Chương 15 DEAN-New York, 1986
Khi nghe thấy giọng nói của Olivia trên điện thoại, cảm giác nhẹ nhõm gần như nhấc bổng tôi ra khỏi ghế.
“Tôi xin lỗi vì làm phiền anh lần nữa,” cô ấy nói, “nhưng tôi quên nhờ anh ký đơn ủy quyền.”
“Đơn ủy quyền,” tôi trả lời. “Là gì vậy? Cho phép cô sử dụng hình ảnh và giọng nói của tôi ư?”
“Đúng, chính xác. Trong đơn đó, anh cũng sẽ từ bỏ quyền phê duyệt hoặc không phê duyệt dự án cuối cùng.”
“Tôi hiểu rồi. Và tôi cho rằng tôi cũng sẽ không thể yêu cầu được trích một phần doanh thu phòng vé sau này nếu nó trở thành một cú hit lớn?”
Có ấy cười nhẹ nhàng và quyến rũ trong điện thoại, dù tôi chắc rằng cô ấy không cố tỏ ra quyến rũ. Tôi vô cùng vui mừng khi được nghe lại giọng nói ấy.
“Như vậy không tốt sao,” cô ấy nói. “Một cái gì đó để mơ mộng, phải không nhỉ?”
“Đúng vậy,” tôi đáp.
“Anh này,” cô ấy nói ngay, “tôi có thể ghé qua vào thứ Hai trong giờ làm việc của anh. Nhưng nếu bây giờ anh rảnh, anh có thể gặp tôi ở công viên. Tôi đang ra ngoài dắt chó đi dạo.”
“Một chuyến dạo bộ à?”
“Đúng. Anh có bảo rằng các cuộc hẹn buổi chiều của anh đã bị hủy bỏ rồi đúng không nhỉ? Hôm nay là một ngày đẹp trời.”
Máu trong người tôi đột nhiên nóng lên khi tôi muốn nói đồng ý. Tôi muốn, nhưng nó sẽ có cảm giác như tôi đang lừa dối. Nếu Melanie là một con ruồi đậu trên tường lúc này, cô ấy sẽ đâm đầu vào trần nhà mất.
Khi thấy tôi không đáp lại lời mời, Olivia bắt đầu rút lui. “Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi đã đi quá giới hạn. Anh có đang quen ai không? Tôi không thấy nhẫn trên ngón tay anh, vậy nên tôi nghĩ hỏi như vậy cũng không sao cả.”
Tôi ngưỡng mộ sự cởi mở và thẳng thắn của cô ấy.
Câu trả lời vụt qua môi tôi rất nhanh. “Không, tôi đang không quen ai cả.”
Tôi tự bào chữa cho bản thân rằng đây chỉ là phản ứng đã được tập luyện kỹ lưỡng mà có thôi vì mối quan hệ của tôi với Melanie vốn đã định sẵn sẽ là một bí mật. Ngay cả cô ấy cũng hiểu điều đó.
“Tôi có thể gặp cô ngay bây giờ,” tôi nói. “Cô đang ở đâu?”
“Ở nhà bố mẹ tôi. Nó nằm ngay phía bên kia công viên gần văn phòng của anh. Chúng ta gặp nhau ở góc Đại lộ Năm và Đại lộ Bảy mươi chín có được không? Có một xe bán kem mềm ở đó. Chắc chắn anh sẽ nhận ra nó ngay. Nó có màu đỏ và vàng. Hai mươi phút nữa nhé?”
“Được. Tôi sẽ đến.”
Tôi cúp điện thoại, thu dọn bàn làm việc và khóa cửa lại.
*Olivia đã ở đó khi tôi đến chỗ xe bán kem trên Đại lộ số Năm. Cô ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans và đeo chiếc ba lô mà cô ấy đã mang theo trong buổi phỏng vấn, đứng dựa vào bức tường của công viên. Một con chó đen lớn kiên nhẫn ngồi trên vỉa hè trước mặt cô. Olivia quay đầu sang hướng khác, sự chú ý của cô bị cuốn vào khung cảnh hỗn loạn của một chiếc xe cứu thương đang hú còi và cố vượt qua dòng xe cộ. Cô ấy giật nảy mình khi tôi cất tiếng chào.
“Tôi không có ý làm cô giật mình đâu,” tôi nói. Khuôn mặt cô ấy rạng rỡ khi nhìn thấy tôi, và cô ấy đẩy người đứng thẳng dậy khỏi bức tường. Con chó của cô ấy cũng đứng dậy, đồng điệu với sự thay đổi năng lượng của cô ấy, và nó bắt đầu vẫy đuôi.
“Không sao đâu,” cô ấy trả lời. “Ở đây ồn ào quá. Tôi bị phân tâm. Rất vui vì anh đã đến.”
“Tôi cũng vậy.” Chúng tôi trao nhau nụ cười ấm áp trong vài giây cho đến khi cả hai đều cảm thấy hơi khó xử, tôi luống cuống nhìn xuống người bạn lông bông của cô ấy. “Đây là ai vậy nhỉ?”
“Thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi.” Olivia xoa đầu con chó của cô ấy. “Đây là Ziggy. Ziggy, đây là Dean.”
Tôi quỳ xuống, gãi nhẹ phần phía sau đôi tai mềm mại và phần dưới cổ của chú chó. Nó vỗ vào cằm tôi, và tôi đã mỉm cười. “Ôi, anh bạn thật đáng yêu.”
“Nó thích anh đấy,” Olivia nói.
“Tôi cũng thích nó. Nó là loại chó gì vậy?” Tôi hỏi, đứng dậy.
“Tôi không biết,” cô đáp. “Năm ngoái, tôi đón nó về từ một trạm cứu hộ động vật. Tôi nghĩ nó là một giống chó lai nào đó, có lẽ có pha trộn một chút dòng máu chó chăn cừu. Nhưng dù có là giống gì thì nó vẫn rất thông minh.”
“Tôi có thể nhận thấy điều đó.” Tôi xoay người về phía đường phố. “Cô có muốn ăn một cây kem ốc quế không?”
“Nhất định rồi. Ziggy đã nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải đó từ lúc chúng tôi đến đây. Nó sẽ thất vọng lắm nếu chúng ta không mua kem.”
Chúng tôi băng qua vỉa hè rộng, và tôi thò tay vào túi sau để lấy ví. “Cô muốn ăn vị gì? Hay là tôi nên hỏi Ziggy muốn ăn gì nhỉ?”
Cô ấy mỉm cười. “Nó thích vị vani hơn.”
Tôi trả tiền kem, rồi chúng tôi tiến vào công viên, đi thẳng về phía Ramble.
“Cô có sống gần đây không?” Tôi hỏi, liếm cây kem của mình và nhìn Ziggy vui vẻ phi nước kiệu phía trước chúng tôi.
“Bố mẹ tôi sống gần đây,” cô ấy trả lời. “Tôi sống chung với vài người bạn trong một căn hộ ở Greenwich Village, nhưng họ không đồng ý nuôi chó, vì vậy bố mẹ tôi sẽ chăm sóc nó cho đến khi tôi học hết năm.”
“Họ thật tử tế.”
“Vâng, nhưng mẹ tôi nói rằng bà đồng ý chỉ vì như vậy thì tôi sẽ phải đến đây hằng ngày để dắt nó đi dạo và dành thời gian cho nó. Không phải tôi không thích dành thời gian ở bên cạnh bố mẹ, nhưng tôi cảm thấy như mình bị tống tiền khi họ đồng ý giữ nó lại.”
Tôi bật cười.
“Còn anh thì sao?” Cô ấy hỏi. “Anh sống ở đâu vậy?”
“Tôi là dân Jersey,” tôi trả lời, bỏ qua phần tôi mơ ước một ngày nào đó được chuyển đến Manhattan.
Cùng lúc đó, Olivia đã gần ăn xong cây kem ốc quế của mình. Cô gọi, “Ziggy! Đồ ăn thưởng này!”
Nó khựng lại rồi quay đầu, cô ấy quỳ xuống trên lối đi để chú chó của mình ngấu nghiến những mẩu thừa còn sót lại.
“Em thật là một cậu bé ngoan,” cô nói, xoa đầu nó rồi đứng dậy, và chúng tôi lại tiếp tục bước đi. “Trước khi quên mất, tôi nên nhờ anh ký vào đơn ủy quyền thôi.” Cô ấy đưa cho tôi dây xích của Ziggy để có thể lấy nó ra khỏi ba lô cùng một cây bút. “Anh xem đi,” cô nói. “Hãy đọc kỹ, và nếu anh đồng ý với nó...” Cô ấy chìa cây bút ra và nở một nụ cười đầy hy vọng với tôi. “Tôi thực sự cảm kích.”
Một tờ đơn ngắn, chỉ vỏn vẹn một trang, tôi mất ba mươi giây để đọc và ký tên. “Tôi thấy không có vấn đề gì.”
“Tuyệt.” Cô ấy nhét mọi thứ vào ba lô và khoác nó lên vai lần nữa, rồi chúng tôi lại tiếp tục đi.
“Tôi muốn hỏi cô câu này,” tôi nói.
“Anh hỏi đi. Ôi, Ziggy! Thả nó xuống ngay. Thật kinh tởm.” Cô ấy lao về phía trước để kéo một cái bọc bánh mì kẹp thịt bằng nilon ra khỏi hàm chú chó. Nó gầm gừ trong một giây nhưng cuối cùng cũng chịu khuất phục. “Tôi xin lỗi. Anh đang nói gì nhỉ?”
Tôi ngửi thấy mùi thơm khi cô ấy hất tóc. Cô ấy có mùi thật tươi mát, giống như mùi xà phòng Ivory.
“Khi hỏi tôi những câu hỏi phục vụ cho bộ phim tài liệu của cô,” tôi nói, “cô có vẻ tập trung vào ma quỷ và linh hồn. Cô đã hỏi tôi có tin vào thế giới bên kia không.”
“Đúng vậy?”
Chúng tôi giờ đã ở sâu trong khu vực rừng cây, thong thả dạo bước dưới bóng cây râm mát.
“Đó có phải là điều mà cô quan tâm không?” Tôi hỏi, thực sự tò mò. “Chủ đề chính của bộ phim mà cô đang làm?”
Cô ấy khẽ cười khúc khích. “Không giống anh, tôi luôn cố giữ cho mình một tâm trí cởi mở với tất cả mọi điều, và tôi muốn bộ phim của mình trao quyền quyết định cho khán giả. Nhưng thành thực mà nói, dù bố mẹ tôi là những người đi nhà thờ thường xuyên, tôi lại không như vậy, tôi không nghĩ sẽ có bất cứ điều gì khác sau khi chúng ta ra đi. Khi chúng ta chết, chúng ta chỉ chết thôi, chết là hết rồi. Cơ thể chúng ta lại trở thành một phần của Trái đất - tro thành tro, cát bụi thành cát bụi - có thể chúng ta sẽ bón phân cho một cái cây hay ngọn cỏ nào đó và đó là cách chúng ta tiếp tục sống, nhưng tôi không mong đợi mình sẽ được bồng bềnh thả trôi trên thiên đường sau khi chết, dù thiên đường được định nghĩa như thế nào. Anh có sốc không?”
“Không hề,” tôi trả lời. “Ở cô có cái gì đó rất trần tục. Ý tôi là tự nhiên. Chân chất. Tỉnh táo.”
Cô ấy cười rạng rỡ. “Tôi nghĩ đây là một lời khen nhỉ, hy vọng thế?”
“Đương nhiên rồi.”
Cô ấy tiếp tục nói: “Tuy nhiên, tôi thích coi mình là một người duy tâm hơn. Khi ra biển, tránh xa ánh đèn thành phố, tôi có thể ngắm sao hàng giờ. Chỉ cần ngồi đó và chiêm ngưỡng điều kỳ diệu của vũ trụ. Đôi khi tôi cũng thấy bối rối.”
Chúng tôi bắt gặp một số mảnh kính vỡ trên đường, tôi nắm lấy khuỷu tay của Olivia và dẫn cô ấy đi vòng qua đó. “Cẩn thận đấy.”
Cô ấy nhẹ nhàng nhón gót chân và bước theo tôi như một chiếc lông vũ lạc trôi vô định. “Cảm ơn anh.”
Ánh nhìn hạnh phúc, đầy cảm kích trong mắt cô ấy khiến thứ gì đó sáng lên trong tôi. Hay chính xác hơn là thổi bùng lên một ngọn lửa. Cô ấy rất đẹp, không chỉ là vẻ đẹp hình thể, mà còn có một điều gì đó khác - một thứ năng lượng kỳ diệu có thể mang đến niềm vui.
Tôi đã nghĩ đến dì Lynn trong khoảnh khắc đó. Tôi nhớ lại đêm đầu tiên mà mình sống tại nhà của dì ở Arizona sau khi bà đến đón tôi vì bố tôi phải ngồi tù. Bà đã hỏi liệu tôi đã quá tuổi nghe kể chuyện trước khi đi ngủ chưa vì bà có truyện để đọc cho tôi nghe nếu tôi thích. Tôi đã gắt gỏng trả lời bà rằng tôi không còn là trẻ con nữa.
“Chà, nhẹ nhõm thật đấy,” bà đã nói vậy. “Thế còn cái này thì sao?” Dì Lynn lôi một cái hộp đựng toàn tạp chí Mad từ gầm giường ra, và chúng tôi đã cùng nhau xem chúng. Tôi đã chìm vào giấc ngủ với nụ cười vẫn còn vương trên môi.
Trong nháy mắt, tâm trí tôi quay ngược trở lại ngôi nhà của bố tôi ở Wisconsin, đến căn phòng ngủ ảm đạm nơi dì Lynn đã trải qua những năm cuối đời. Những nỗi đau đớn vì hối tiếc dày đặc chảy tràn khắp khoang bụng tôi lúc này.
Olivia chạm vào cánh tay tôi. “Anh có ổn không? Trông anh như thể đang thất thần vì suy nghĩ.”
“Tôi ổn,” tôi trả lời, kéo mình ra khỏi vực thẳm. “Chỉ đang nghĩ về dì của mình thôi.”
“Người dì đã mất ư?”
Tôi gật đầu, và cô ấy cứ nhìn tôi khi chúng tôi bước đi.
“Tôi rất tiếc,” cô nói. “Chắc hẳn bà ấy rất quan trọng với anh.”
“Đã từng là vậy.” Tôi chuyển hướng sang xem đống giấy tờ của Olivia, “Cô đã bao giờ mất đi một người thân thiết với mình chưa?”
“Chưa,” cô ấy đáp. “Chỉ có vài người họ hàng xa mà tôi không biết rõ lắm thôi. Điều đó thật điên rồ phải không? Tôi thật may mắn làm sao?”
“Thật sự rất may mắn.”
“Tôi chắc chắn rằng vận may của mình sẽ không kéo dài mãi,” cô ấy nói thêm, “bởi cái chết đến với tất cả chúng ta. Một ngày nào đó, tôi có thể sẽ thương tiếc một ai đó rất nhiều và rất lâu.” Cô ấy quay sang tôi. “Nhưng anh phải đối phó với điều đó mỗi ngày trong công việc của mình.”
“Đúng thế. Điều đó không phải lúc nào cũng dễ dàng.”
Olivia, Ziggy và tôi tìm đường băng qua khu rừng đến một khu vực đá hẻo lánh bên bờ hô. Olivia tháo dây xích cho Ziggy, cởi ba lô và rút ra một quả bóng tennis màu vàng sáng.
“Đi lấy nó đi!” Cô ấy hét lên khi ném quả bóng xuống nước. Ziggy tự do nhảy xuống và tạo ra một tiếng động lớn. Sự phấn khích của nó đã kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ về dì Lynn.
“Tôi hy vọng anh không vội,” Olivia nói với tôi. “Nó có thể chơi trò này hàng giờ nếu tôi cho phép.”
Chúng tôi ngồi trên mép nước và trò chuyện rất lâu về chính trị và các sự kiện thời sự khác trong khi cô ấy ném bóng. Cô ấy hỏi làm thế nào mà tôi có thể giữ cho những đòi hỏi về cảm xúc trong công việc không ảnh hưởng đến thời gian rảnh rỗi của tôi, còn tôi nói về những áp lực cũng như thách thức mà không hề đề cập tới bất cứ điều gì liên quan đến Melanie.
Tôi rất thích những câu hỏi của Olivia và sự quan tâm chân thành của cô ấy đối với công việc của tôi, tôi rất phấn khích khi cô ấy không cố kể cho tôi nghe về bất kỳ vấn đề cá nhân nào của cô ấy. Có lẽ cô ấy chẳng có vấn đề gì cả. Cô ấy dường như rất thoải mái. Hạnh phúc và tích cực khi nghĩ về tương lai. Điều này thật kỳ diệu - hóa ra một cuộc đời không có những vết thương lại có thể tràn ngập niềm vui và nhẹ nhàng đến thế. Ngay cả Ziggy dường như cũng được truyền cảm hứng từ tinh thần tích cực của Olivia. Nó nhảy lên khỏi mặt nước, thả quả bóng ướt sũng trước mặt cô ấy rồi hào hứng chờ đợi cô ấy nhặt nó lên và ném nó lần nữa. Cô ấy mỉm cười trìu mến mỗi khi nó lặn xuống nước, như thể cô ấy không quan tâm đến thế giới này.
Chừng hơn năm giờ thì cô ấy thắt dây xích cho Ziggy và chúng tôi rời Ramble về lại những con đường mở.
Khi chúng tôi cùng dợm bước, trong lòng tôi chợt dấy lên một cảm giác kỳ lạ như thể mình đang bồng bềnh trong một giấc mơ, như thể đây không phải là cuộc sống thực sự của tôi mà là của người khác. Một lần nữa, tôi lại thấy mình trong vai của kẻ lừa đảo. Một kẻ mạo danh. Tôi không muốn những khoảnh khắc ở bên Olivia này kết thúc bởi sau đó tôi sẽ phải đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần nhất, xuống các bậc thang và quay trở lại thực tại của chính mình. Về căn hộ của Melanie. Nếu Melanie gọi điện thoại đến văn phòng vào chiều nay, chắc chắn cô ấy sẽ lại nổi cơn tam bành với tôi vì tôi đã không ở đó và cũng không báo với cô ấy rằng tôi rời đi sớm. Cô ấy sẽ muốn biết tôi đã ở đâu và ở cùng ai. Tôi sẽ buộc phải biện minh cho chính mình. Tôi sẽ nói gì đây?
Olivia và tôi đã về đến góc Đại lộ Năm và Đại lộ Bảy mươi chín, nơi chúng tôi bắt đầu chuyến đi dạo, cô ấy đưa tay ra bắt tay tôi.
“Một lần nữa cảm ơn anh vì đã đồng ý gặp tôi và ký đơn. Giờ thì bộ phim có thể tiếp tục được rồi. Tôi sẽ chỉnh sửa cả ngày mai và có thể là cả cuối tuần nữa.”
“Chúc cô may mắn,” tôi nói và dường như tôi đang bắt tay cô ấy lâu hơn bình thường, nhưng tôi không muốn đánh mất cảm giác này. Sự tồn tại dịu dàng, hạnh phúc và đầy hy vọng. Một niềm vui kỳ lạ, chưa từng bao giờ được khám phá. “Nhưng tôi chắc chắn rằng cô sẽ không cần đến may mắn đó đâu.”
Đôi mắt cô ấy ánh lên niềm vui, hay đó là lời ngầm tán tỉnh. Có phải hay chăng?
Mặt đất dưới chân tôi như chuyển động, như thể tôi vừa đứng lên một chiếc thuyền nhỏ chông chênh. Đột nhiên, mọi thứ cảm thấy rất bấp bênh, và tôi chắc chắn mình sắp mất thăng bằng rồi ngã nhào sang một bên, rồi chìm xuống vực sâu tối tăm, lạnh lẽo, nơi tôi chỉ có một mình, không thể thở được. Nhưng không phải do Olivia. Cảm giác ngột ngạt đến từ Melanie và sai lầm khủng khiếp mà tôi đã mắc phải.
*Thật may mắn, trong lúc tôi đi dạo ở Công viên Trung tâm, Melanie đã ở thư viện để chỉnh sửa luận án. Cô ấy làm việc hăng say và không hề gọi đến văn phòng của tôi lần nào.
Ngày hôm sau, tôi vẫn như thường lệ ngồi trên chiếc ghế bành tại nơi làm việc và chăm chú lắng nghe những bệnh nhân buổi sáng của mình chia sẻ. Nhưng giữa các phiên trị liệu, khi ngồi khom người trên bàn để hoàn thành các ghi chú, tôi phải thừa nhận với bản thân rằng tôi đang ở trong nguy hiểm vì tôi không thể ngừng nghĩ về Olivia Hamilton - người phụ nữ mà tôi vừa mới gặp và chỉ mới tiếp xúc trong một khoảng thời gian rất ngắn... Gì nhỉ...? Nhiều nhất mới chỉ vài giờ đúng không? Chúng tôi đã cùng dắt chó đi dạo trong công viên. Tôi đã ký vào tờ đơn mà cô ấy cần. Chưa hết... Tôi không thể ngừng nghĩ về cô ấy. Tôi nghĩ về dáng người khỏe khoắn của cô ấy, đôi mắt sâu màu xanh lam, hàng mi dài và cách cô ấy mỉm cười đầy sức sống khi nhìn Ziggy nhảy xuống hồ. Thứ năng lượng đó khiến tôi ngừng thở. Nhưng rồi tôi lại phải đến gặp Melanie, cô ấy chán nản, luôn nghĩ tiêu cực về công việc của mình, và tôi phải gạt bỏ tất cả những điều kỳ diệu đẹp đẽ đó ra khỏi tâm trí. Tôi vẫn đang đấu tranh để quên Olivia.
Vào cuối ngày, khi tôi đang thu dọn bàn làm việc để chuẩn bị nghỉ cuối tuần, Caroline gõ nhẹ cửa phòng tôi và bước vào. Chắc hẳn bà ấy đang tính ra ngoài vì một tay đang xách chiếc cặp còn tay kia vắt chiếc áo khoác ngoài.
“Ồ, hay quá,” bà nói. “Tôi gặp được cậu rồi.”
Tôi khóa ngăn kéo bàn và đẩy ghế ra sau. “Bắt quả tang đó à?” Tôi đáp với một nụ cười thân thiện.
Bà nhếch mép cười và dựa một vai vào khung cửa. “Tôi có chút chuyện nữa muốn nhờ cậu, nhưng đừng cảm thấy áp lực phải nói đồng ý nhé. Tôi hiểu bây giờ là cuối tuần và cậu có thể đã có kế hoạch riêng cho mình rồi.”
“Bà muốn tôi giúp gì nào?” Tôi hỏi.
Caroline đi hẳn vào văn phòng của tôi và đặt chiếc cặp của bà ấy lên lưng ghế bành. “Tối nay tôi được mời đến dùng bữa tối ở nhà Hamilton, và Liz đã ngỏ ý mời cậu đi cùng.”
“Liz?”
“Cậu có phải là người đang sống ở New York không đấy? Liz là vợ thứ hai của Oscar Hamilton. Trẻ hơn nhiều so với người đầu tiên, người đã qua đời cách đây khá lâu. Bà ấy là mẹ của Olivia.”
“Tôi hiểu rồi.” Tôi thấy mình đột nhiên trở nên tò mò về gia đình của cô.
“Bữa tối sẽ diễn ra lúc 7 giờ tại căn hộ áp mái của họ trên Đại lộ số Năm. Tôi không chắc sẽ có những ai khác ở đó, nhưng tôi có cảm giác đây sẽ chỉ là một cuộc gặp gỡ nho nhỏ thôi. Cậu rảnh không?”
Tôi băn khoăn không biết tại sao mình lại được thêm vào danh sách khách mời vào phút chót. Có phải họ muốn lịch sự cảm ơn tôi vì đã giúp con gái họ thực hiện dự án ở trường không? Hay Olivia chính là người đưa ra đề nghị đó?
Tự nhiên tôi lại nghĩ đến Melanie, Chúng tôi chưa có kế hoạch chắc chắn nào, nhưng hôm nay là thứ Sáu. Cô ấy chắc hẳn đang mong ngóng tôi đến. Tôi phải gọi điện thoại cho cô ấy mới được.
“Vâng, tình cờ là tôi lại không bận gì cả,” tôi nói.
“Tuyệt vời. Tôi sẽ gọi lại cho Liz ngay bây giờ và báo cho cô ấy biết rằng cậu sẽ đến.” Caroline đến gần bàn của tôi và viết địa chỉ vào một tờ giấy. “Tôi sẽ gặp cậu ở đó nhé. Có lẽ cậu nên mặc vest và đeo cà vạt.”
“Không vấn đề gì,” tôi đáp lại nhưng trong lòng chợt căng thẳng vì bộ vest duy nhất mà tôi sở hữu đã được mua từ chục năm trước rồi. Tôi nghĩ mình cần phải đi sắm đồ trong vòng một tiếng đồng hồ nữa.
Ngay khi Caroline đi khỏi, tôi nhấc điện thoại và quay số của Melanie.
“Alo?” Cô ấy bắt máy.
“Chào em, anh này.”
“Chào anh,” thật nhẹ nhõm khi nghe giọng cô ấy có vẻ vui tươi.
Tuy nhiên, tôi đã dừng lại và gõ ngón tay vài lần lên bàn trước khi nói. “Em này,” tôi nói. “Anh sẽ không đến chỗ của em tối nay sau giờ làm việc được. Anh có chút việc phải xử lý.”
Đáp lại thông báo của tôi là một khoảng im lặng dài, nên tôi lại phải buộc mình nói tiếp.
“Sếp của anh, Caroline, vừa bảo anh đi ăn tối cùng bà ấy. Bà ấy nghĩ bữa tiệc này có thể giúp ích cho kế hoạch mở rộng phòng khám, và bà ấy muốn anh cũng có mặt ở đó.”
“Anh sẽ ăn tối ở đâu?” Melanie hỏi. “Ở một nhà hàng à?”
Tôi nới lỏng cổ áo một chút. “Không, nó là một bữa tiệc tối riêng tư tại nhà của một người.”
“Nhà của ai thế?”
Tôi xoay ghế lại đối diện với tủ sách. “Em có biết Oscar Hamilton là ai không?”
“Tất nhiên rồi. Em đâu có ngốc. Ai ở New York mà chẳng biết nhà Hamilton.”
“Đúng nhỉ. Được rồi, chuyện là...” Tôi nhéo sống mũi vì tôi ghét cảm giác phải giải thích, tôi sợ sẽ khiến Melanie chán nản và sẽ phải dành cả tiếng tiếp theo đây để kéo cô ấy ra khỏi đó hoặc không thể đi dự tiệc tối nữa. “Tối hôm trước, Caroline đã đến thăm Trung tâm Lincoln, bà ấy đã gặp Oscar Hamilton và vợ của ông ấy ở đó, và họ đã hỏi liệu họ có thể cho con gái của họ đến phòng khám để thực hiện phỏng vấn cho một bộ phim mà cô ấy đang thực hiện hay không. Caroline đã đồng ý, vậy nên họ mời bà ấy dùng bữa tối, như một lời cảm ơn, anh đoán thế, và anh cũng được mời nữa.”
Cô ấy lại im lặng. “Cô con gái nào cơ?”
Tôi nhắm mắt lại khi trả lời. “Là người trẻ nhất.”
“Olivia?”
“Đúng vậy.”
“Em hiểu rồi.” Melanie dừng lại rồi nói tiếp, “Anh đã gặp cô ấy chưa? Cô ấy có phỏng vấn anh không?”
“Có. Cô ấy đã hỏi anh một số câu hỏi cơ bản về tư vấn trị liệu xoa dịu những nỗi đau. Chỉ mất vài phút thôi.”
Một khoảng im lặng dài hơn nữa. “Tại sao anh không kể với em chuyện đó.”
Thở dài bất lực, tôi ngả người ra sau ghế. “Chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, và suốt đêm chúng ta chỉ nói về luận án của em thôi mà. Anh nghĩ là mình đã quên mất đấy.”
“Dean...”
Tôi không trả lời. Với nỗi sợ cồn cào gan ruột, tôi lặng lẽ chờ chiếc rìu phán quyết rơi xuống.
“Được rồi,” tôi ngạc nhiên khi cô ấy chỉ lạnh nhạt nói vậy. “Thế bữa tối diễn ra ở nhà họ vào tối nay à anh? Họ sống ở Đại lộ Năm nhỉ?”
Tôi lại ngồi thẳng dậy. “Đúng thế. Đó là địa chỉ mà Caroline đã cho anh.”
“Olivia sẽ ở đó chứ?”
“Anh không rõ.”
Melanie lại rơi vào im lặng rồi chán nản nói. “Em nghĩ là em sẽ ổn, nhưng em đã hy vọng sẽ được xem một bộ phim với anh tối nay. Anh nghĩ mình sẽ xong lúc mấy giờ?”
“Anh không biết. Cũng khó nói lắm.”
“Anh có thể đến sau đó được không? Xin anh đấy? Anh sẽ không cần tốn thời gian lái xe về nhà ở tận New Jersey trong đêm tối nữa.”
Tôi không có lý do nào để từ chối thỉnh cầu của cô ấy, nên tôi đành đồng ý, một phần cũng vì tôi đang vội rời văn phòng để sắm cho mình một bộ vest mới. Nhưng chủ yếu là tôi không thể tranh cãi hay thực hiện một phiên trị liệu miễn phí nào cho cô ấy ngay lúc này. Tôi không có năng lượng để làm những việc đó.