Chương 12 MELANIE-New York, 1986
“Rất vui được gặp anh,” tôi nói khi bước vào văn phòng của bác sĩ Robinson và đi thẳng đến chỗ quen thuộc của mình trên sofa, tự nhắc nhở bản thân rằng hiện tại tôi đã có thể gọi anh là Dean rồi.
Chúng tôi sẽ chỉ nói chuyện khi cả hai đều đã ngồi thoải mái, vậy nên tôi đợi anh ổn định chỗ ngồi và đặt cuốn sổ của anh lên đùi. Cuối cùng anh cũng cất lời hỏi, “Tuần này mọi việc của cô thế nào?”
Một phần trong tôi muốn trút bỏ mọi phiền muộn và thổ lộ với anh rằng tôi đã đau khổ đến thế nào kể từ sau lần gặp gỡ gần nhất của chúng tôi - tôi đã nhớ anh và khao khát anh biết nhường nào, em đã mơ về anh đấy! - nhưng một phần khác trong tôi muốn trở nên mạnh mẽ và tiếp tục đeo lên chiếc mặt nạ dũng cảm. Thảm hại trong mắt anh là điều cuối cùng mà tôi muốn. Tôi cũng không muốn khiến anh cảm thấy rằng anh nên chuyển tôi cho một bác sĩ trị liệu khác vì tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
“Thành thật mà nói, tuần này của tôi không hề ổn,” tôi trả lời. “Tôi thậm chí không chắc mình nên bắt đầu từ đâu.”
“Cô muốn bắt đầu từ đâu?” Anh hỏi. “Hãy tận dụng thời gian của mình.”
Tôi nhìn anh, tìm tòi nơi đôi mắt xanh nhạt tuyệt đẹp của anh. Hôm nay trong chúng có thứ gì đó khác lắm. Một vấn đề nào đó. Tôi có thể cảm thấy nó từ trong tâm khảm.
Ôi Chúa ơi. Nếu anh sắp sửa chấm dứt mối quan hệ trị liệu giữa chúng tôi và đây là buổi trị liệu cuối cùng của chúng tôi thì sao nhỉ? Một cảm giác sợ hãi đến yếu nhược dâng lên trong tôi, và tôi phải ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác, về phía cửa sổ.
“Tôi vẫn không tin anh,” tôi nói.
“Về điều gì mới được?” Anh ấy hỏi.
Lẽ ra tôi nên tự biết kiềm chế bản thân hoặc ít nhất là nói ra điều này theo cách khéo léo hơn nhưng tôi không thể ngăn mình bộc lộ cảm xúc thật.
“Về việc coi cảm xúc của tôi như một vấn đề lâm sàng. Chuyển di dục cảm. Tôi đã cố thuyết phục mình cả tuần, nhưng vô vọng. Thứ duy nhất tôi cảm thấy là đau lòng vì bị anh từ chối. Đau như có ai đó thân quen qua đời vậy.”
“Đó không phải là lời từ chối,” anh đáp. “Đừng nhìn nhận nó theo hướng đó.”
Tôi nhìn thẳng vào anh. “Sao tôi có thể nhìn nhận nó theo hướng khác được đây? Tôi yêu anh, còn anh thì không đáp lại tình cảm của tôi. Anh không muốn ở bên tôi. Ít nhất theo những gì anh nói là vậy. Tôi sẽ phải chấp nhận điều đó thôi. Tôi phải cố bước tiếp. Chôn vùi tình cảm của mình, giống như chôn một xác chết xuống dưới lòng đất.”
“Tôi không muốn cô chôn vùi bất cứ thứ gì,” anh nói. “Ngược lại, tốt nhất hãy cứ bày tỏ mọi suy nghĩ để chúng ta cùng nhau giải quyết.”
“Nhưng tôi không muốn giải quyết chúng nếu kết quả cuối cùng vẫn là chúng ta không bao giờ có thể ở bên nhau. Nó quá đau đớn. Có lẽ tốt nhất tôi vẫn nên chuyển sang làm việc cùng một bác sĩ trị liệu khác và giải quyết vấn đề của tôi với người đó. Bởi tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để vượt qua chuyện với anh.”
KHÔNG! Tôi không có ý đó! Tôi không muốn chuyển sang một bác sĩ trị liệu khác! Tôi đã nói gì vậy?
Anh xoay xoay chiếc bút quanh những ngón tay, nhìn tôi thật chăm chú và cẩn trọng. “Nếu đó là điều cô muốn, Melanie, tôi rất sẵn lòng giới thiệu bác sĩ khác cho cô.”
Tôi lắc đầu và nhìn xuống sàn nhà. “Tôi không mong anh dối lòng.”
“Tôi không nghĩ đó là dối lòng,” anh trả lời. “Thế cô trông mong gì ở tôi?”
“Tôi không biết nữa.” Tôi thở dài, chán nản. “Anh là một bác sĩ trị liệu xuất sắc. Anh chắc chắn sẽ không lợi dụng tôi vì làm vậy là phi đạo đức. Đúng là anh nên giới thiệu cho tôi một bác sĩ trị liệu khác. Nhưng hành động đó có lẽ còn khiến chuyện giữa chúng ta khó chịu đựng hơn, bởi anh cư xử thật đàng hoàng và đáng kính trọng. Anh không dễ nổi nóng như những người đàn ông từng xuất hiện trong cuộc đời của mẹ tôi. Anh biết quan tâm, có trách nhiệm và hoàn hảo đến khó tin.”
Anh đặt cuốn sổ sang một bên và lắc đầu với tôi tỏ vẻ không tán thành.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
Biểu cảm của anh đã thay đổi. Lần đầu tiên anh tỏ ra thiếu kiên nhẫn với tôi. “Đây chính là lý do cô cần nhận ra rằng cảm nhận của cô về tôi không có thật.”
“Tôi không hiểu.”
“Tôi không hoàn hảo đâu. Còn xa mới được như vậy. Tôi đã nói rồi đấy, cô chẳng biết gì về tôi cả.”
“Vậy thì hãy nói cho tôi biết đi,” tôi cầu xin, dịch người lên sát mép ghế. “Xin anh đấy. Chẳng phải anh nói đây là điều tôi cần phải làm ư? Nhận thức được sự khác biệt giữa sự thật và tưởng tượng? Giúp tôi tách bạch hai thứ đó đi. Nếu anh muốn mọi thứ rõ ràng, thì dừng làm một kẻ đạo đức giả nữa. Hãy coi như đây là món quả chia tay mà anh dành cho tôi để tôi có thể gặp may mắn hơn với bác sĩ trị liệu mới của mình.”
“Chuyện này không phải thế.”
“Thật sự đấy ư? Anh không thể chia sẻ bất cứ điều gì với tôi à? Tuần trước, anh nói muốn giúp tôi học cách xây dựng mối quan hệ lành mạnh hơn với mọi người, nhưng anh lại giống như một bức tường gạch, và tất cả mọi thứ đang diễn ra chỉ khiến tôi cảm thấy chắc chắn hơn rằng tôi không muốn có quan hệ gần gũi với bất kỳ ai. Chưa bao giờ muốn. Tôi không thể thực sự hiểu ai đó, và tốt hơn hết là tôi nên ở một mình vì mọi người hoặc xấu tính và khó chịu hoặc...” Tôi đưa tay ra hiệu về phía anh. “Họ hoàn toàn khép kín và chẳng thể xuyên thủng, và dù thế nào đi nữa, họ cũng làm tan nát trái tim tôi.”
Tôi ngồi khoanh tay lại, trong lòng sôi sục.
Cả căn phòng chìm trong yên lặng ngoại trừ con lắc trên chiếc đồng hồ quả lắc, nó vẫn đang đung đưa qua lại trong khi cả hai chúng tôi chờ đợi tôi lấy lại bình tĩnh.
Cuối cùng, bác sĩ Robinson - Dean - lên tiếng. Giọng anh mềm mại và cam chịu.
“Tôi lái một chiếc xe tồi tàn,” anh nói. “Nó đang được sửa ở cửa hàng, nhưng tôi gần như chẳng đủ tiền để thanh toán phí vì tôi đã phá sản rồi. Tôi lúc nào cũng lâm vào cảnh rỗng túi. Số nợ của tôi đã dâng đến tận cổ, vậy nên khi cô nhìn thấy tôi ngồi đây, trên chiếc ghế bành bọc da trang nhã trong tòa nhà lát gạch đá nâu cao cấp ở Manhattan này... chà, chúng chẳng có gì liên quan đến tôi cả. Tôi sống ở New Jersey. Ngoài ra, bố tôi từng phải ngồi tù vì tội ngộ sát sau khi khiến mẹ tôi phải chết tức tưởi trong một vụ tai nạn xe khi say rượu. Đâm thẳng vào một cái cây. Ông ấy đến giờ vẫn còn là một gã nát rượu, và anh trai tôi hiện đang thụ án 5 năm tù vì tội trộm cắp và hành hung. Thật ngạc nhiên khi tôi không phải ngồi tù, vì tôi từng ăn trộm một chiếc xe hơi, và tôi đã đốt nó cùng một đám tội phạm vị thành niên. Chỉ là tôi chưa bao giờ bị bắt. Nhân tiện, không ai làm việc cùng tôi biết những điều này. Vì vậy, tôi sẽ rất cảm kích nếu cô tôn trọng quy tắc bảo mật trong căn phòng này.” Dean dang rộng hai tay. “Đấy, giờ thì cô biết rồi đấy. Đâu có hoàn hảo gì cho cam.”
Tôi nhìn anh, chẳng nói lời nào. Một phần trong tôi sửng sốt, nhưng cũng không thực sự quá ngạc nhiên. Theo lẽ thường thì tôi phải choáng váng trước tất cả những gì anh vừa nói với tôi, nhưng vì lý do nào đó, tôi không như vậy. Tôi cho rằng tôi đã luôn cảm thấy giữa chúng tôi có một sự thấu hiểu không thể giải thích được - rằng chúng tôi giống nhau. Điều duy nhất khiến tôi ngạc nhiên là anh đã chia sẻ tất cả chỉ trong một khoảnh khắc khi sự thật và cảm xúc cùng tuôn trào.
Tôi đã rất vui mừng. Và vẫn đang từ từ hấp thụ từng thông tin một. Chúng tôi ngồi yên lặng, mắt dán chặt vào nhau. Anh đang đợi tôi trả lời, như anh vẫn thường làm ở những lần tạm dừng theo lệ, nhằm lôi kéo và buộc tôi phải thể hiện rõ ràng những suy nghĩ và cảm nhận của mình. Nhưng ở khoảnh khắc này, có một thứ gì đó rất khác. Bác sĩ trị liệu đã rời khỏi phòng. Anh đang nhìn tôi như một người bình thường, một người bạn, hỏi tôi nghĩ gì về tất cả mọi điều mà tôi vừa nghe.
“Khi mẹ anh mất, anh bao nhiêu tuổi?” Tôi hỏi.
“Mười hai.”
“Anh thế nào khi bố anh ngồi tù?”
“Sau khi tôi đốt chiếc xe hơi ư? Vận may đã mỉm cười với tôi. Dì tôi đã đến đón tôi đi, nhưng không đón anh trai tôi. Anh ấy lớn hơn và có thể tự lo. Đã quá muộn để thay đổi anh ấy. Dì tôi có ảnh hưởng rất tích cực đến cuộc đời tôi, bà đã giúp tôi học tập tốt ở trường, động viên tôi học lên đại học và dốc sức giúp tôi lấy được học bổng.”
Tôi ngồi tựa lưng vào đệm sofa và nhìn Dean với vẻ kinh ngạc. Một sự phấn khích kỳ lạ chảy trong tôi. Một cảm giác hài lòng vì được minh oan.
“Tôi luôn biết chúng ta giống nhau mà,” tôi nói. “Không có gì ngạc nhiên khi anh hiểu tôi rất rõ.”
Anh nhìn xa xăm rồi lắc đầu, và tôi cảm thấy anh lại đang bộc lộ cảm xúc thật một lần nữa.
“Đừng làm thế,” tôi nói. “Xin đừng cố nói với tôi rằng anh chỉ đang làm công việc của mình, rằng anh tiết lộ bản thân với tôi hôm nay chỉ vì anh muốn phân tích phản ứng của tôi, như thế tôi là một đối tượng nào đó trong một thí nghiệm. Trong tám tuần qua, anh thấu hiểu tất cả những gì tôi đã trải qua vì chính anh cũng đã phải chịu đựng những điều tương tự. Anh có bao giờ cảm thấy tội lỗi vì đã không cố gắng cứu mạng mẹ bằng cách nào đó chưa? Vì đã không ở đó để bảo vệ bà? Có lẽ nếu anh thuyết phục bà không đi với bố anh vào ngày xảy ra tai nạn...”
Anh nhìn tôi và bật cười cay đắng. “Melanie à, đừng khiến tôi cảm thấy tội lỗi nữa,” anh nói, giơ một tay lên. “Bởi đây là buổi trị liệu của cô, không phải của tôi. Hơn nữa, chúng ta vừa mới vượt rào đấy. Cô có nhớ chúng ta từng nói về ranh giới nghề nghiệp không?”
Tôi cúi đầu và nhắm mắt lại. “Nó đây rồi. Lại là bức tường gạch ấy. Nó chẳng phải là đạo đức nghề nghiệp đâu. Chuyện đang diễn ra ở đây không thể rạch ròi trắng đen như vậy được.”
Tôi nghe thấy tiếng anh cựa quậy trên ghế, và tôi ngước mắt lên. Anh đang ngồi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, đan hai bàn tay vào nhau và nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi đã làm theo những gì cô yêu cầu,” anh nói. “Tôi đã nói với cô một vài điều về con người tôi. Hiện tại tôi nghĩ cô cũng nên lịch sự mà đáp lại. Hãy làm theo điều mà tôi yêu cầu.”
“Anh muốn yêu cầu tôi làm gì?” Trái tim tôi bắt đầu chạy đua.
“Tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên làm theo điều mà cô đã đề xuất trước đó: chuyển cô cho một bác sĩ trị liệu khác.”
Bụng tôi nóng lên báo động, và tôi đã phản ứng lại theo bản năng, không mảy may suy nghĩ. “Không, chúng ta không thể làm thế. Không phải bây giờ. Cuối cùng thì tôi cũng cảm thấy mình hiểu anh một chút rồi.”
“Nhưng đó không phải là mục tiêu hướng đến ở đây,” trả lời. “Tôi là người thế nào không quan trọng. Những buổi trị liệu của chúng ta là về cô, và cách cô cảm nhận về tôi sẽ chỉ cản trở quá trình điều trị của cô mà thôi.”
“Nhưng tôi không muốn chúng ta chỉ nói về tôi.”
Anh ngửa đầu ra sau và nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Đây chính xác là những gì tôi đang cố gắng truyền đạt cho cô hiểu. Đáng lẽ ra tôi không nên chia sẻ với cô những điều đó. Các ranh giới đã bị xâm phạm và chúng ta không thể quay đầu lại nữa rồi.”
“Tôi không đồng ý. Đó chẳng phải là mục tiêu trong căn phòng này sao? Sự thật? Tính trung thực? Sự cởi mở? Chúng ra hiểu nhau, và điều đó không tốt cho tôi ư? Vậy mà anh bảo tôi phải học cách xây dựng mối quan hệ tốt hơn với người khác?”
Anh không trả lời, nỗi hoảng sợ dâng trào trong tôi. “Làm ơn đừng chuyển tôi cho người khác.”
“Tôi nghĩ tôi phải làm vậy. Chuyện này...” Anh làm một cử chỉ qua lại bằng tay. “Những gì đang diễn ra ở đây thật nguy hiểm. Nó có thể khiến tôi bị sa thải hoặc tệ hơn thế nữa.”
Lẽ ra tôi phải rất đau lòng khi anh cố gắng chấm dứt việc trị liệu, nhưng thay vì thế, trái tim tôi lại đập rộn ràng vì anh vừa thừa nhận có điều gì đó giữa chúng tôi - một mối liên hệ thân thiết. Có lẽ còn có cả ham muốn tình dục?
“Được rồi,” tôi nói với vẻ hoàn toàn phục tùng điều anh vừa yêu cầu ở tôi, nhưng chỉ vì tôi không muốn trở thành bệnh nhân của anh nữa. Tôi muốn giữa chúng tôi có gì đó khác.
Anh đột ngột đứng dậy khỏi ghế và đi về phía bàn làm việc, lật giở cuốn sổ tay và viết gì vào đó. Sau đó, anh xé tờ giấy và đưa nó lại cho tôi. “Đây là người cô nên gặp.”
Tôi nhận tờ giấy, đọc tên và địa chỉ ghi trên đó. “Bác sĩ Sandra Morris?”
“Đúng. Cô ấy rất xuất sắc, và chỗ của cô ấy cũng tiện cho cô. Tôi sẽ nói qua với cô ấy về tình hình của cô trước.”
Tôi nuốt khan một cách khó khăn bởi tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra ở đây. Có phải anh đang muốn nói với tôi rằng anh không bao giờ muốn gặp lại tôi, dù với tư cách là một bệnh nhân hay là gì khác không? Hay đây là bước đầu tiên cho một mối quan hệ khác? Nếu vậy thì tại sao chứng tôi phải làm đến mức này?
Tôi hắng giọng và cảm thấy hơi sợ hãi vì anh đang đứng trước mặt tôi, đợi tôi thu dọn đồ đạc và rời đi. Tôi ngước nhìn anh.
“Chỉ vậy thôi sao? Anh muốn tôi đi ngay bây giờ à?”
“Tôi nghĩ như vậy là tốt nhất.”
Tôi cảm thấy như thể mình đang bị đuổi khỏi một cửa hàng bách hóa vì tội ăn cắp vậy.
“Anh có vẻ giận,” tôi nói khi thu dọn ví của mình.
“Không hề,” anh trả lời, quay đi và trở lại bàn làm việc.
Tôi đứng dậy và nhìn anh. Anh không chịu nhìn tôi.
“Tôi xin lỗi,” anh nói.
Hai từ đó được anh nói ra dịu dàng như vậy khiến tôi sốc và kinh hãi. Tôi chết điếng khi nghĩ rằng đây có thể là kết thúc - rằng anh thực sự không muốn gặp lại tôi, không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa, dù với bất kỳ khả năng nào. Nhưng không phải vì anh không quan tâm. Tôi cảm thấy như mình bị đẩy ra khỏi rìa của một vách đá. Tôi đang lao thẳng xuống đất, và cảm xúc của tôi hỗn loạn. Tôi không biết phải nói gì. Tôi chỉ muốn trốn chạy, thoát khỏi nỗi đau tột cùng khi anh rời bỏ tôi.
Tôi khoác quai ví qua vai và sải bước ra cửa.
“Vậy thì tôi nên đi thôi,” rồi nói. “Tạm biệt.”
Từ đó vụt ra khỏi miệng tôi như một ngọn giáo, bụng tôi cồn cào khó chịu khi tôi bước ra ngoài và đóng cửa lại sau lưng. Tôi lao xuống cầu thang và không nói gì với Jane khi đi qua khu lễ tân, cứ thế chạy ra ngoài. Tôi hít một vài hơi thật sâu rồi vội vã xuống phố và đi về phía tàu điện ngầm. Khi đến ngã tư, tôi dừng lại trước đèn giao thông và cố hiểu chuyện vừa xảy ra.
Dean đã mở lòng với tôi. Anh đã cố gắng chấm dứt thứ tình cảm lãng mạn của tôi bằng cách tiết lộ những điểm không hoàn hảo của anh, nhưng nó lại gây tác dụng ngược. Những điều anh nói với tôi chỉ khiến tôi yêu anh nhiều hơn. Anh cũng giống như tôi - bị tổn thương, lạc lối và đơn độc, chỉ đang cố gắng vượt qua mọi chuyện.
Đèn chuyển sang màu xanh lá, tín hiệu người đi bộ qua đường xuất hiện, nhưng chân tôi cứng đờ. Tôi đứng sững sờ trong khi những người dân New York bận rộn chạy qua tôi, va vào tôi liên tục.
Sao tôi có thể rời khỏi văn phòng của Dean như thế này? Tôi thậm chí còn chưa cảm ơn anh hay nói với anh rằng thời gian chúng tôi bên nhau đã giúp ích cho tôi nhiều lắm. Nếu đây là kết thúc, vậy thì nó chính là như thế. Nhưng tôi không thể để chuyện này trôi qua như vậy được.
Tôi kiểm tra đồng hồ. Vẫn còn mười phút nữa buổi trị liệu của chúng tôi mới kết thúc. Tôi chưa bao giờ rời đi sớm như thế này trước dây. Tôi có thể quay lại và ra về đúng thời gian không? Quay lại để nói với anh rằng anh có ý nghĩa với tôi như thế nào và hứa rằng tôi sẽ không gây khó khăn cho cuộc sống của anh nữa? Đó có phải là điều anh sợ không? Rẳng tôi sẽ bám lấy cuộc sống thân yêu của anh và bắt đầu xuất hiện ở nhà anh, cầu xin anh yêu tôi?
Không, tôi sẽ không cho phép mình làm điều đó đâu. Anh đã vạch rõ các ranh giới và tôi sẽ cố gắng hết sức để tôn trọng chúng. Nhưng tôi vẫn cần anh biết rằng tôi ổn và tôi hiểu quyết định của anh.
Trước khi nhận thức được mình đang làm gì, tôi đã xoay người chạy trở lại phòng khám. Tôi chạy nhanh lên các bậc thang và ép mình phải dừng lại rồi lấy hơi để có thể bước đi một cách bình tĩnh và tự chủ.
Jane đang thu dọn đồ đạc ra về. Cô ấy mỉm cười với tôi vẻ dò hỏi, và tôi nói: “Xin lỗi, tôi để quên đồ ở tầng trên. Số của tôi...”
“Ồ,” cô ấy đáp. “Tôi nghĩ anh ấy vẫn ở trên đó. Nhanh chân lên, cô sẽ kịp gặp anh ấy đấy. Tôi về đây. Gặp lại cô vào tuần tới nhé.”
“Chúc cô cuối tuần vui vẻ,” tôi đáp khi leo cầu thang lên tầng hai. Khi lên đến nơi, tôi đã hơi do dự.
Có lẽ đây là một sai lầm. Tôi sẽ nói gì khi tôi gõ cửa và anh mở cửa ra? Anh có lẽ sẽ tự hỏi liệu anh có nên gọi cảnh sát và xin lệnh cấm hay không. Anh sẽ lo tôi mất kiểm soát. Nhưng tôi chỉ muốn nói với anh rằng tôi rất biết ơn. Và tôi nghĩ rằng anh thật tuyệt vời. Và rằng tôi không muốn anh nghĩ xấu về tôi. Tôi muốn anh biết tôi vẫn ổn, tôi sẽ gặp bác sĩ trị liệu mà anh đã giới thiệu kia, tôi rất tôn trọng anh, tôi nghĩ anh rất xuất sắc và đang làm tốt công việc của mình, và anh không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì cả. Tôi không phải là một kẻ điên, tôi hiểu ranh giới, và mọi thứ đều ổn.
Tôi đi đến cửa văn phòng của anh, giơ tay lên gõ cửa.
Bụng tôi quay cuồng khi nghe thấy tiếng bước chân của anh chậm rãi vang lên. Cánh cửa mở ra. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau và tôi phải nín thở. Anh đẹp trai quá. Đôi mắt ấy... Tôi cảm thấy mình như tan biến thành các nguyên tử và phân tử, biến mất vào một thế giới khác, nơi chỉ có hai chúng tôi tồn tại.
Tôi không biết chúng tôi đã đứng đó như thế bao lâu, chỉ nhìn nhau trong hỗn mang cảm xúc.
Dean cau mày, ngực anh phập phồng, và trong một khoảnh khắc tôi nghĩ anh đang giận tôi. Nhưng rồi anh đưa tay ra, kéo tôi vào phòng và ôm tôi vào lòng. Khi anh đẩy cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi, tôi đã rơi vào trạng thái say mê mông muội và hoàn hảo nằm trong vòng tay anh.