Chương 17 MELANIE-New York, 1986
Mày không được gục ngã, tôi tự nhủ khi cuối cùng Dean cũng tấp xe vào bãi đậu xe và bước ra. Đừng khóc nữa.
Nhưng tôi không thể chịu đựng được. Tôi đã đợi anh đến suốt cả buổi tối. Tôi xem đồng hồ từ mười giờ, cứ mười lăm phút lại đứng dậy khỏi ghế sofa để nhìn ra cửa sổ và trông ngóng anh.
Tại sao anh cứ làm thế này với tôi? Anh biết sự vắng mặt của anh sẽ khiến tôi suy sụp như thế nào. Nhưng trong nhiều tuần nay, anh lúc nào cũng tỏ ra xa cách, dù tôi đã làm mọi cách trong khả năng của mình để khiến anh thấy rằng tôi yêu anh và cần anh nhiều đến thế nào. Chắc chắn anh cũng hiểu rằng anh là nguồn hạnh phúc của tôi, rằng khoảng thời gian chúng tôi xa nhau đối với tôi là vô nghĩa. Cứ như thể Trái đất ngừng quay và mặt trời tắt sáng - cho đến tận khi anh bước qua cửa nhà tôi và mỉm cười với tôi thì thế giới mới về với đúng quỹ đạo của nó và mặt trời mới rực rỡ trở lại.
Vậy tại sao anh không gọi báo cho tôi biết anh sẽ đến muộn? Hoặc ít nhất cũng phải cho tôi biết anh đang nghĩ về tôi chứ?
Lùi xa khỏi cửa, tôi hít một hơi thật sâu và tự nhắc mình rằng tối nay anh đã ở bên những người giàu có, xinh đẹp. Đừng hét vào mặt anh. Hãy ủng hộ. Không thì anh sẽ rời xa mày đấy.
Anh gõ cửa, và tôi cố gắng vỗ nhẹ bọng dưới mắt, nhưng để làm gì cơ chứ? Toàn thân tôi sưng húp. Tất cả những gì tôi đã làm trong tháng qua là nhét kem và khoai tây chiên vào người. Tôi ghét bản thân mình. Tôi ghét vẻ ngoài của mình, nhưng tôi vẫn ép mình phải tiến về phía trước, mở chốt cửa.
Anh đang đứng trên đầu cầu thang, hai tay đút túi trong bộ vest sẫm màu mới tinh và cà vạt, cả đôi giày mới bóng loáng nữa. Hình ảnh anh trông thật lịch lãm và đẹp trai khiến đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ đau đớn về bữa tiệc tối hào nhoáng cùng những cuộc giao lưu và tất cả những người phụ nữ sành điệu chắc hẳn đã có mặt ở đó. Tôi tưởng tượng họ trong bộ váy Gucci, giày cao gót và xức nước hoa đắt tiền của Pháp. Trong khi đó, tôi lại đứng đây, trong căn bếp nhỏ của mình, mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton cũ có dây thắt lưng co giãn và chiếc áo choàng tắm cũ sờn. Bộ dạng của tôi có khiến anh nghĩ rằng tôi đã rất chật vật? Rằng tôi sợ Dean sẽ bỏ rơi tôi?
“Xin chào,” anh nói, trông có vẻ hơi ngượng ngùng.
Đột nhiên tôi muốn nắm lấy ve áo anh và lắc mạnh, cầu xin anh đừng bao giờ làm điều này với tôi nữa. Anh không thể ra ngoài đến đêm muộn rồi để tôi chờ đợi và không ngừng băn khoăn anh đang làm gì hoặc anh đang ở với ai như thế này được.
“Vào đi,” tôi nói và lùi lại một bước.
Anh bước vào, và tôi đóng cửa lại sau lưng anh, rồi cài chốt cố định. “Tiệc tối kết thúc muộn nhỉ. Bộ vest mới à anh?”
“Ừ. Caroline sẽ không vui nếu anh xuất hiện trong bộ đồ nhàu nhĩ mà anh đã mặc trong lễ tốt nghiệp trung học, vậy nên anh phải chạy ra ngoài sau giờ làm việc để mua nó.”
“Anh trông đẹp trai lắm.”
“Cảm ơn.” Anh cởi chiếc áo khoác ra, vắt nó lên lưng một chiếc ghế trong bếp và tiến đến hôn lên má tôi. “Buổi tối của em thế nào?”
Anh có vẻ mệt mỏi. Bơ phờ.
Ôi Chúa ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi không thể chịu được cái kiểu im lặng của anh. Anh tỏ ra thờ ơ với tôi. Anh đã chán. Không vui chút nào.
“Ổn,” tôi trả lời trong khi cố gắng che giấu sự hoảng loạn và cơn giận dữ đột ngột dâng lên của mình. “Thế còn anh?”
Anh đi theo tôi đến chỗ ghế sofa, ngồi xuống và nới lỏng cà vạt, như thể cuối cùng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi được về nhà. Nhưng tôi không hề tin điều đó dủ chỉ một giây, bởi anh không chịu nhìn vào mắt tôi. Anh cứ dán mắt vào tivi, mặc dù âm lượng đã được vặn nhỏ.
“Bữa tiệc rất thú vị,” anh trả lời và bắt đầu nói một cách sôi nổi hơn. “Em phải được tận mắt nhìn thấy nơi đó cơ. Tiền sảnh lát đá cẩm thạch, và có một người gác cửa mặc đồng phục. Gia đình đó sở hữu ba trong số những tầng trên cùng của tòa nhà với sân thượng ngoài trời riêng biệt và tầm nhìn ra Công viên Trung tâm, họ có hẳn một quản gia đón khách ở cửa và một nhóm phục vụ. Mọi người đều ăn mặc như thể đây là một sự kiện rất trang trọng, nhưng rõ ràng là họ trưng diện dự tiệc tối như vậy mỗi ngày.” Cuối cùng, anh cũng nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói, “Họ sống kỳ lạ nhỉ, em có nghĩ vậy không?”
Tôi nghiền ngẫm biểu hiện của anh. “Vâng, kỳ lạ thật. Nhưng anh vui chứ?”
“Anh vui.” Tôi cảm thấy anh đang cố kìm nén niềm vui thật sự. “Caroline rất vui. Bà ấy muốn gây ấn tượng với ông Hamilton, và anh đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ với ông ấy về tư vấn trị liệu xoa dịu nỗi đau. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?” Dean nhún vai, coi nhẹ mọi chuyện, nhưng tôi có thể nhìn thấu anh. Tôi không phải là một con ngốc. Tôi biết thế giới đó đã khiến anh choáng ngợp.
“Nếu Caroline mở một vài phòng khám mới,” anh nói thêm, “bà ấy có thể giao cho anh phụ trách một trong số đó. Đó có thể là thứ giúp anh đổi đời.”
“Giúp chúng ta đổi đời,” tôi kiên quyết nhắc nhở anh.
“Tất nhiên rồi.” Nhưng anh vẫn dán mắt vào tivi.
Máu tôi bắt đầu sôi lên. Tôi nhìn anh chăm chú, muốn anh nhìn tôi, nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào cái tivi ngu ngốc. Tôi ghét anh làm vậy. Tôi ghê tởm anh đến từng tế bào trên cơ thể mình.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi tuyệt vọng hỏi, nắm lấy cánh tay anh và lắc. “Tại sao anh không nói chuyện với em? Em cảm thấy có gì đó không ổn.”
Ngực anh phập phồng với một tiếng thở dài bất lực hoặc thất vọng - tôi không rõ nữa, nhưng dù thế nào, nó cũng chỉ càng làm tôi bực tức hơn. Tôi nghiến chặt hàm và siết chặt tay thành nắm đấm trong khi cố gắng đấu tranh với mong muốn điên cuồng được gào thét, khóc lóc, đánh anh và hét lên những lời buộc tội. Tại sao anh lại ở ngoài quá muộn như vậy? Anh có ở bên ai đó không? Một người giàu có và xinh đẹp? Olivia Hamilton?
“Có chuyện này anh muốn nói với em,” anh nói, “anh rất xin lỗi. Anh hy vọng em sẽ không quá thất vọng. Nhưng họ mời anh đi du thuyền cùng với họ vào Chủ nhật. Một chuyến du ngoạn trên sông Hudson. Anh biết chúng ta đã lên kế hoạch đi Long Island, nhưng anh không thể từ chối.”
“Tại sao lại không thể?” Tôi đau khổ hỏi, bật ra những từ đó trong tiếng nức nở không thế nguôi ngoai.
Cuối cùng anh cũng hiểu được mức độ lo lắng của tôi và quay ra đối mặt với tôi trên ghế sofa. “Anh không thể từ chối vì đó là công việc. Và Caroline muốn anh có mặt ở đó. Anh đã giải thích với em rồi mà.”
“Đúng nhưng...”
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao cuộc đời lại bất công với tôi như vậy? Không có chuyện gì như ý tôi cả!
“Nhưng em đã rất mong chờ Chủ nhật đó.” Tôi tuyệt vọng khơi gợi tinh thần trách nhiệm của anh, sự quan tâm của anh đối với hạnh phúc của tôi. Nếu anh thực sự quan tâm đến tôi, điều này chắc chắn sẽ quan trọng với anh, phải vậy không? “Em muốn chúng ta dành cả ngày bên nhau.”
“Anh cũng muốn vậy,” anh trả lời, “nhưng cuộc hẹn này rất cần thiết. Họ là những người quan trọng.”
Tôi lườm anh. “Thế em thì không quan trọng? Có phải ý anh là vậy không?”
“Tất nhiên đó không phải là điều anh muốn nói.”
“Nghe giống thế đấy.”
Tôi không hiểu sao anh có thể sẵn sàng hủy cuộc hẹn của chúng tôi vào Chủ nhật. Chúng tôi đã lên kế hoạch cho nó từ hơn một tuần trước. Tôi đã mơ về nó mỗi ngày, tưởng tượng về tất cả những điều chúng tôi sẽ làm, những điều chúng tôi sẽ nói với nhau. Tôi nghĩ đó sẽ là cơ hội để tôi lấy lại niềm đam mê mà chúng tôi đã có thuở ban đầu.
Nhưng bây giờ lại thế này. Anh muốn đi du ngoạn sông Hudson trên một chiếc du thuyền sang trọng với gia đình Hamilton. Sẽ có những cô gái nào ở đó? Con gái họ, Olivia ư? Giàu có, sành điệu và tự tin. Cô ta có mọi thứ, còn tôi chẳng có gì cả. Tất nhiên anh sẽ thích sự giàu sang chói lọi và vẻ ngoài tinh tế của cô ta hơn một người như tôi. Buồn tẻ, cáu kỉnh và nhạt nhòa. Tôi muốn hét lên quá.
Tôi đột ngột đứng dậy và đi vào bếp. Dean vẫn không nhúc nhích. Anh chỉ ngồi đó trên ghế sofa, cúi đầu về phía trước. Tại sao anh không đuổi theo tôi? Sao anh có thể để mặc tôi xúc động như thế này? Tôi bật khóc.
Nhưng rồi đột nhiên, anh xuất hiện và ôm tôi vào lòng, nói bằng giọng dịu dàng, thốt ra những lời an ủi và trấn an. “Đừng khóc. Chúng ta sẽ đi vào dịp khác nhé,” anh nói. “Hơn nữa, em vẫn chưa hoàn thành luận án của mình mà. Em có thể tiếp tục làm nó vào Chủ nhật, rồi khi nào em xong, chúng ta sẽ cùng nhau đi một chuyến thật dài và thật thoải mái. Chúng ta sẽ có thành quả để ăn mừng. Sẽ là một kỷ niệm tuyệt vời hơn nhiều, em có nghĩ vậy không?”
Tôi muốn tin anh, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thờ ơ của anh. Đây không phải là thật. Anh không hề thất vọng chút nào về chuyến đi bị hủy vào Chủ nhật của chúng tôi. Anh chỉ muốn dành cả ngày bên gia đình Hamilton. “Cô ta sẽ ở đó chứ?” Tôi hỏi, lau nước mắt trên má.
“Ai cơ?”
“Anh biết là ai rồi đó. Con gái của họ. Olivia ấy.”
Anh lùi lại. “Anh không biết nữa. Có lẽ cô ấy cũng sẽ xuất hiện.”
“Đó là lý do anh muốn đi đúng không? Để được gặp lại cô ta?”
“Không,” anh đáp, hai má ửng hồng. “Anh đã nói với em rồi, đó là vì công việc. Melanie, làm ơn dừng lại đi...”
“Em chỉ muốn anh yêu em mà thôi!” Tôi thổn thức. “Em không biết em sẽ làm gì nếu anh không còn yêu em nữa. Xin anh đấy, Dean. Đừng rời xa em. Anh đã hứa với em là sẽ không bao giờ như thế mà.”
Nhưng anh có thực sự hứa không? Tôi không chắc lắm. Mắt anh lóe lên một điều gì đó - lo lắng, sợ hãi hoặc có thể là cam chịu. Tôi thấy mình thở phào nhẹ nhõm vì điều đó có nghĩa là anh vẫn là của tôi, rằng anh hiểu mình không thể kết thúc chuyện này. Anh không thể rời xa tôi - rời xa khỏi tình yêu vĩ đại tồn tại giữa chúng tôi. Tôi chưa bao giờ yêu ai như thế này trước đây. Chưa bao giờ. Chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau. Anh là tất cả những gì tôi từng mơ ước.
“Hãy hứa với em là anh sẽ về đây ngay sau khi xuống thuyền,” tôi năn nỉ.
“Anh hứa,” anh nói. “Nhưng em cũng phải hứa với anh một điều. Em không được cả ngày không làm gì ngoài ngồi nhớ nhung anh rồi khiến bản thân rơi vào trạng thái lo lắng như em tối nay. Tập trung vào công việc của em. Đó là một dự án quan trọng, Melanie. Nó rất quan trọng với em đấy.”
Tôi sụt sùi lau mũi. “Được, em hứa. Em sẽ đến thư viện. Em sẽ không ngồi bên điện thoại nữa.”
“Kế hoạch tốt đấy,” anh nói. “Giờ thì trở lại phòng khách nhé.” Anh bước một bước về hướng đó, giục tôi đi theo.
“Chúng ta sẽ xem tivi cùng nhau.”
Cảm thấy đỡ hơn phần nào, tôi nắm lấy tay anh và theo anh trở lại ghế sota.