← Quay lại trang sách

Chương 13 MELANIE-New York, 1986

Khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc sau khi anh khóa cửa và ôm tôi vào lòng, là khoảnh khắc hồi hộp nhất trong cuộc đời tôi. Tất nhiên tôi đã từng hôn rồi. Tôi cũng đã quan hệ tình dục nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có cảm giác đặc biệt, ít nhất là tôi không cảm nhận được gì trong những lần đó.

Nhưng bác sĩ Robinson... Dean...

Ồ, anh ấy không giống bất cứ ai trong quá khứ của tôi. Anh chu đáo, tinh tế và nói theo cách hơi thô thiển thì mọi tế bào trong cơ thể tôi đều đang có phản ứng sinh lý với anh. Khi anh hôn tôi, dẫn tôi đến chỗ chiếc ghế sofa và ngả tôi ra chiếc đệm êm ái, trái tim tôi đập như hoan ca và vỡ òa trong tình yêu và khao khát. Cơ thể tôi dường như hòa quyện hoàn hảo vào những đường nét của anh, có một sự đồng cảm và dịu dàng lớn lao trong cách chúng tôi chạm vào nhau.

Tôi cảm nhận được hơi thở không đều của anh trên má tôi và chuyển động của bàn tay anh trên hông tôi, nhưng rồi anh nhanh chóng lùi lại.

“Chúng ta không nên làm điều này,” anh nói.

“Làm ơn đừng dừng lại,” tôi bám lấy anh, tay chân run lên vì cảm xúc dâng trào.

“Nhưng thế này là sai trái.”

“Em không quan tâm. Em chỉ muốn được ở bên anh. Và anh cũng muốn ở bên em mà. Em có thể cảm nhận được. Nó không chỉ là sự chuyển di dục cảm mà còn hơn thế. Anh biết điều đó mà, phải không?”

Anh ngồi dậy ở một đầu sofa. Tôi cũng ngồi dậy, co chân ngồi ôm đầu gối sát ngực.

“Anh biết,” anh trả lời, và tôi thở phào nhẹ nhõm. “Nhưng như thế vẫn không thể khiến chuyện này ổn được. Có những quy tắc trong nghề của anh, và như thế này là phạm quy.”

Tôi thả chân xuống sàn, nhích lại gần anh hơn và nắm chặt tay anh. “Nhưng nếu em không còn là bệnh nhân của anh nữa thì chúng ta có thể gặp nhau, phải không?”

“Chúng ta phải đợi một thời gian nữa.” Anh cúi đầu bất lực và ngồi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. “Tuần này là một tuần địa ngục đối với anh. Em không biết đâu.”

“Tại sao vậy?” Tôi xoa lưng anh. “Có chuyện gì đã xảy ra thế?”

Anh không nói gì cả. Một lúc sau, anh mới lắc đầu và nói, “Dì anh mất rồi.”

“Ôi Chúa ơi. Em xin lỗi. Người dì đã nuôi nấng anh đó phải không?”

“Đúng. Bà ấy bị ung thư, mọi người đều nghĩ bệnh tình của bà đã thuyên giảm, nhưng bà lại bị nhiễm trùng, và không ai gọi báo tin cho anh cả. Anh đã không được gặp bà lần cuối. Bà đã viết cho anh một lá thư, nhưng bố anh lại ném nó đi mất rồi.”

“Anh đang đùa em đấy à?”

“Sự nhẫn tâm của ông ấy là vô hạn.”

Chúng tôi chết lặng ngồi đó trong văn phòng yên tĩnh. Sau đó, Dean đứng dậy và đi về phía cửa sổ. Không biết rồi sẽ ra sao sau tất cả những chuyện vừa rồi, tôi chỉ ngồi đợi anh đồng tình chấp thuận những điều chúng tôi vừa làm và thừa nhận chúng tôi là gì của nhau. Tôi không hiểu tại sao anh có thể phủ nhận chuyện giữa chúng tôi có một mối liên kết vô hình.

Cuối cùng, anh cũng chịu đối mặt với tôi và nói. “Anh có thể mất cả sự nghiệp vì chuyện này.”

Bụng tôi quặn lên vì sợ anh sẽ chống lại sự thật phũ phàng. “Em sẽ không bao giờ nói ra đâu,” tôi nói. “Em hứa đấy. Sẽ không ai biết cả.”

Anh suy nghĩ, sau đó quay trở lại sofa, ngồi xuống bên cạnh tôi và nắm lấy tay tôi. “Anh có thể tin tưởng em không?” Anh hỏi.

“Tất nhiên là anh có thể. Bất kể có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta, em cũng sẽ không bao giờ làm điều gì gây nguy hiểm cho sự nghiệp của anh. Không bao giờ. Em chỉ muốn ở bên anh thôi.”

“Anh cũng muốn ở bên em,” anh nói.

Đó là những lời đáng yêu nhất mà người khác từng nói với tôi. Trái tim tôi tràn ngập niềm vui khi chúng tôi ngồi đó, suy ngẫm về mối quan hệ giữa chúng tôi hiện tại và tương lai ở bên nhau.

“Anh có thể đến chỗ của em,” tôi đề nghị. “Em sống trong một căn hộ ở phía trên văn phòng môi giới bảo hiểm. Nó đóng cửa lúc năm giờ mỗi ngày và sẽ không mở cửa vào cuối tuần. Lối vào ở phía sau, vì vậy sẽ không ai thấy anh ra vào sau giờ làm. Nếu em không đến đây với tư cách là bệnh nhân của anh, chúng ta có thể giữ bí mật một thời gian.”

Anh gật đầu và kéo tôi lại gần, ôm tôi vào lòng và hôn lên đỉnh đầu tôi. “Chúng ta sẽ phải tránh những nơi công cộng một thời gian nữa.”

“Chúng ta sẽ mua đồ ăn mang đi,” tôi vui vẻ trả lời, “rồi trốn trong căn hộ của em.”

Mặt trời đang dần khuất bóng, và tôi nhận ra văn phòng đã tối đến mức nào. Dean kiểm tra đồng hồ đeo tay. “Anh ghét phải nói điều này, nhưng có lẽ em nên đi thôi.”

“Tất nhiên rồi. Em hiểu mà.”

Cả hai chúng tôi đứng dậy, anh tiến tới cầm chiếc ví của tôi lên và đưa nó cho tôi. Mái tóc gợn sóng của anh rối bù, cổ áo sơ mi của anh bị lệch. Tôi cảm thấy máu mình nóng lên trong huyết quản. “Anh có muốn qua chỗ em tối nay không?” Tôi ngập ngừng hỏi. “Em có thể đi ngay bây giờ, và anh có thể theo sau. Tách biệt.”

Mắt chúng tôi giao nhau và khóa chặt lấy nhau, có một cảm giác khao khát thể xác mãnh liệt nhưng không thể nói thành lời giữa chúng tôi, một niềm mong mỏi sâu sắc được ở bên nhau mà không có ai làm phiền. Sau nhiều tuần khao khát, chiến đấu không ngừng với những ham muốn bị cấm đoán của mình, không ai trong chúng tôi có thể phớt lờ nó nữa.

“Được rồi,” anh nói. “Anh sẽ cần nửa giờ để giải quyết một số việc ở đây. Sau đó, anh sẽ đến.”

“Em sẽ để đèn hiên cho anh.” Tôi mỉm cười và cảm thấy vô cùng phấn khởi khi khoác chiếc ví lên vai, hôn lên má anh rồi bước ra ngoài.