← Quay lại trang sách

Chương 16 DEAN-New York, 1986

Tôi đến khu căn hộ mà nhà Hamilton sống sớm mười lăm phút nhưng quyết định đứng chờ ở bên kia đường, cách đó một dãy nhà, để không tỏ ra là mình quá háo hức. Ngẩng lên ngắm nhìn tòa nhà cao dưới ánh chiều tà, tôi tự hỏi không biết gia đình Hamilton sống ở bao nhiêu tầng trên đó. Có ba tầng có khoảng sân thượng ngập tràn cây xanh nơi lan can. Ở tầng một, người gác cửa trong bộ đồng phục bảnh bao đứng dưới mái hiên màu hạt dẻ. Anh ta cúi chào một cặp vợ chồng lớn tuổi vừa bước ra khỏi chiếc limousine màu đen và bước vào tòa nhà. Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác lông thú, dù tối nay là một buổi tối ấm áp dễ chịu.

Tôi liên tục kiểm tra đồng hồ, và khi tôi thấy Caroline cùng chồng bước ra khỏi chiếc taxi màu vàng và đi vào tòa nhà, tôi quyết định đã đến lúc mình nên vào rồi. Tôi đi bộ đến ngã tư, băng qua đường và đến gần chỗ người gác cửa.

“Xin chào. Tôi đến dự tiệc tối ở nhà Hamilton. Tôi chỉ cần đi vào bên trong hay...”

“Tên anh là gì, thưa anh?”

“Dean Robinson.”

“Vâng. Chào buổi tối, bác sĩ Robinson. Họ đang đợi anh đó ạ. Mời anh đi lối này.”

Anh ta giữ cửa kính mở cho tôi, và tôi bước vào khu tiền sảnh rộng rãi lát đá cẩm thạch trắng có kích thước như một phòng khiêu vũ. Một chiếc trường kỷ bọc nệm hình tròn được đặt ngay bên dưới một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ. Khi những thứ xa hoa này đập vào mắt mình, tôi đã phải cưỡng lại ý muốn quay đầu và rời đi vì tôi thấy mình không thuộc về nơi đây.

Bụng tôi thắt lại vì lo lắng khi người gác cửa nói chuyện với người đàn ông ngồi ở bàn hướng dẫn khách. “Đây là bác sĩ Robinson, khách của gia đình Hamilton.” Người hướng dẫn khách đứng dậy. “Chào anh. Thang máy ở ngay bên đó ạ.”

“Cảm ơn.” Tôi bước một cách khó khăn đến thang máy đang mở và vào trong. Nó thật sang trọng với tấm thảm đỏ sạch sẽ, thanh vịn bằng đồng bóng loáng và những chiếc nút bằng đồng. Những cánh cửa đóng lại trước mặt tôi, và tôi được đưa thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Khi tiếng chuông báo ngân vang và cửa mở ra, tôi dợm bước vào một tiền sảnh riêng rộng lớn với những bức tường bằng đá cẩm thạch đen trắng, một bình hoa hồng lớn trên một chiếc bàn trưng bày khổng lồ và chỉ có một cánh cửa duy nhất trước mặt tôi. Tôi lo lắng nuốt nước bọt, rồi tiến lại gần bấm chuông. Cánh cửa mở ra, và chào đón tôi là một người đàn ông mặc lễ phục đen trắng.

“Chào buổi tối,” anh ta nói. “Chắc hẳn anh là bác sĩ Robinson. Tôi có thể cầm áo khoác giúp anh không?”

Tôi cởi áo ra, trao nó cho người phục vụ và cố không để lộ ra là mình đang choáng ngợp trước sảnh vào rộng rãi với những bông hoa tươi trên hai chiếc bàn gỗ gụ song song bên trái và bên phải. Ngay trước mặt tôi, một cầu thang đá trang trí công phu dẫn lên một tầng khác, và nhạc cổ điển phát ra từ những chiếc loa không hề xuất hiện trong tầm nhìn.

Một người phụ nữ tóc vàng hấp dẫn tiến gần đến chỗ tôi. Bà ấy mặc một chiếc váy rộng màu đỏ tươi hợp thời trang và đeo một chiếc vòng ngọc trai ở cổ. Bà ấy lướt trên sàn với đôi giày cao gót, mỉm cười thật tươi. “Xin chào, bác sĩ Robinson. Chào mừng cậu ghé thăm. Tôi là Liz. Mẹ của Olivia. Chúng tôi rất vui vì cậu có thể tham gia bữa tiệc này.”

“Tôi rất cảm kích vì lời mời của gia đình. Nhưng xin hãy cứ gọi tôi là Dean.”

“Đồng ý. Mời cậu đi lối này.”

Bà quàng tay qua tay tôi và dẫn tôi qua một phòng khách lớn với đồ nội thất kiểu Victoria, sau đó vào một phòng khách nhỏ hơn có lò sưởi khổng lồ và những dãy ghế sofa ấm cúng. Có khoảng mười người đang đứng xung quanh với đồ uống trong tay, trò chuyện xã giao. Tôi nhìn thấy Caroline, và bà ấy gật đầu với tôi. Tôi nhìn quanh tìm Olivia, nhưng hình như tôi là người nhỏ tuổi nhất trong căn phòng này.

“Hãy để tôi giới thiệu cậu với một vài người nhé,” Liz nói. “Chắc chắn là cậu đã biết Tiến sĩ Weaver và chồng của bà ấy rồi.” Liz dẫn tôi đến chỗ một nhóm khác, hai cặp đôi, và hóa ra họ đều là người nhà cả. Một phụ nữ trong số đó là con từ cuộc hôn nhân đầu tiên của Oscar Hamilton. “Đây là chị gái cùng bố khác mẹ của Olivia, Sarah, và chồng của cô ấy, Leon. Còn đây là anh trai tôi, James, và vợ anh ấy, Jan. Họ từ Miami đến thăm chúng tôi.”

Tôi bắt tay với mọi người và biết được chuyện Liz lớn lên ở Miami. Bố của bà là một kiến trúc sư nổi tiếng, người đã từng thiết kế những tòa nhà chọc trời bằng kính và chịu trách nhiệm xây dựng một nửa đường chân trời hiện đại gồm một loạt các khách sạn và chung cư của thành phố.

Liz hỏi tôi muốn uống gì và tôi đã chọn một lon Coca-Cola. Nó được đựng trong một chiếc cốc pha lê có đá và một lát chanh, được một thanh niên mặc lễ phục và đeo găng tay trắng mang đến cho tôi trên một chiếc khay bằng bạc. Tôi cảm ơn anh ta, và anh ta nói, “Rất vui được phục vụ, thưa ngài.”

Trong khi những người khác trò chuyện, tôi không thể không lén lút liếc nhìn khung cảnh huy hoàng của Công viên Trung tâm trong ánh chiều tà đang mờ dần. Tôi thấy tâm trí mình lang thang với hình ảnh Olivia ném quả bóng xuống hồ và âm thanh ồn ào của Ziggy khi nó đuổi theo quả bóng. Tôi nghĩ đến cảnh cô ấy dừng lại quỳ xuống trên lối đi và đút cho Ziggy phần còn lại của chiếc kem que.

Cô ấy đang ở đâu tối nay? Chắc chắn là không dự tiệc tối ở nhà rồi. Sự thất vọng của tôi rõ đến mức có thể sờ nắn được.

Sự chú ý của tôi sau đó chuyển sang sự xuất hiện của một người khác, ông Hamilton. Ông ấy lớn tuổi hơn tôi nghĩ. Thực sự trông ông ấy khá già. Liz vội vàng tiến đến hôn lên má và thì thầm điều gì đó vào tai ông. Sau đó, bà dẫn chồng đến chỗ vợ chồng Caroline đang đứng, trong khi tôi tranh thủ chỉnh lại cà vạt và cố gắng thả lỏng. Một lúc sau, ông Hamilton quay sang tôi và nói: “Chắc anh đây là bác sĩ Robinson.”

“Rất vui được gặp ngài, thưa ngài.”

Chúng tôi trò chuyện trong vài phút. Sau đó, một người hầu bước vào phòng và thông báo rằng bữa ăn tối đã sẵn sàng.

Chúng tôi di chuyển theo nhóm vào phòng ăn trang trọng, nơi được thắp sáng bằng những chiếc đèn treo tường nhẹ nhàng và những chiếc chân đèn bằng bạc trên chiếc bàn trải khăn trắng. Đúng lúc đó Olivia xuất hiện ở ngưỡng cửa, thở hổn hền và kéo chiếc khăn lụa quanh cổ. “Con xin lỗi. Con có đến muộn quá không? Con còn chưa thay lễ phục nữa.”

Mọi người đều tỏ vẻ sững sờ trước khi ngồi vào chỗ của mình, kể cả ông Hamilton, người lúc này đang nhìn con gái với ánh mắt khiển trách.

“Con vẫn chưa muộn đâu, con yêu,” mẹ cô trả lời. “Con đi thay đồ đi. Chúng ta sẽ đợi con. Nhanh lên.”

Olivia vụt đi.

“Đám trẻ ngày nay thật là,” ông Hamilton mở lời, còn mọi người cũng chỉ biết cười trừ tỏ vẻ đồng ý với ông.

Chúng tôi ngồi xuống và tiếp tục trò chuyện trong khi đợi Olivia quay lại. Khi cuối cùng cô ấy cũng bước vào phòng, tôi gần như đã nín thở khi nhìn thấy cô ấy trong chiếc váy dạ tiệc màu trắng trễ vai, ôm sát. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi và xin lỗi một lần nữa vì đã đến muộn, tất cả mọi người đều bị thu hút và tỏ ra hào hứng trước lời bào chữa của cô ấy, rằng cô ấy vừa phải vất vả chỉnh sửa cảnh quay một bà đồng tuyên bố có thể nói chuyện với người chết.

“Thật tốt vì con đã được phỏng vấn bác sĩ Robinson nên phim của con mới không bị xếp vào thể loại kinh dị,” cô ấy duyên dáng nói.

Mọi người rộ lên cười, và món khai vị bắt đầu được mang lên.

*

Khi cà phê được phục vụ cùng món tráng miệng, Olivia đã quay sang tôi và nói nhỏ. “Sau khi rời khỏi đây, anh có kế hoạch gì không?”

“Tôi cũng chưa biết nữa,” tôi trả lời. “Sau bữa tối ở nhà bố mẹ cô, mọi người thường làm gì? Có phải các quý ông sẽ cùng nhau hút xì gà, còn các quý bà sẽ lui về phòng khách uống trà không?”

Cô ấy cười khẽ. “Rất may là không nhé. Bố tôi sẽ đi ngủ sớm. Ông ấy không còn trẻ nữa.”

“Ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi thì thầm.

“Vừa bước sang tuổi tám mươi,” cô ấy thì thầm đáp lại, “nhưng mẹ tôi mới năm mươi lăm nên bà làm ông mệt mỏi lắm.”

Tôi kiềm chế để không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến chuyện đó.

“Bố tôi thường dễ tính vào cuối tuần,” Olivia tiếp tục nói, “khi tôi muốn ra ngoài đi đâu đó. Anh thích nhạc jazz không?”

“Ừm...”

“Một người bạn của tôi chơi saxophone cùng một nhóm tứ tấu, và tối nay họ có một buổi biểu diễn tại một quán cà phê ở SoHo. Tôi sẽ đến xem. Anh có muốn đi không?”

Tôi nghĩ đến Melanie và tự hỏi không biết cô ấy đang đợi điện thoại hay đang lắng nghe tiếng xe của tôi ở bãi đậu phía sau. Nhưng ý nghĩ được ở bên Olivia Hamilton thêm vài giờ thật khó cưỡng, vì vậy tôi đã đồng ý nhận lời mời.

Sau khi dọn bàn xong, ông Hamilton đã yêu cầu phục vụ mang ra một chai vang Madeira 50 năm tuổi, nhưng Olivia nói: “Nếu bố không phiền, con muốn đưa Dean đi xem Gabriel biểu diễn saxophone vào tối nay được không ạ?”

Ông Hamilton ngả người trên ghế rồi nói, “Ước gì bố có đủ sức lực để theo kịp đám trẻ tụi con. Bố sẽ đi cùng nếu có thể, nhưng bố cần một giấc ngủ ngon hơn. Hai đứa đi đi, chúc vui nhé.”

“Cảm ơn bố.” Cô ấy đứng dậy khỏi ghế, vòng tay quanh cổ bố và hôn lên má ông. Rồi cô ấy quay sang tôi. “Sẽ chỉ mất vài phút thôi. Tôi phải thay đồ.”

Tôi không thể ngừng để ý chuyện người giàu thay quần áo rất nhiều.

Khi người ta mang chai vang lên, tôi đã lịch sự từ chối nhưng vẫn rất tận hưởng cơ hội thú vị được thảo luận sâu sắc với ông Hamilton về những tác động tâm lý của nỗi đau. Ông ấy hỏi tôi đủ loại câu hỏi liên quan đến người mẹ quá cố của mình, người đã vô cùng đau buồn suốt nhiều năm sau cái chết của bố ông ấy vào năm 1961. Tôi biết Caroline đang kín đáo lắng nghe từ phía cuối bàn.

Khi Olivia bước vào phòng, trái tim tôi lại ngừng đập một lần nữa khi nhìn thấy cô ấy trong chiếc áo cổ lọ màu đen, đôi khuyên tai dạng vòng lớn và chiếc váy bút chì dài màu đen cùng đôi giày bệt.

“Anh sẵn sàng chưa?” Cô ấy vừa hỏi vừa kẹp chiếc ví cầm tay bằng da dưới cánh tay.

Tôi đứng dậy, cảm ơn ông bà Hamilton về bữa tối tuyệt vời, rồi theo Olivia ra cửa. Olivia và tôi vừa mặc xong áo khoác thì bà Hamilton vội vã tiến về phía chúng tôi, tiếng gót giày của bà vang vọng trong sảnh vào rộng lớn.

“Dean... trước khi cậu đi... nếu cậu rảnh vào Chủ nhật, chúng tôi muốn mời cậu đi du thuyền cùng gia đình nữa. Chúng tôi sẽ xuất phát vào khoảng giữa trưa. Đã mời cả Caroline và chồng cô ấy rồi.”

Hơi khó xử vì Melanie đã lên kế hoạch đi Long Island vào Chủ nhật cho chúng tôi, tôi quay sang Olivia, lúc này đang thắt dây lưng cho chiếc áo khoác len cashmere của mình. “Cô sẽ đi chứ?” Tôi hỏi vì nhớ rằng cô ấy vẫn còn phải chỉnh sửa bộ phim tài liệu.

“Tôi sẽ đi nếu anh đi,” cô ấy trả lời.

Làm sao tôi có thể từ chối được đây? Caroline sẽ không hài lòng nếu tôi từ chối lời mời này đâu. Bà ấy sẽ muốn biết lý do, và tôi sẽ phải nói gì?

“Tôi rất hân hạnh,” tôi trả lời bà Hamilton và bà ấy lập tức cho tôi thông tin chi tiết về chuyến đi chơi.

Một lúc sau, tôi và Olivia bước ra khỏi thang máy ở tầng trệt và băng qua sảnh vào sang trọng, nơi người gác cửa nhanh chóng hộ tống chúng tôi lên chiếc Roll- Royce đen bóng đang đậu bên lề đường.

Trước đó tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ gọi taxi, và tôi thoáng lo lắng về số tiền mặt mình có trong ví sau khi mua bộ vest, nhưng rõ ràng là tôi chẳng cần lo đến chuyện này. Chúng tôi bước vào băng ghế sau, và trong khi Oliva quen thuộc chào người tài xế một cách thân thiện, tôi cố gắng không tỏ ra quá ngạc nhiên, bởi đây không phải là thế giới mà tôi biết. Tôi cảm thấy hoàn toàn lạc lõng.

*

Tôi gần như chẳng biết gì về cô gái này, và cô ấy không hề thuộc về thế giới của tôi, nhưng vì một vài lý do chẳng thể giải thích được, tôi cảm thấy mình có một mối liên hệ với Olivia, khó tin và mạnh mẽ hơn nhiều so với khả năng chống lại nó của tôi. Có những lúc, khi chúng tôi ngồi bên nhau trong quán cà phê sáng lờ mờ, nghe bản tứ tấu jazz và trò chuyện khe khẽ giữa các màn trình diễn, tôi đã cảm thấy như thể không có gì tồn tại trên thế giới này ngoài những cuộc trò chuyện thân mật của chúng tôi. Chỉ có hai chúng tôi, dựa sát vào nhau.

Trong một khoảng nghỉ, tôi đã có cơ hội gặp mặt Gabriel và các thành viên khác trong nhóm tứ tấu. Sau đó, khi đèn bật sáng và quán cà phê sắp đóng cửa, Gabriel đã mời chúng tôi đến một bữa tiệc ở đâu đó gần đó, nhưng Olivia từ chối và nói rằng cô ấy phải thức trắng đêm để làm công việc biên tập phim của mình.

Ngay sau khi Gabriel đi khỏi, tôi đã thanh toán hóa đơn bằng chiếc thẻ tín dụng gần hết hạn của mình. “Tôi hy vọng mình không cản trở cô làm việc tối nay,” tôi nói. “Tôi cảm thấy mình giống một kẻ phá rối.”

“Không đâu,” cô ấy đáp. “Việc tôi phải thức trắng đêm cũng chẳng phải là sự thật. Tôi chỉ không muốn đến bữa tiệc đó thôi, nó là cái cớ duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra.”

Tôi giúp cô ấy mặc áo khoác, sau đó cô ấy xin phép được dùng điện thoại để gọi xe. Sau khi gác máy, cô ấy quay sang tôi và bảo: “Anh về nhà bằng cách nào? Benjamin có thể lái xe đưa anh về, nếu anh muốn.”

“Cảm ơn, nhưng không cần thiết đâu,” tôi nhanh chóng trả lời khi chúng tôi bước ra ngoài. “Xe của tôi đỗ cách nhà bố mẹ cô vài dãy nhà thôi.”

Chúng tôi đứng trên vỉa hè nói chuyện cho đến khi Benjamin đến. Khi bước vào ghế sau, cả hai chúng tôi đều im lặng. Đã muộn rồi, và tôi thấy Olivia có vẻ mệt mỏi, hoặc có lẽ là vì điều gì khác.

Cuối cùng, cô ấy quay sang nhìn tôi rồi nói, “Có lẽ tôi nên nói với anh chuyện Gabriel là người yêu cũ của tôi.”

Lông mày tôi nhướng lên, và tôi cảm thấy hơi ghen. “Ồ. Tôi đã không nhận ra...”

“Không, tất nhiên là không rồi. Tôi không nên đưa anh đến đó. Tôi không biết tại sao tôi lại làm vậy. Không phải vì tôi muốn làm anh ấy ghen hay gì cả. Tôi không hề có chơi chiêu để anh ấy quay lại với mình. Mà thực tình phải là ngược lại mới đúng.”

“Ý cô là gì?” Trái tim tôi bắt đầu chạy đua.

Olivia nắm lấy tay tôi, cái chạm tay của cô ấy như đang truyền một luồng điện chạy qua người tôi. “Tôi muốn anh ấy biết rằng chuyện giữa chúng tôi đã kết thúc và không còn hy vọng nữa, anh ấy nên bước tiếp thôi. Thật khó khăn khi chúng tôi vẫn là bạn và chơi chung nhóm. Như thế này nghe có vẻ giống tôi đang lợi dụng anh, nhưng thật sự không phải vậy đâu.”

Tôi không biết phải nói gì cả. Tôi chỉ ngồi và ngắm nhìn cô ấy trong bóng tối của chiếc xe, những ánh đèn thành phố nhấp nháy ẩn hiện chiếu sáng khuôn mặt đáng yêu của cô ấy.

“Tôi không muốn phỏng đoán bất cứ điều gì,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Nhưng tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra ở đây.”

“Thật sự ư?” Cô ấy khẽ cười, với tôi lúc này cô ấy thật mong manh. “Tôi đã nghĩ là anh phải nhận ra rồi. Tôi thể hiện rõ đến vậy cơ mà, quên điền đơn sau cuộc phỏng vấn, rồi nhờ bố mẹ mời anh đến dự tiệc tối nay. Trông anh có vẻ ngạc nhiên quá. Tôi cảm thấy mình giống như một con ngốc vậy.”

“Đừng như thế,” tôi nói, thầm vui mừng. Hơn cả vui mừng ấy chứ. Tôi thấy mình lâng lâng. “Khi cô đến muộn, tôi đã nghĩ cô sẽ không đến. Nhưng rồi, khi cô bước vào phòng, tôi cảm thấy rất vui mừng vì cuối cùng cũng được gặp cô.”

Tôi nghe thấy hơi thở của cô ấy nghẹn lại trong cổ họng. Chúng tôi lái xe dưới ánh đèn đường, và khuôn mặt cô ấy sáng lên với một nụ cười rạng rỡ. Rồi Melanie nghiêng người lại gần và chạm môi mình vào môi tôi. Chúng mềm và ấm, và cô ấy có vị như kem ngọt và caramel. Tôi nâng cằm cô ấy lên, và chúng tôi hôn nhau một lúc khi chiếc xe dừng lại trước tòa nhà của cô ấy.

Tôi cảm thấy choáng váng khi chúng tôi rời nhau. Người gác cửa xuất hiện ở cửa sổ xe và mở cửa cho Olivia.

“Chào buổi tối, cô Hamilton,” anh nói. “Bác sĩ Robinson.”

Cả hai chúng tôi xuống xe và đứng cười một lúc trên vỉa hè với nhau cho đến khi người gác cửa nhận ra anh ta không còn cần thiết ở đây nữa. Anh ta khéo léo biến mất vào bên trong, và chiếc Rolls-Royce rời khỏi lề đường.

“Hẹn gặp anh vào Chủ nhật nhé,” cô ấy nói và chỉ dẫn thêm cho tôi cách tìm chiếc du thuyền ở bến du thuyền. Sau đó, cô ấy hôn lên má tôi và bước vào tòa nhà.

Một phần trong tôi muốn đứng đó ngắm nhìn cho đến khi cô ấy bước vào thang máy, bởi tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy, nhưng tôi buộc mình phải quay bước đi về phía xe của mình. Tôi mỉm cười khi bước xuống phố. Tôi chưa bao giơ cảm thấy hưng phấn đến vậy.

Nhưng rồi tôi kiểm tra đồng hô. Đã quá nửa đêm rồi. Melanie hẳn đang thắc mắc không biết có chuyện gì đã xảy ra với tôi không. Cơ thể tôi lạnh cóng, và nụ cười của tôi vụt tắt khi tôi tưởng tượng ra vẻ mặt của cô ấy khi tôi đến. Cô ấy sẽ ở trong một trạng thái rất không vui. Tôi tăng tốc và lục túi tìm chìa khóa.