tắm.

Thật nhẹ nhõm biết bao khi cuối cùng cũng đến được cuối, bước lên sân ga và hít thở không khí mát mẻ của buổi tối. Tôi bước về phía xe hơi của mình, một chiếc Ford Pinto đời 1971 gặp vấn đề gỉ sét dai dẳng và khá đáng lo ngại.

Hai mươi phút sau, tôi bước vào căn hộ studio của mình trên tầng hai của một tòa nhà nhìn ra bãi đỗ xe cũ. Tôi ở đây từ hồi kết thúc chương trình học và nhận được ngay một công việc tại Phòng khám Sức khỏe Wentworth, với nhiều hy vọng và ước mơ về một tương lai tươi sáng hơn. Tôi vẫn luôn nghĩ đây chỉ là nơi trú tạm cho đến chừng nào đủ tiền mua được một ngôi nhà tốt hơn, lý tưởng nhất là ở Manhattan, nơi tôi có thể từ bỏ chiếc xe của mình trước khi nó chết bất đắc kỳ tử trước mặt tôi. Nhưng mỗi năm, khi tôi phải đối mặt với việc kết thúc hợp đồng thuê nhà, vẫn không có gì thay đổi cả. Tôi vẫn không đủ khả năng chi trả cho bất cứ thứ gì tốt hơn, vì vậy tôi đã đăng ký thuê nhà thêm mười hai tháng nữa với những chuyến đi làm dài dằng dặc mỗi ngày và những người hàng xóm ồn ào mở tivi quá to vào buổi tối.

Thả chìa khóa xe xuống bàn bếp, tôi liếc nhìn đống lộn xộn mà tôi đã để lại trong bồn rửa đêm trước, rồi lục tủ để tìm thức ăn. Tôi tìm thấy bơ đậu phộng, bánh quy giòn và một hộp thịt bò hầm, chắc là được rồi, vì ngày hôm nay thực sự là một ngày dài. Tôi không đủ sức quay trở ra xe để đi chợ nữa.

Tôi lục lọi ngăn dao kéo để tìm cái mở hộp, rồi nhận ra chiếc đèn nhỏ màu đỏ trên máy trả lời tự động đang nhấp nháy. Tôi nhấn nút nghe tin nhắn, nhưng ngay khi nghe thấy giọng nói khàn khàn khó nghe đó, tôi sững người, bụng lập tức thắt lại vì căng thẳng.

“Bố của mày đây. Tốt nhất mày nên về nhà ngay nếu mày muốn gặp lại dì của mình. Người ta đã chuyển nó đến nhà an dưỡng cuối đời vào hôm nay. Họ nói rằng nó chỉ có thể trụ thêm vài ngày. Không hơn.”

Cạch.

Cơ bắp của tôi cứng đờ, và tôi đã làm rơi cái mở hộp xuống mặt bàn. Bố tôi vừa nói gì vậy? An dưỡng cuối đời? Tôi thậm chí còn không biết dì Lynn nằm viện. Lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện là hai tuần trước, dì bảo việc hóa trị đang rất ổn và bác sĩ nói bệnh tình của dì đang thuyên giảm.

Tôi vơ vội điện thoại và gọi về trang trại, nhưng không ai nghe máy. Có lẽ bố và bà đang ở viện với dì, hoặc bố đang ở quán bar. Chúa ơi, tôi lẽ ra nên ở đó. Ở bệnh viện. Không phải quán bar. Tại sao không ai gọi cho tôi vậy?

Có lẽ dì Lynn không muốn họ làm vậy. Dì ghét phải trở thành gánh nặng của tôi, dù tôi đã nói với dì rằng tôi không bao giờ coi bà là gánh nặng. Tôi nợ bà mọi thứ. Nếu không có dì, ai biết tôi sẽ ở đâu trong giai đoạn này của cuộc đời? Chắc là ở tù với anh trai tôi, vì anh là người mà tôi bám víu vào sau khi mẹ mất. Tôi đã theo anh như hình với bóng cho đến khi dì Lynn từ Arizona đến và đưa tôi đến sống với vợ chồng dì. Bà đã đến vừa đúng lúc. Lúc đó tôi mười ba tuổi và đang bước trên con đường đen tối cùng anh trai mình, nhưng dì đã kéo tôi ra, nuôi dạy và chăm lo việc học hành của tôi kể từ đó. Dì bắt tôi phải tránh xa rượu chè và tiệc tùng. Thật không may là dì không có khả năng mang cả anh trai tôi đi nữa, nhưng lúc đó cũng quá muộn rồi. Anh đã mười bảy tuổi, nghỉ học để đi bơm xăng và chuyển đến sống cùng bạn bè.

Dì Lynn đã cứu mạng tôi. Dì cũng đã cố cứu mạng bà nội, khi bà ngã xuống cầu thang dốc của ngôi nhà trang trại và bị gãy xương hông. Lúc đó dì đã là một góa phụ, vì vậy dì bỏ lại mọi thứ ở Arizona để trở về Wisconsin và chăm sóc người mẹ già của mình. Nhưng dì Lynn thân yêu của tôi đã không lường trước được một thử thách còn lớn hơn gấp bội, đó là phải chăm sóc cả ông anh trai nghiện rượu của mình.

Tình cảnh éo le quá sức chịu đựng của dì. Mà đối với ai thì cũng vậy thôi. Không có gì ngạc nhiên khi dì mắc ung thư cả. Tôi đứng dậy và đi đến bàn làm việc để tìm sổ địa chỉ của mình, sau đó gọi điện cho sếp và giải thích rằng tôi có việc gia đình khẩn cấp. Bà ấy đồng ý rằng tôi nên hủy tất cả các cuộc hẹn trong vài ngày tới và đặt một chuyến bay về nhà ngay.

Nửa tiếng sau, tôi bắt taxi và đi thẳng ra sân bay.

✽ ✽ ✽

Chuyến bay của tôi đến Madison, Wisconsin hạ cánh muộn vào sáng hôm sau; tôi kiệt sức sau hai chuyến bay dài và căng thẳng vì không biết dì Lynn hiện ra sao. Tôi thậm chí còn không biết bà đang nằm ở viện nào nữa. Mỗi lần tôi tranh thủ thời gian gọi điện về nhà đều không có ai bắt máy.

Tôi vội vã rời sân bay, bắt một chiếc taxi và lên đường về nhà. Khi tài xế đánh xe vào sân trước, tôi lập tức trả tiền cho anh ta, bước ra, nhưng vẫn đợi anh ta lái xe đi trước rồi mới đến gần cửa.

Tôi khựng lại quan sát quang cảnh xung quanh mình. Nơi này trông khác quá. Trống rỗng và vắng vẻ. Nhà kho dụng cụ trông như sắp đổ sập. Một cái thùng cũ gỉ sét chứa đầy nước đọng, và cánh cửa dẫn vào hàng hiên có lưới chắn đang mở toang, đập vào bức tường bên ngoài mỗi khi có một cơn gió thoảng qua. Ở bên cạnh, những đống cành cây từ mùa trước vẫn nằm chỏng chơ chờ người đốt.

Nuốt xuống cảm giác sợ hãi cay đắng khi nghĩ đến việc leo lên những bậc thang đó, tôi đi loanh quanh bên hông nhà để xem chiếc xe tải của bố tôi có ở trong sân không.

Nó đây rồi. Cũ hơn và bị hỏng nhiều hơn tôi nhớ.

Ông ấy có ở nhà không? Còn bà nội thì sao?

Chần chừ đủ rồi. Tôi cần biết tình hình của dì Lynn nên tôi đi cửa sau vào bếp mà không gõ cửa.

Ngôi nhà vắng lặng. Tôi đặt túi xuống, cởi áo khoác và treo lên cây treo áo. “Có ai ở nhà không?”

Không ai trả lời nên tôi ra phòng khách trước nhà, nhưng nơi này cũng trống rỗng. Những tấm màn đã được kéo lại, và tất cả các phòng đều tối om. Tôi cảm thấy hơi buồn nôn bởi mùi hôi bốc ra từ những chiếc gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc lá và hình ảnh những vết sơn cáu bẩn, dính thuốc lá trên tường.

Tội nghiệp dì Lynn. Tôi không nên đi xa quá lâu như vậy. Chúa ơi, tôi cần gặp dì ấy. “Tôi cần dì ấy biết tôi biết ơn thế nào khi dì hiện diện trong cuộc đời tôi. Tôi cần dì biết dì đã mang lại phép màu cho cuộc đời tôi.

“Xin chào?”

Không có tiếng đáp lại khi tôi gọi với lên cầu thang, vậy nên tôi nặng nề đặt từng bước chân lên nó, với một cảm giác nặng trĩu trong lòng khi mùi của ngôi nhà cũ gợi lại những ký ức về việc mẹ tôi đã quát tháo anh em chúng tôi khi hai đứa gây náo động phòng khách, vật lộn và đánh nhau trong khi bố say khướt trên ghế sofa. Bà không muốn chúng tôi đánh thức ông vì ông luôn đổ lỗi cho bà về việc làm ồn, sau đó bà sẽ phạm tội trọng yếu là cãi lại bố chúng tôi, và tình hình sẽ căng thẳng hơn bao giờ hết. Theo thời gian, chúng tôi đã rút ra được bài học là phải tránh xa tầm có thể nghe thấy của ông. Chủ yếu là để bảo vệ mẹ.

Trên lầu, tất cả các phòng ngủ đều trống, giường chưa được dọn. Tôi tìm thấy phòng của dì Lynn ở cuối hành lang, nó cũng bừa bộn và bẩn thỉu như những phòng khác, điều này thật bất ngờ vì dì luôn là người ngăn nắp. Dì chắc hẳn phải ốm lắm vì hóa trị, nên mới không thể gánh vác mọi trách nhiệm của người nội trợ ở nơi hoang vắng, nghiệt ngã này.

Lòng tôi thắt lại vì ân hận, tôi ngồi xuống mép giường của bà. Lẽ ra tôi không nên nghe lời dì khi bà khăng khăng rằng mọi thứ đều ổn. Lẽ ra tôi nên về nhà để kiểm tra mọi thứ, đặc biệt là khi trong thâm tâm, tôi biết bố và bà tôi là gánh nặng.

Tôi nhận ra mình đã gạt phăng đi những điều đó, sẵn sàng vùi đầu vào cát và ích kỷ theo đuổi ước mơ của riêng mình về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi muốn nó cho riêng mình, nhưng tôi cũng muốn làm dì Lynn tự hào nữa. Và tôi muốn kiếm đủ tiền để chu cấp cho dì. Tôi thường mơ ước có thể lo cho dì một cuộc sống tươm tất ở bất cứ đâu mà dì muốn. Có lẽ là ở gần tôi tại New Jersey và cuối cùng là Manhattan. Giá như dì không bị ốm. Tôi không ngờ lại mất dì sớm như vậy. Trước cả khi tôi hoàn thành những điều mà tôi đang cố gắng có được.

Tôi kiểm tra đồng hồ. Đã quá trưa rồi. Tôi cần gọi điện thoại đi khắp nơi và tìm hiểu xem họ đã đưa dì Lynn đến đâu để đến thăm dì. Nhưng rồi, một chiếc xe hơi tấp vào sân và tôi đứng dậy. Tôi di chuyển đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Bố và bà tôi đang bước ra khỏi chiếc Toyota Camry cũ của dì. Họ đóng cửa xe lại và bước lên bậc tam cấp trước hiên nhà.

Khi họ bước vào, tôi đã xuống được nửa cầu thang. Họ dừng lại ngay khi nhìn thấy tôi.

“Chà, coi ai tới kìa,” bố tôi nói.

Bà tôi quắc mắt nhìn tôi. Thật sốc khi bà đã lại già sọm đi so với lần cuối cùng tôi về thăm. Bà trông gầy gò và ốm yêu, gần như chỉ còn da bọc xương. Sắc mặt của bà cũng không tốt.

“Mày về quá muộn rồi,” bố tôi nói thêm. “Nó đi rồi. Mất sáng nay.” Lời của ông ấy bắn ra như một viên đạn đại bác và làm rung chuyển tất cả các bức tường trong nhà. Tôi bám vào tay vịn cầu thang. “Gì cơ ạ?”

“Mày nghe thấy tao nói rồi đãy,” ông trả lời.

Tôi cảm thấy như mình vừa bị một thọi vào bụng. Tôi vẫn không thể tin đó là sự thật. Không thể nào. “Sao không ai gọi cho con vậy? Đáng ra con đã có thể đến... và ở đó.” Tôi nhìn chằm chằm cả hai người, chờ đợi một lời giải thích.

Bố tôi phớt lờ câu hỏi và lủi thủi đi vào bếp. Tôi xuống cầu thang và nghe thấy tiếng tủ lạnh mở cùng tiếng nắp bia bật ra khỏi chai. Sau đó là âm thanh của nắp kim loại trượt ra khỏi thùng rác và rơi xuống sàn nhà bẩn thỉu.

Tôi cứ giương mắt nhìn thế giới xoay vần trong trạng thái tê liệt và sự im lặng chết chóc. Bà tôi ném chiếc ví lên chiếc bàn nhỏ ở tiền sảnh và lết vào phòng khách tối om. Tôi theo bà vào trong và mở rèm cửa trong khi bà ngồi xuống chiếc ghế êm ái bọc nệm rồi châm một điếu thuốc. Bà hít vào một hơi thật sâu và nhả ra một vòng khói bảng lảng trước khi trả lời.

“Tôi đã bảo bố anh gọi cho anh,” bà nói với giọng khàn khàn, “nhưng anh biết nó như thế nào rồi đãy.”

“Đừng nói về tôi như thể tôi không có ở đây!” Bố tôi hét lên từ trong bếp.

Bà nội và tôi phớt lờ ông ấy vì cả hai chúng tôi đều biết tốt hơn hết là không nên cãi lại. Cảm thấy yếu ớt và phát ốm, tôi bước đến ghế sofa và ngồi phịch xuống đó, cúi đầu và dùng cả hai tay vò những lọn tóc lớn. “Chuyện gì đã xảy ra thế ạ? Cháu đã nghĩ là dì ấy vẫn ổn.”

“Đúng là vậy,” bà trả lời. “Họ nói rằng bệnh tình của nó đã thuyên giảm, nhưng một vùng nhiễm trùng nào đó đã khiến bệnh trở nặng. Rồi nó bị viêm phổi.”

Tôi buộc mình phải nhìn lên trong khi rơm rớm nước mắt, tôi đã cố gắng hết sức đế kìm nén vì không thể rơi nước mắt được. Không phải ở đây, trước mặt bố tôi, đề phòng ông bước vào. “Dì có đau không ạ?”

Bà tôi nhìn đi chỗ khác. “Nó đau nhiều lắm. Ít nhất thì họ đã rộng lượng tiêm cho nó vài liều morphine. Kể cả anh có đến từ hôm qua thì nó cũng không nhận thức được gì nữa.”

Tôi lắc lư tới lui và nhắm nghiền mắt trong một nỗ lực tuyệt vọng chế ngự nỗi đau của mình. Tôi không thể để nó bộc phát ra ngoài. Không phải ở đây. Không bao giờ. Chúa ơi, Chúa ơi. Tại sao chứ? Sâu bên trong, tim tôi đang thổn thức.

“Không phải tự nhiên mà cha mẹ sống lâu hơn con cái,” bà nội nói. “Thật không công bằng. Nó rất tốt. Người tốt nhất trong tất cả chúng ta.”

Tôi ngẩng đầu lên và gật đầu, sau đó nghe thấy bố tôi hét lên, “Nó đã đi rồi phải không! Mẹ tốt hơn vẫn nên quen với chuyện này đi!” Ông xông ra ngoài cửa sau, và tôi nghe thấy tiếng cửa xe tải mở ra rồi đóng sầm lại. Động cơ gầm lên và ông lao ra khỏi sân.

“Chúng ta sẽ không thấy mặt nó cho đến tận ngày mai,” bà nội nói. Bà rít một hơi thuốc nữa. “Nó sẽ ở quán bar cả đêm. Nó có thể sẽ ngủ trong một con mương ở đâu đó. Hoặc trong phòng giam ở đồn cảnh sát.”

Tôi ngả người ra sau ghế và lấy tay vuốt mặt. “Chúng ta nên gọi cảnh sát và báo cho họ biết để họ có thể đến đón ông ấy trước khi ông ấy ngồi sau tay lái và giết người.”

Lẽ ra tôi nên nói là trước khi ông ấy giết thêm người nữa, vì ông ấy đã cướp mẹ tôi đi. Sẽ thật khủng khiếp nếu ông ấy giết mẹ của một đứa trẻ khác vào đêm nay.

“Giờ chúng ta phải làm gì ạ?” Tôi hỏi bà nội. “Sẽ có tang lễ chứ ạ?”

“KHÔNG. Lynn không muốn ồn ào. Nó bắt chúng ta hứa sẽ rải tro của nó vào gió. Chỉ vậy thôi.” Bà nội ngừng một lát rồi nói tiếp. “Ta nghĩ là do nó nghĩ đến số tiền đắt đỏ làm đám tang. Anh biết nhà bây giờ khó khăn thế nào đấy.”

Khi tôi không trả lời, bà lại nói thêm, “Ngôi nhà này lớn quá. Tiền bảo dưỡng cũng không nhỏ.”

Bà ném cho tôi cái nhìn buộc tội sắc lẻm - như thể tôi là một người xa lạ mà bà vô cùng ghê tởm. Người đã không còn là thành viên của gia đình này vì tôi đã dám bỏ đi. Tôi đã xúc phạm và phỉ báng họ vì muốn có một cuộc sống tốt hơn.

Đôi mắt đầy sát khí của bà nheo lại, và tôi tự hỏi liệu bà có biết tôi vẫn gửi séc hằng tháng cho dì Lynn trong vài năm qua để giúp trả tiền mua hàng tạp hóa và hóa đơn y tế hay không. Đó là lý do tại sao tôi không còn dư tiền để giảm khoản nợ sinh viên khổng lồ của mình.

Tôi nghĩ nếu bà nội biết đến sự tồn tại của những tấm séc đó, bà sẽ muốn tôi tiếp tục gửi chúng. Nhưng tôi biết nếu tôi gửi tiền bây giờ, nó sẽ được quy đổi ngay thành rượu và thuốc lá. Đó là lý do tại sao dì Lynn vẫn luôn giữ bí mật với họ.

Tôi cố thay đổi chủ đề. “Dì có muốn cháu làm gì không?”

“Nó say thuốc đến nỗi không còn tỉnh táo.”

“Trước đó thì sao ạ?”

Bà nội gõ điếu thuốc lên cái gạt tàn và nói một cách nhẫn tâm.

“Nó đã viết cho anh một bức thư vào ngày hôm trước. Nó nhờ bố anh bỏ vào hòm thư.”

Tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. “Chuyện gì đã xảy ra với nó ạ? Bố cháu đã gửi chưa? Hay nó vẫn còn ở đâu đó quanh đây?”

Đọc bức thư đó sẽ là khoảnh khắc kết nối riêng tư cuối cùng của tôi với dì. Nó sẽ đặt dấu chấm hết cho nỗi đau buồn này, mở ra một cánh cửa mới, điều mà tôi sẽ cần đến trong nhiều tháng, hay thậm chí là nhiều năm tới.

“Nó ném đi rồi,” bà nội thẳng thừng trả lời.

Tôi chớp mắt vài lần, không tin nổi vào điều mà mình vừa nghe. “Ông ấy đã làm gì cơ ạ?”

“Nó ném thư đi rồi.”

Tôi đưa mắt tìm kiếm quanh phòng, “Ở đâu cơ ạ? Ở đây ư?” Tôi đứng dậy định lục thùng rác trong bếp, nhưng bà nội đã ngăn tôi lại.

“Đừng phí thời gian tìm nữa. Nó ném ngoài bệnh viện.”

“Vì Chúa, sao ông ấy lại làm vậy ạ?” Tôi quay ngoắt lại, cảm xúc dâng trào.

“Nó không nghĩ thứ đó quan trọng vì anh có bao giờ đến thăm đâu. Nó nghĩ anh chẳng thèm quan tâm.”

“Và bà để bố cháu làm thế?”

Bà chỉ nhún vai mà không trả lời.

“Lúc đó bà đã nghĩ gì vậy?” Tôi hỏi. “Ông ấy ném bức thư trăng trối cuối cùng của em gái đang hấp hối đi ư? Con gái của bà đấy ạ. Bà đã đọc nó chưa? Hay bố cháu đã đọc nó rồi? Có phải đó là lý do ông ấy ném nó đi không? Bởi bà không thích những gì mà dì viết?”

Bà lại nhún vai. Tất cả những gì tôi được dạy và học để trở thành một bác sĩ tâm lý như trôi tuột ra ngoài cửa sổ. Tôi không biết mình sẽ nói gì nếu bà là một trong những bệnh nhân của tôi và đây là một buổi trị liệu. Tôi không có mong muốn làm sáng tỏ con người của bà hoặc giúp bà hiểu sâu hơn về bản thân cũng như nguồn gốc của những lựa chọn và hành vi của bà. Tôi chỉ muốn ra khỏi đây, quay về New York và không bao giờ trở lại nữa.

Nhưng thứ gì đó trong tôi vỡ vụn, và tôi không thể rời đi. Tất cả những gì tôi có thể làm là gục xuống ghế sofa và vùi đầu vào hai tay. “Cháu không thể tin nổi ông ấy lại ném nó đi. Cháu không thể tin mình còn không được gặp mặt dì lần cuối.”

“Đó là lỗi của chính anh. Lẽ ra anh nên đến sớm hơn,” bà tàn nhẫn nói.

Mắt tôi ngước lên, và tôi há hốc miệng nhìn bà. “Cháu sẽ đến nếu ai đó chịu gọi cho cháu.”

“Ôi, đừng than vãn nữa. Đừng trẻ con như vậy. Đi lấy cho tôi một ly, và lấy cho mình một ly nữa. Anh cần rượu mạnh.”

Bà tôi trước đây chưa bao giờ là một người bà ấm áp hay đầy tình yêu thương, nhưng làm thế này là quá lắm rồi. Tôi không thể chịu được khi nhìn bà. Tôi thậm chí không thể ở cùng phòng với bà. Tôi cảm thấy nghẹt thở.

“Cháu cần chỗ thông thoáng để hít thở.” Tôi ép mình rời khỏi sofa. “Cháu sẽ đi dạo một lúc.”

Bà gõ tắt tàn thuốc lá một lần nữa và chẳng buồn nói gì khi tôi quay lưng rời khỏi phòng.

*

Tôi ở nhà thêm vài ngày, qua thăm dì Lynn tại nhà tang lễ trước khi dì được hỏa táng. Hình ảnh dì trong chiếc quan tài tạm bợ khiến tôi vụn vỡ. Dì tiều tụy sau thời gian dài bệnh tật và trông già hơn rất nhiều so với người phụ nữ trẻ trung mà tôi từng nhớ.

Tôi yêu cầu được ở riêng với dì vài phút để nói với bà rằng tôi yêu bà nhiều đến thế nào, nhưng như thế đâu có đủ. Tôi chẳng thể đặt dấu chấm hết hay cảm thấy thanh thản vì tôi biết dì không thể nghe thấy lời tôi nói nữa. Đã quá muộn rồi. Dì đã thực sự rời khỏi thế giới này, và dì sẽ không bao giờ biết mình có ý nghĩa như thế nào đối với tôi. Đến cuối cùng, tôi vẫn không thể hiện được tình yêu của mình với dì.

Nỗi ân hận trào dâng trong tôi. Cảm giác tội lỗi ùa về và bám riết lấy tôi. Nó sẽ ăn sâu vào xương tủy tôi và ở đó mãi mãi. Sau khi hỏa táng, bà nhất quyết giữ tro cốt trong một chiếc bình ở nhà, một lần nữa làm trái lại nguyện vọng cuối cùng của dì Lynn là được rải tro vào gió. Tôi đã cố tranh luận vì dì, nhưng tôi không thể làm gì hơn thế, vì vậy tôi đành nói lời tạm biệt và gọi một chiếc taxi trở lại sân bay.

Đương nhiên, khi tôi rời đi, bố tôi vẫn say khướt và ông đã đẩy tôi vào tường rồi chất vấn. “Mày nghĩ mày tốt đẹp hơn chúng tao? Phải vậy không?” Ông hét lên.

Bố tôi là một người đàn ông lực lưỡng, ông cao hơn cả tôi; may mắn là ông say vì khi tôi đẩy ông ra, ông đã loạng choạng nghiêng sang một bên và ngã dúi dụi vào cầu thang.

“Nếu bước chân ra khỏi đây thì đừng bao giờ quay lại nữa!” Bố tôi hét lên khi tôi cầm lấy túi của mình và đi ra cửa.

Bà tôi chỉ im lặng quan sát tất cả với vẻ mặt thờ ơ, ngồi trên chiếc ghế cũ nát trong phòng khách tối tăm và hút thuốc lá.

Tôi đã ngủ hơn một giờ trên chuyến bay rời Wisconsin. Khi thức dậy, tôi thấy mình lảo đảo. Tôi ngồi tựa trán vào cửa sổ nhìn xuống những đám mây trắng bồng bềnh bên dưới máy bay.

Trong khoảnh khắc này, tôi tự hỏi liệu thiên đường có tồn tại không. Nếu có, tôi hy vọng dì Lynn sẽ vui vẻ theo một cách nào đó. Dì thích vẽ. Có lẽ dì đang đứng trước giá vẽ với một bảng màu đủ sắc. Ý nghĩ đó mang lại cho tôi chút thoải mái, nhưng rồi, trong nháy mắt, hình ảnh căn phòng ngủ bừa bộn của dì, mùi của những tấm ga trải giường bẩn thỉu, lại ập vào tôi như một cơn gió lạnh buốt. Tôi tưởng tượng những ngày cuối cùng của dì với bố và bà tôi, những người tàn nhẫn và đầy thù hận luôn nói lời cay nghiệt. Họ có dành cho dì sự an ủi hay tình yêu thương nào trong những giờ phút cuối cùng không? Không, chắc chắn đấy. Họ sẽ không đời nào cư xử tử tế. Trái tim tôi đau nhói thương tiếc dì. Nỗi đau buồn khiến tôi không thở nổi.

Rồi cảm giác tội lỗi lại ập lên tôi như một cú đấm tàn bạo, và tôi rùng mình đau đớn. Đáng ra tôi nên ở đó. Dì hẳn đã nghĩ rằng tôi không quan tâm. Rằng tôi đã bỏ rơi dì. Nhưng tôi làm thế thật mà. Đó chính xác là những gì tôi đã làm, và tôi ghét bản thân vì điều đó. Tôi quay đầu về phía cửa kính để không ai thấy tôi đang khóc.

Sau khi dùng bữa trên máy bay, tôi bàng hoàng và thấy mình lại nhìn chằm chằm vào những đám mây, rồi nghĩ về Melanie Brown cùng dự án của cô liên quan đến những chiếc máy bay biến mất ở Tam giác Quỷ Bermuda. Họ đã đi đâu nhỉ?

Tồi nghĩ đến những cuộc trò chuyện của chúng tôi về cuộc sống của cô ấy ở Oklahoma và cảm giác tội lỗi của cô trước cái chết của mẹ mình. Thật nực cười làm sao, tôi ngồi trên chiếc ghế đó trong văn phòng của mình và chỉ cho cô ấy cách đối phó với cảm xúc trong khi chính tôi lại hoàn toàn suy sụp trước cái chết của dì, và gần như không thể đối mặt với tình cảnh bị ruồng bỏ của riêng mình.

Tôi là ai mà dám đưa ra lời khuyên cho người khác? Tôi chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.

Khi trở về căn hộ của mình, chẳng còn chút thức ăn nào trong tủ lạnh hay tủ bếp, vì vậy tôi đã sử dụng thẻ tín dụng để mua một vài thứ cần thiết ở siêu thị. Khi đến quầy thu ngân, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thẻ không bị từ chối, vì tôi chắc chắn rằng số dư trong thẻ đã vượt quá giới hạn cho vay, xét đến chi phí mua vé máy bay về nhà.

Tối hôm đó, tôi đã không thể chịu nổi việc ngồi một mình trong căn hộ, vì vậy tôi đã ra ngoài tản bộ. Tôi dạo bộ hàng giờ và nghĩ về dì Lynn và cuộc sống bình dị bên dì ở Arizona. Chúng tôi chưa bao giờ có nhiều tiền. Chỉ là một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng đối với tôi nó đã là thiên đường khi so với cuộc sống trước đây của tôi cùng người bố nghiện rượu, lạm dụng, người anh trai nghiện ma túy và người bà cay đắng, thờ ơ, toàn nói những lời cay độc.

Tôi cố nhắc nhở bản thân rằng không phải lúc nào mọi chuyện cũng tồi tệ như vậy. Ít nhất là khi mẹ còn sống. Tôi buồn bã nhớ lại cái ngày bà quấn hai túi nhựa đựng rác quanh đôi ủng mùa đông của tôi để giữ cho chân tôi khô ráo vì chúng tôi không đủ tiền mua một đôi mới. Bà đã cố định chúng bằng một sợi dây thun. Rồi mẹ tôi hôn lên đỉnh đầu tôi. Hôm đó là ngày tôi cảm thấy được yêu thương thật sự.

Nhưng rồi mẹ mất, chẳng còn ai quan tâm chân tôi có ướt không nữa. Cho đến khi dì Lynn đến.

Trong lúc cúi đầu bước đi về phía tây, cách xa khu nhà tôi sống, tôi đã giẫm phải một mảnh kính vỡ và bị hất văng ra khỏi những mơ mộng chán nản. Nhìn quanh, tôi thấy mình đang ở trong một xó xỉnh vô chủ. Nhìn đâu cũng thấy hình vẽ graffiti. Những chiếc xe hơi đỗ ở đó đều đã bị lột lốp, còn cửa sổ của các tòa nhà chung cư thì toang hoác hoặc được ván che. Tôi nghe thấy những giọng nói giận dữ của những người đang sống bên trong tòa nhà xuống cấp đó và nhanh chóng quay gót ngược trở lại khu phố của mình.

Cảnh tượng nghèo đói và bất hạnh đó khiến tôi đau khổ và chán nản suốt nhiều giờ, nỗi phiền muộn ấy như được tô đậm thêm sau chuyến trở về quê hương mà chẳng thấy có gì thay đổi mấy. Bố tôi vẫn là một kẻ nghiện rượu tính tình nóng nảy, người đã khiến mẹ tôi phải chết trong một vụ tai nạn vì lái xe khi say rượu và phải ngồi tù vì lỗi lầm đó. Bà thì vẫn lạnh lùng và vô tâm, và dù dì tôi đã cố gắng giúp đỡ họ, nhưng chính bản thân dì cũng bị nuốt chửng trong cái vòng xoáy mỏi mệt đó. Giống như mẹ tôi.

Đã có bao nhiêu bệnh nhân tìm đến với tôi vì họ không thể chịu đựng được áp lực từ hoàn cảnh nuôi dạy khổ sở hay những rắc rối về tiền bạc? Bà tôi luôn mặc kệ việc bố tôi uống rượu. Bà đổ lỗi tại chúng tôi nghèo.

Tôi thấy như thế thật phi lý. Chẳng phải chúng ta sẽ bớt nghèo hơn nếu ông tiêu ít tiền hơn vào rượu sao?

Anh trai tôi đi tù vì tội trộm cắp. Một lần nữa, bà tôi lại đổ lỗi cho cái nghèo khiến anh tôi tuyệt vọng và vướng vào vòng lao lý. Tôi thì đổ lỗi cho ma túy, nhưng tôi hiểu rằng đó đích thị là một vòng luẩn quấn. Anh tôi sử dụng ma túy vì anh chán nản và không tìm thấy hy vọng. Không mơ mộng đạt được thứ gì tốt đẹp hơn cho cuộc đời mình. Cuộc đời duy nhất mà anh biết là một cuộc đời nghèo khổ và bị bỏ rơi, trong khi tôi được giải cứu khỏi tất cả những điều đó.

Tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại là người may mắn?

Có lẽ đó chính là lý do khiến tôi trở thành một bác sĩ trị liệu tâm lý. Có lẽ tôi cần thấy mình làm được gì đó cho những người khác như cái cách dì Lynn đã làm cho tôi.

Cuối cùng tôi cũng về được đến khu nhà tôi sống, bước vào tòa nhà và trèo từng bậc cầu thang để lên căn hộ của mình, tôi chẳng còn cảm thấy được điều gì tốt đẹp hơn trong cuộc đời tôi. Tôi không thể ngừng nghĩ về căn phòng ngủ của dì Lynn, mùi của những chiếc gạt tàn trong phòng khách, những chiếc thùng rác trong bếp cần được dọn sạch, và sàn nhà bẩn thỉu, rách nát với gỗ mục nát dưới chân.

Giá như tôi có nhiều thời gian hơn để trả hết khoản nợ thời sinh viên và mở một cơ sở hành nghề của riêng mình. Giá như dì sống đủ lâu để chứng kiến tôi thành công.

Khi nằm trên giường đêm hôm đó, tôi như bị nhấn chìm trong cảm giác cô đơn đến cùng cực và cảm giác thất bại thảm hại.

Tôi là ai với ai? Những giấc mơ của tôi bây giờ có ý nghĩa gì?